Bồ câu đưa tin bay về hướng Phong Tịch thành đến quán trọ của Bạch gia, ngày hôm sau, có ba con bồ câu đưa tin bay ra từ đó, một con bay về hướng Bắc của hoàng cung, một con bay về hướng Nam của Thanh thành, một con bay về hướng Tây tìm Tư Thiên Hoán.
Xe ngựa dừng dưới một tàng cây, bồ câu trắng đưa tin đậu xuống trên lưng tuấn mã, sau đó cất tiếng hót, một bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng kéo màn xe lên, đỡ lấy chim bồ câu, tháo bức thư dưới chân bồ câu.
"Bồ câu đưa tin của Bạch gia, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Tô Tiểu Vũ làm ổ trong tấm chăn mềm mại trong xe, híp mắt hỏi.
"Hoàng huynh nói, có một đoàn xe chở gạo xuất hiện ở Thanh thành, hơn nữa, đại đa số đều đã qua chế biến." Tư Thiên Hoán đưa tờ giấy cho Tô Tiểu Vũ, lạnh nhạt nói.
Hiếm khi Tô Tiểu Vũ nghiêm túc, "Vẫn còn người có hạt giống để trồng gạo sao, không đúng, tại sao lại xuất hiện ở Phong quốc, người dân Phong quốc đều rất ghét gạo, ban đầu khi Lăng quốc và Yên quốc đẩy mạnh trồng trọt, Phong quốc không hề ủng hộ."
"Có lẽ, người trồng trọt không phải là người của Phong quốc?" Tư Thiên Hoán cười lạnh, thật vất vả lắm mới có thể trở về để lấy vợ sinh con, lại xảy ra chuyện phiền toái này, nếu để hắn bắt được người này, nhất định sẽ không để hắn sống yên ổn.
"Tây Vân nói hoàng huynh có dẫn theo Tiểu Khúc nhi, thì ra đã đến Thanh thành rồi." Tô Tiểu Vũ cũng không quá quan tâm chuyện lúa gạo, dù sao vấn đề quan trọng này đã có Hoàng đế và các vị Vương gia lo liệu rồi, không phải chuyện của nàng.
Cũng đã lâu rồi Tư Thiên Hoán không nghe thấy ba chữ " Tiểu Khúc nhi ", vừa nghe xong, không hiểu tại sao lại ăn giấm, " Nàng lo dưỡng thương đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
"Hoán, thương thế của ta không sao." Tô Tiểu Vũ bật cười, níu lấy cánh tay của hắn, lắc lắc, đã lâu như vậy, còn ăn dấm của tiểu Khúc nhi, thật là hẹp hòi!
Ngay lập tức, hắn vươn tay ra, há mồm, suốt cả ngày nếu không phải nằm cũng làm ổ trong chăn, hơn nữa năng lực hồi phục của nàng quá nhanh, chỉ cần không tùy tiện sử dụng võ công, cũng không xảy ra chuyện gì.
"Dừng lại, chúng ta đi Thanh thành." Tư Thiên Hoán bắt được bàn tay của nàng, mím môi, cất giọng nói với người ở bên ngoài.
Lúc bồ câu bay đến, Bạch Thuật đã đi ra ngoài, nghe vậy, nghi ngờ hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
" Có một đoàn xe chở gạo xuất hiện ở Thanh thành, chuyện này không đơn giản." Tư Thiên Hoán nhảy xuống xe ngựa, lạnh nhạt nói.
"Gạo, Phong quốc chưa từng có gạo." Tư Thiên Chanh kinh ngạc nói, sau đó giận tái mặt, tụ tập thành một đoàn chở gạo, rốt cuộc là ai làm.
Ba người kia sống ẩn dật quanh năm tỏ vẻ nghi ngờ, Bạch Thuật tốt bụng giải thích cho họ.
"Phụ thân, mẫu thân, Niệm Niệm, các ngươi về Lăng thành trước hay là theo chúng ta đến Thanh thành?" Tô Tiểu Vũ thò đầu ra, hỏi.
