Bên trong rừng hoa lê, một nam tử áo đen đột nhiên chạy vào, trên cẩm bào thêu phong diệp màu đỏ sậm, bên hông là đai lưng nam ngọc, đôi mắt sáng, hắn được coi là một phong thần tuấn lãng, nhưng giờ phút này trên mặt hắn xuất hiện đầy vẻ lo lắng, lúc nhìn thấy Bạch Lê, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, người này chính là gia chủ Bạch gia Bạch Thuật.
"Thế nào?" Bạch Lê nhàn nhạt liếc hắn một cái, khí thế không giận mà uy, khiến cho tâm tình lo lắng của Bạch Thuật chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến chuyện kia, vẻ mặt không khỏi ai oán.
"Bạch Lê, yến hội ngắm hoa này là đại tỷ ngươi bảo ta làm mở ra cho ngươi, tìm nữ nhân cho ngươi, các thiên kim tiểu thư đã tới lâu như vậy, còn ngươi thì ở chỗ này tản bộ một mình, muốn ta làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ đại tỷ ngươi giao cho ta đây?"
Bạch Lê lười nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) chạm vào môi mình, trong mắt xẹt qua một nụ cười, đi tới phía sau khu rừng.
"Ai, ngươi đi đâu, các cô nương ở bên kia mà." Bạch Thuật trợn mắt, suy nghĩ chắc chắn tám phần là hắn muốn chạy trốn, lập tức gấp gáp đến bắt hắn, đã thấy thân hình hắn chợt lóe, vọt đi, nhìn tay mình trống rỗng, quay qua bên phải đã thấy nam tử đứng cạnh hoa lê, sắc mặt lập tức giận đến đen kịt.
"Ngươi cho rằng, ta muốn đi, ngươi ngăn được?" Dường như tâm tình Bạch Lê rất tốt, không trực tiếp rời đi, ngược lại nổi lên ý định trêu chọc hắn.
"Ngươi, ngươi khốn khiếp!" Bạch Thuật đi tới hai ba bước, mở to hai mắt nhìn chằm chằm bạn tốt, hàm răng mài "kèn kẹt", cả người lửa giận hừng hực, không cẩn thận có thể mang tai họa đến cho người bên cạnh.
Chỉ là, dường như Bạch Lê đã quen nhìn bộ dáng này của hắn, sắc mặt như cũ, lười biếng cười.
Bạch Thuật nhìn hắn lúc lâu, cuối cùng thua trận, nhắm lại mắt, lần nữa mở ra thì tất cả bên trong đã trở thành khẩn cầu "Tổ tông, ta cầu xin ngươi, đi chọn nữ nhân đi, chọn một người, yêu thích càng tốt, không thích thì hai ngày nữa đuổi đi là được rồi"
Bạch Lê thiêu mi, trong mắt lộ vẻ trêu tức, trêu chọc nói "Lần này thưởng cho cái gì?"
Hắn biết tính tình đại tỷ nóng nảy, vì vấn đề nối dõi tông đường, lợi dụng Bạch Thuật không phải lần một lần hai, chỉ là, lần này, hình như Bạch Thuật đặc biệt kiên quyết, xem ra có lợi không ít.
Bạch Thuật sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt hơi phiếm hồng, ánh mắt có chút hoảng hốt, nhìn trái, nhìn phải, nhưng không dám nhìn Bạch Lê.
"Không nói?" Lông mày Bạch Lê nhướng cao hơn, ra vẻ đáng tiếc nói, "Vậy liền không nói đi." Dứt lời, chuẩn bị xoay người rời đi.
"Lợi ích chính là, để cho ngươi gọi ta một tiếng tỷ phu." Bạch Thuật thấy hắn muốn đi thật, lập tức khẩn trương, hạnh phúc cả đời là quan trọng nhất, không quản sau này Bạch Lê muốn cười hắn như thế nào, vừa dứt lời, lập tức cụp mắt, không nhìn tới phản ứng người nào đó.
Sau một lúc lâu, đợi cười nhạo nhưng không thấy, Bạch Thuật kỳ quái ngẩng đầu, trước mắt xuất hiện một miếng ngọc bội, ngọc bội trắng muốt hình giọt nước, đặt dưới ánh mặt trời, có một tia máu ở trong đó chậm rãi di chuyển.
Cặp mắt Bạch Thuật sáng lên, lộ rõ bản chất thương nhân không thể nghi ngờ, ngọc tốt, trị giá liên thành.
Còn không chờ hắn đưa tay lấy đi, đối phương đã thu ngọc bội vào.
"Ngươi muốn hối lộ ta khối ngọc này?" Bạch Thuật nhìn một loạt hành động của Bạch Lê, rút ra lời giải thích hợp lý.
"Ngu ngốc." Bạch Lê lạnh nhạt nói, nhìn ngọc bội tinh sảo trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên ấm áp.
"Ai, ta nói ngươi ......" Cái gì, không làm gì mà còn bị mắng, hắn trêu ai chọc ai, Bạch Thuật chưa kịp mở miệng nhìn đến biểu cảm của Bạch Lê thì dừng lại, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, ôn, ôn nhu!?