"Đi Thanh thành, như vậy ta cũng có thể dẫn mẫu thân ngươi đi du ngoạn khắp nơi, những chuyện này giao cho người trẻ tuổi các ngươi, chúng ta cũng không cần nhúng tay vào." Tô Trạch cười nói, dịu dàng nhìn ra xa, những hài tử này mạnh hơn so với đám lão già như bọn hắn, hắn nói như vậy cũng không sai.
Tô Tiểu Vũ gật đầu một cái, híp mắt cười, nhưng thấy Tư Thiên Hoán nhìn chằm chằm mình, lại yên lặng ngậm miệng.
" Lần này Khúc ngâm coi như là Đại Công Thần, nếu hoàng huynh không dẫn nàng theo, chỉ sợ cũng không thể biết ở đó có gạo." Bạch Thuật cầm tờ giấy nhìn, liền nói.
"Thôi đi, hoàng huynh lười biếng như vậy, sao có thể không dẫn hoàng tẩu theo chứ." Đối với hành động của hoàng huynh nhà mình, Tư Thiên Chanh cảm thấy rất trơ trẽn, tuy nhiên nhân cơ hội này tôi luyện Bắc Bắc cũng không tồi, tiểu tử kia quá lười biếng.
Bạch Thuật chỉ cười không nói, cất tờ giấy đi, ôm nàng vào trong xe ngựa.
"Tỷ phu, chỗ này ta không hiểu." Tô Niệm Vũ trèo xuống xe ngựa, chạy đến trước mặt Tư Thiên Hoán, cái miệng nhỏ nhắn đọc một đoạn nội công tâm pháp, mắt to trong suốt sáng bừng nhìn Tư Thiên Hoán.
Kể từ khi rời khỏi Vân Thủy Gian, Tô Trạch hoàn toàn mất hết phong thái gia chủ, mỗi ngày đều nghĩ cách làm thê tử vui vẻ, Liên Vân cũng truyền hết bí kíp cho Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán, để bọn họ dạy Niệm Niệm, vốn dĩ bí kíp này chỉ truyền cho gia chủ các đời, tuy nhiên Tô Trạch chưa bao giờ để những điều lệ này trong mắt, cho nên nhất định bắt Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán học thuộc lòng, nhưng hai người lại tuyên bố học không vô, nên quyết định không học, tuy vậy bọn họ vẫn hiểu rất rõ bộ công pháp này, nên muốn họ dạy Tô Niệm Vũ cũng không phải việc khó.
Đối với hành động hất tay quăng rắc rối cho hắn của nhạc phụ đại nhân, Tư Thiên Hoán rất bất mãn, mỗi lần dạy Tô Niệm Vũ, hắn đều muốn trốn trong xe ngựa, thằng nhóc này luôn quấy rầy thế giới riêng của hắn và vật nhỏ.
Gần đây Tô Niệm Vũ chịu khó đến kỳ lạ, trừ buổi tối phải đi ngủ, thời gian còn lại đều luyện công, một đứa bé bốn tuổi, năng lực phân tích có hạn, nên có một đống vấn đề để hỏi.
"Niệm Niệm, lên đi." Tô Tiểu vũ thấy Tư Thiên Hoán đen mặt, mím môi cười, ngoắc tay với Tô Niệm Vũ, Tô Niệm Vũ vui mừng chạy lên xe.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc nhìn Tô Trạch, nhấc Tô Niệm Vũ lên xe.
Tô Trạch sờ mũi một cái, có chút vô tội, "Gần đây tính tình con rể nóng nảy, nàng làm chút gì cho hắn ăn hạ hỏa đi."
"Thôi đi, lúc nào vết thương khuê nữ của ta khỏi hẳn thì hắn mới không tức giận nữa." Bách Lý Ngôn ung dung cười, ngược lại cũng không cảm thấy Tư Thiên Hoán không biết lễ phép, tất cả đều là vì hắn thích khuê nữ của mình.
Đoàn người nghỉ ngơi để hồi sức rồi lại tiếp tục lên đường, mà bên kia bồ câu đưa tin đã bay đến Hoàng cung.
"Ngự Mễ?" Tư Thiên Bắc đứng bên ngoài ngự thư phòng, nhìn tờ giấy trong tay, sắc mặt khá khó coi.
"Bắc Bắc, chàng đứng ở đây làm gì?" Bây giờ mỗi ngày Phù Liễu đều dành một nửa thời gian đến Vũ Các để học tập võ công, lúc này là giờ ăn trưa nên nàng tự làm thức ăn mang vào hoàng cung.
Rất nhiều đại thần kín đáo phê bình thân phận của Phù Liễu, nhưng trong tay nàng có kim bài của hoàng đế, không ai dám ngăn nàng vào cung, tuy nhiên nàng vẫn phải nghe những lời chê cười của người ngoài liên tục không ngừng, nhưng kể từ khi Phù Liễu gỡ bỏ khúc mắc, tâm trạng cũng rất tốt, mấy lời đồn đại này, cũng không ảnh hưởng tâm tình của nàng.
"Hoàng huynh đến Thanh thành, nói ở đó tụ tập một đoàn người buôn ngự mễ." Tư Thiên Bắc cất tờ giấy, dẫn Phù Liễu vào Ngự Thư Phòng, cười nhạt nói.
Phù Liễu sững sờ, có chút hoảng hốt, "Thanh thành?"
"Đúng, Thanh thành." Tư Thiên Bắc thấy nàng hơi khổ sở, trong lòng ê ẩm, đỡ nàng ngồi xuống.
"Bắc Bắc, sau khi xử lý Trưởng Tôn Úc Phong xong, ta muốn trồng hoa hướng dương trên khắp mảnh đất của cha ta." Phù Liễu thu lại cảm xúc khổ sở, vừa cười vừa nói với Tư Thiên Bắc.
Tư Thiên Bắc nhìn thấy sự mong đợi trong mắt nàng, có chút bất đắc dĩ, "Ngu ngốc, nếu như nàng muốn, ngay bây giờ cũng có thể."
"Không cần, ta muốn lấy lại đất của cha một cách quang minh chính đại." Phù Liễu nghiêm túc nói.
"Được được được, muốn làm gì cũng được, đúng rồi, mảnh đất của cha nàng ở chỗ nào trong Thanh thành?" Tư Thiên Bắc bày thức ăn ra, nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng, tùy ý hỏi, sau đó gắp một miếng bỏ vào miệng.
Phù Liễu thấy hắn thích ăn đồ mình làm, trong lòng vui vẻ, suy nghĩ một chút, nói, "Ở ngoại thành của Thanh thành, mảnh đất rất lớn, nhưng không biết tại sao lại ẩm ướt hơn những nơi khác ở ngoại thành."
"Nàng nói cái gì?" Tư Thiên Bắc chợt ngẩng đầu lên, dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng, kinh ngạc hỏi, " Nàng nói ở đâu?"
"Ngoại thành." Phù Liễu nhanh chóng lau miệng cho hắn, có chút nghi ngờ hỏi, "Sao thế?"
"Hoàng huynh nói, cánh đồng Ngự Mễ được trồng ở ngoại thành." Tư Thiên Bắc trầm giọng nói, ánh mắt sâu thẳm, tay cầm đũa siết chặt.
Phù Liễu cũng mở to hai mắt, không kiềm chế được cất cao giọng, "Ngự Mễ là của Trưởng Tôn Úc Phong sao?" Hắn cướp đất của phụ thân là để trồng thứ hại người này.
Trong lòng Tư Thiên Bắc mơ hồ suy đoán ra, đặt đũa xuống, trầm giọng kêu, "Ám vệ."
"Bắc Vương." Một người áo đen xuất hiện trong Ngự Thư phòng.
"Cầm cái này, tra xét tất cả những nơi này, xem thử có Ngự Mễ hay không." Tư Thiên Bắc lấy một bức vẽ từ trong tráp ra, dùng mực đỏ đánh dấu tất cả những nơi lớn nhỏ, giao cho ám vệ.