Hắn quen biết Bạch Lê từ thuở nhỏ, hắn hiểu rõ Bạch Lê không thể không ít, thứ người như hắn nhìn qua chỉ có tà khí liều lĩnh, nhưng thật ra trong lòng lạnh lùng hơn ai khác, trừ với người nhà mình thì khá hơn chút, người khác thì mắt cũng chả thèm liếc.
Hắn biết cười, hắn sẽ dịu dàng, tuy nhiên những thứ này không chạm đến đáy mắt, nhưng lần này này bên trong lại phát ra dịu dàng. . . . . . Có phải là hắn đã bỏ qua thứ gì không?
"Ta rất khỏe?" Bạch Lê lạnh lùng nhìn một cái, nhẹ nhàng nói tiếp câu "Nếu không muốn nhìn, thì đừng nhìn" ý tứ rất rõ.
Bạch Thuật giựt giựt khóe miệng, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
"Tìm ra chủ nhân khối ngọc bội này."
Bạch Lê thu ngọc bội về trong lòng, tính toán rời đi.
"Hả?"
Đề tài đổi quá nhanh, hắn có chút phản ứng không kịp.
"Không muốn hoàn thành nhiệm vụ?"
Cuối cùng Bạch Lê liếc hắn một cái, thấy hắn theo bản năng lắc đầu, hài lòng gật đầu một cái, quay người đi, ngọc bội kia lấy ra từ trên người vật nhỏ, lường trước nàng sẽ không nói cho hắn biết tên, tự nhiên hắn phải lưu lại một chút bằng chứng đúng không?
Nghĩ đến vật nhỏ, trong lòng có chút kích động, bước chân biến thành nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rất nhanh biến mất trong tầm mắt Bạch Thuật .
Bạch Thuật bị Bạch Lê xoay vòng có chút ít choáng, đột nhiên phát hiện hắn đã trốn, mặt lập tức tức tối lại, hạnh phúc của hắn a! Đang muốn mắng chửi người, lại đột nhiên nghĩ đến hành động quái dị kia.
Cho hắn nhìn ngọc bội, hỏi hắn có muốn làm nhiệm vụ đại tỷ giao cho hắn thành hôn không, để cho hắn đi tìm chủ nhân ngọc bội . . . . .
Nếu không phải có đầu óc thông minh, thì Bạch gia sao có thể lớn mạnh như thế dưới tay Bạch Thuật này, ánh mắt lập tức sáng lên, tiểu tử này chẳng lẽ vừa ý với cô nương nhà nào, lại chỉ lưu lại ngọc bội!
Nhưng mà, rốt cuộc chuyện xảy ra lúc nào? Ánh mắt trong lúc vô tình quét qua cây lê bên cạnh ngã xuống, trái tim không khỏi giật mình, không cần nói hắn cũng biết, chuyện như vậy vừa mới xảy ra. . . . . .
Bên này Bạch Lê bắt đầu kế hoạch tìm người, mà Tô Tiểu vũ bên kia, không có vui vẻ như vậy.
Tô Tiểu Vũ không lạnh nhạt như lúc rời đi, trên thực tế, đợi nàng trở lại trong phủ tướng quân, nàng về đến tiểu viện thì tim của nàng vẫn đập không có quy luật như cũ.
Dù là lúc đó tu tập gặp phải những người kia khiêu chiến, nàng có thể thản nhiên đối mặt, nhịp tim bình thường, nhưng vì sao chống lại Bạch Lê này, nàng bị bức đến như vậy?
Lại nghĩ đến vì hạ độc hắn, chủ động hôn, tai khẽ nóng lên, trên mặt cũng nổi phấn hồng nhàn nhạt, hết sức đáng yêu.
Giơ tay đặt lên ngực của mình, chậm rãi vuốt nhịp tim, có cổ độc này, quan hệ giữa nàng và hắn thật sự là chém không đứt rồi, suy nghĩ một chút mình quả thật là quá xúc động.
Thu hồi suy nghĩ, đầu ngón tay trong lúc vô tình xẹt qua cổ, lại phát hiện nơi đó trống trải, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngọc của nàng đâu? Khi đó đây là đồ duy nhất mẫu thân để lại cho nàng, làm sao lại không thấy!
Đột nhiên nghĩ đến, lúc nàng và Bạch Lê dây dưa, hắn hình như chạm qua cổ của nàng. . . . . .
Đôi mắt đẹp nhíu lại, một chút xấu hổ biến mất hầu như không còn, nụ cười chỉ còn lại ý lạnh, trong lòng lạnh lùng hừ ra hai chữ, Bạch Lê.
Đang suy nghĩ chạy về Bạch gia tìm người tính sổ, lại nghe thấy ngoài viện truyền đến một loạt tiếng bước chân, lập tức trong tròng mắt ý lạnh sâu hơn, chậm rãi cúi đầu, mặc cho gió thổi mái tóc nàng hỗn loạn, miễn cưỡng che kín mặt của nàng.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang một giọng nữ bén nhọn.
"Tiểu tiện nhân!"