Ám vệ đáp một tiếng, lắc mình rời đi.
"Ta biết Trưởng Tôn Úc Phong không bao giờ cố gắng làm một chuyện dễ dàng thất bại như vậy trong nhiều năm, những thứ hắn cướp đoạt, hầu như đều là đất đai, xem ra, hắn giành những khu đất này, sợ là có mục đích khác." Trong mắt Tư Thiên Bắc xẹt qua ý lạnh.
Trưởng Tôn Úc Phong là Đức vương do Tiên Hoàng khâm phong, cho dù hắn có sa đọa, mấy huynh đệ bọn họ cũng sẽ không trừng phạt quá nặng, hoặc là sẽ không truy cứu, cho nên hắn cố ý dùng những hành động sa đọa này để che giấu chuyện mờ ám của hắn.
"Ta đoán không chỉ là Thanh thành mà còn có những nơi khác nữa, chỉ sợ rằng Thành chủ ở những nơi đó đều là người của Trưởng Tôn Úc Phong, không trách được chúng ta tra xét lâu như vậy, vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của ngự mễ." Tư Thiên Bắc trầm tư suy nghĩ rồi nói, cố ý để cho bọn họ tra được hắn sa đọa, vì muốn để đám thành chủ kia thoát khỏi hiềm nghi, nhưng trên thực tế lại đang che giấu bí mật lớn hơn.
"Trưởng tôn Úc Phong, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Phù Liễu đột nhiên cảm thấy kinh hãi, ngự thước đại danh nàng cũng nghe qua, loại thuốc kia nguy hại chẳng những lớn, hơn nữa sâu xa, trưởng tôn Úc Phong rốt cuộc muốn làm cái gì?
"Hoàng huynh nói ở gần bụi hoa có một thôn nhỏ, tất cả người trong thôn đều gia công Ngự Mễ, ta biết nhất định hoàng huynh sẽ giám thị bọn họ, bám theo đám người đó là có thể tìm được nơi bột gạo được đưa đến." Tư Thiên Bắc cũng không đoái hoài tới việc ăn cơm nữa, lập tức lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết gì đó rồi cột vào trên đùi chim bồ câu, để nó bay đi đưa tin.
Phù Liễu cau mày, "Nếu Ngự Mễ được đưa vào buôn bán thì trong quán rượu Xuân Phong nhất định cũng sẽ có, nhưng kể từ khi cha ta qua đời, ta vào quán rượu Xuân Phong cũng chưa bao giờ nghe nói có Ngự Mễ."
"Sợ rằng, Trưởng Tôn Úc Phong làm nhiều Ngự Mễ như vậy không phải để kiếm tiền." Tư Thiên Bắc cũng nghĩ đến chuyện này, Ngự Mễ rất dễ kiếm tiền, nhưng những năm nay bọn họ không hề phát hiện nó tồn tại trong Phong quốc, như vậy chứng tỏ Trưởng Tôn Úc Phong không hề đưa ra buôn bán.
"Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, ta có dự cảm xấu." Phù Liễu không khỏi hoảng hốt.
Tư Thiên Bắc nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, thu lại vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi, nhàn nhạt cười, "Liễu Nhi, đừng lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần nàng ngoan ngoãn chờ làm tân nương của ta là được."Phù Liễu sững sờ, mặt hơi ửng đỏ, một lúc lâu mới "Ừ" một tiếng.
Tư Thiên Bắc dịu dàng cười, tờ giấy mà Tư Thiên Hoàng gửi cho hắn bị nghiền thành bột, bây giờ biết được chuyện ông ta trồng Ngự Mễ, ngược lại khiến hắn an lòng, diễn[dannlle3
Bồ câu đưa tin của Bạch gia được nuôi rất tốt, bay cũng rất nhanh, không quá nửa ngày đã đến Bạch lâu.
Sau khi đám người Bạch Ngọc, Thừa Phong xem xong thì lập tức ra roi thúc ngựa chạy về Thanh Thành, bởi vì tư Thiên Hoàng và Khúc Ngâm đi du sơn ngoạn thủy nên mới mất nhiều thời gian để đến Thanh Thành, bởi vậy tốc độ hoàn toàn không thể so với đám người Thừa Phong, chỉ hơn một ngày họ đã đến quán trọ Bạch gia ở Thanh Thành.
"Hoàng thiếu gia, Hiểu thiếu gia, đây là thư Bắc thiếu gia gửi tới." Bạch Ngọc nhanh chóng tìm được Tư Thiên Hoàng, đưa thư bồ câu mang tới cho họ.
Khúc Ngâm đã bị Đổng Trường Dạ kéo ra ngoài chơi, cho nên nơi này chỉ có hai nam nhân bọn họ.
Tư Thiên Hiểu cũng ngồi ở bên cạnh, nghe vậy, cũng đi qua ngồi xuống, khi nhìn thấy chữ trên tờ giấy sắc mặt lập tức trở nên u sầu, Trưởng Tôn Úc Phong, lại là hắn.
"Bạch Nhất, Ngân Diện, hai người các ngươi đi giám thị người trong thôn trang đó, xem thử rốt cuộc bọn họ mang Ngự Mễ đi đâu." Tư Thiên Hoàng nhanh chóng ra lệnh, suy nghĩ một chút rồi lại nói, "Bạch Ngọc, ngươi đi giám thị Thành chủ Thanh Thành, xem thử hắn có gì khác thường không."
Có thể giấu được một mảnh vườn Ngự Mễ lớn như vậy, nếu Thành chủ không giúp một tay chỉ nhờ vào khu rừng này thì làm sao giấu được.
"Dạ!" Mấy người cùng nhau lên tiếng, nhanh chóng rời đi.
"Tiểu Vũ chủ tử sẽ đến Thanh Thành sao?" Tây Vân ló đầu ra từ sau lưng Thừa Phong, mong đợi hỏi.
Tư Thiên Hoàng dở khóc dở cười, "Làm sao ta biết, Hoán còn chưa gửi thư hồi âm."
"Các ngươi đều tới Thanh Thành thì người nào nhận thư hồi âm của Hoán, làm sao chúng ta lấy được đây?" Tư Thiên Hiểu hỏi một câu rất quan trọng.
Mọi người cùng sửng sốt, lúng túng cúi đầu.
"Khụ, chưởng quầy Bạch lâu sẽ chuyển thư cho chúng ta." Thừa Phong cầm cây quạt đặt lên cằm, suy nghĩ rồi nói, hình như Bạch Ngọc đã nói cho chưởng quỹ biết bọn họ đến Thanh Thành rồi.
"Đợi hắn gửi thư đến thì gái trinh cũng thành đàn bà rồi." Giọng nói lạnh lùng của Khúc Ngâm vang lên từ phía sau, mọi người nhìn nàng đi đến, thấy trên vai nàng có một con chim nhỏ màu xanh xinh đẹp, tiếng hót thánh thót.
Đổng Trường Vũ nhảy nhót chạy đến bên cạnh Tư Thiên Hiểu, cầm ly trà của hắn lên uống cạn, lại còn tố khổ nằm úp lên bàn, "Hiểu ca ca, ta mệt chết đi được."
"Ai kêu nàng chạy loạn." Tư Thiên Hiểu cưng chiều cười, lau mồ hôi cho nàng.
Tây Vân nhìn nữ nhân nói không ngừng, tò mò hỏi: " Hiểu thiếu gia, vị cô nương này là ai?"
"Ta là nương tử tương lai của hắn!" Đổng Trường Vũ thấy Tây Vân cũng thích Tư Thiên Hiểu thì lập tức ưỡn ngực, lớn tiếng tuyên bố, người khác nhìn thấy đều cảm thấy dở khóc dở cười.
Tây Vân há miệng to như quả trứng gà, tính tình Khiêm vương nho nhã sao lại thích một người như vậy, nhưng mà cô nương này cũng rất dễ thương.
" Trường Vũ, nàng là bằng hữu của Tiểu Vũ." Tư Thiên Hiểu biết Đổng Trường Vũ hiểu lầm, cười nhạt giải thích.
"Không phải, ta là tỳ nữ của Tiểu Vũ chủ tử." Tây Vân hồi hồn, lập tức khoát tay.
Thừa Phong không nhịn được trêu ghẹo, "Cũng thật bội phục chủ tử, bị nàng hầu hạ nhiều năm như vậy mà vẫn sống rất tốt."
"Thừa Phong, chàng dám bỡn cợt ta!" Khóe miệng Tây Vân co rút, ngồi xuống bên cạnh Liễu Nguyệt, nói.
Sắc mặt Thừa Phong thay đổi, lập tức đi qua lấy lòng.
Đổng Trường Vũ thấy vậy, biết mình đã hiểu lầm nên ngượng ngùng cúi đầu, là nàng trông gà hoá cuốc rồi.
"Suốt ngày ầm ĩ, sau này chững chạc một chút." Tư Thiên Hiểu dịu dàng cười nói, rót ly trà cho nàng.
Khúc Ngâm thấy thú vị nhìn Thừa Phong và Tây Vân, trước kia luôn là Thừa Phong ức hiếp Tây Vân, hiện tại thì lại ngược lại, có vẻ quan hệ của hai người lại tiến thêm một bước rồi.
"Ngâm Nhi, nàng thích nuôi chim từ khi nào vậy?" Tư Thiên Hoàng kỳ quái nhìn con chim xanh trên vai nàng, nghi ngờ hỏi.
"Đây là chim xanh truyền tin của Y cốc, cũng không biết Tiểu Vũ lấy ở đâu ra, nhưng tuyệt đối không phải là nàng nuôi." Khúc Ngâm cầm chim xanh trong tay, nhàn nhạt cười, Tiểu Vũ thông minh nhưng lại không có tính nhẫn nại để nuôi chim xanh, nhắc tới cũng thấy buồn cười.
Tư Thiên Hoàng hiểu rõ, "Bọn họ nói thế nào?"
Khúc Ngâm lắc đầu, lấy cây sáo bằng ngọc ra rồi nhẹ nhàng thổi, hồi lâu, lúc này con chim xanh mới hót lên một tiếng rồi nhả một cái ống trúc ra khỏi miệng khạc.
"Thật buồn nôn, sao có thể nuốt vào trong bụng." Đổng Trường Dạ bĩu môi, chim xanh thật đáng yêu, nàng cũng rất thích, nhưng mà ói đồ từ trong bụng ra thì dù đáng yêu nàng cũng không thích nổi.
Tư Thiên Hiểu bất đắc dĩ xoa đầu của nàng, "An phận một chút."
Đổng Trường Dạ le lưỡi, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, tò mò nhìn ống trúc trong tay Khúc Ngâm.
Khúc Ngâm nhìn tờ giấy cực nhỏ, chậm rãi nhếch khóe miệng lên, "Không quá mấy ngày nữa, bọn họ sẽ đến Thanh Thành, Tiểu Vũ tìm được phụ mẫu rồi còn có một đệ đệ nữa."
"Ha ha, Minh...... nhà Tiểu Hoán náo nhiệt hơn rồi." Tư Thiên Hoàng nở nụ cười, vui vẻ giùm Tô Tiểu Vũ, đã sớm nghe nói nàng tìm kiếm mẫu thân nhiều năm qua, hiện tại chẳng những tìm được mẫu thân, còn tìm được cả nhà, xem như đã hạnh phúc, nhưng mà sao gia chủ Vân Thủy Gian lại có thể đi theo Tiểu Vũ ra ngoài?
"Tiểu Hoán? Chính là tiểu đệ của các ngươi sao? Tên thật dễ nghe, sau này ta cũng gọi như vậy!" Đổng Trường Dạ trừng mắt nhìn, khờ dại nói.
"Khụ khụ, Trường Dạ, đừng quậy." Tư Thiên Hiểu lạnh nhạt như cũng bị sặc nước trà, dở khóc dở cười nói, nếu Trường Dạ gọi Hoán như vậy, sợ rằng sẽ bị đập chết.
Đám người Tây Vân đứng bên cạnh nghe thấy cũng co giật khóe miệng, Tiểu Hoán...... Có vẻ cô nương này còn chưa biết thân phận thật sự của Khiêm vương, nếu không nàng sẽ không dám to gan gọi Minh vương như vậy.
"Tẩu tẩu, Tiểu Hoán đó rất đáng sợ sao?" Đổng Trường Dạ thấy bọn họ đều có vẻ mặt rất kỳ quái nên hỏi.
"Chỉ cần ngươi được Tiểu Vũ thích, hắn sẽ không đòi mạng ngươi." Khúc ngâm lạnh nhạt nói, diennxdannfllequysdo6nn trong mắt đầy vẻ ranh mãnh, không lấy mạng ngươi cũng không có nghĩa là không gây phiền phức cho ngươi, nếu Tiểu Vũ thích thì cái vại dấm kia sẽ chua đến chết.
"Ngộ nhỡ Tô Tiểu Vũ không thích ta thì sao?" Đổng Trường Dạ nhỏ giọng hỏi.
Khúc Ngâm chớp mắt, nhíu mày, "Vậy thì ngươi phải cẩn thận một chút, ngộ nhỡ chọc giận Tư Thiên Hoán thì không ai cứu được ngươi."
"Hiểu ca ca cũng không cứu được sao?" Đổng Trường Dạ ngồi sát về phía Tư Thiên Hiểu, hỏi.
"Dĩ nhiên không cứu được." Khúc Ngâm cười híp mắt nói, đột nhiên cảm thấy hù dọa tiểu muội muội này thật thú vị.
Đổng Trường Dạ mím môi, hừ nhẹ, "Ta đáng yêu như vậy, Tô Tiểu vũ nhất định sẽ yêu thích ta, ta không thèm sợ hắn!"
"Sao nàng không nói nàng sẽ không gây chuyện nữa." Tư Thiên Hiểu dở khóc dở cười, ngắt gương mặt của nàng, đúng là một kẻ dở hơi.
"Nếu ta đàng hoàng thì chàng có thích ta không?" Đổng Trường Dạ liếc hắn một cái.
Tư Thiên Hiểu chấp nhận thở dài, cầm miếng bánh ngọt trên bàn lên chặn miệng của nàng lại.
Đối với sự thẳng thắn, hay nói đúng hơn là đã quen với da mặt dày của nàng rồi, nhưng người mới nghe vẫn giữ im lặng.
Tư Thiên Hoàng mím môi cười nhạt, ranh mãnh nhìn khúc ngâm, thì thầm vào lỗ tai nàng, "Ngâm Nhi cũng học xấu rồi."
"Tự tìm bạn cho bản thân mình thôi." Khúc ngâm cúi đầu, vô tội nói.
Tư Thiên Hoàng co rút khóe miệng, không cần phải nói nhiều nữa, kêu người mang giấy bút tới, liếc mắt nhìn Tư Thiên Hiểu, viết lại chuyện của Trưởng Tôn Úc Phong, cố ý để cho Khúc Ngâm thấy, nhưng lại không ai cho Đổng Trường Dạ nhìn thấy, dĩ nhiên, người nào đó cũng không thấy hứng thú với bức thư hắn viết.
"Ngâm Nhi, đưa cái này cho Tiểu Vũ." Tư Thiên Hoàng đưa tờ giấy cho Khúc Ngâm.
Khúc Ngâm gật đầu một cái, nhét tờ giấy vào trong ống trúc rồi ra lệnh cho chim xanh nuốt nó xuống, sau đó cho nó cất cánh bay đi, nhìn chim xanh rời đi, nàng chậm rãi nhếch khóe môi lên.
Thật muốn xem thử mẫu thân Tiểu Vũ là người thế nào.