"Ngâm Nhi, nếu như ngươi lo lắng ta sẽ cưới nữ nhân khác, ta lập tức chiếu cáo thiên hạ, hậu cung chỉ có một người là ngươi." Khúc Ngâm ôm đầu gối ngồi ở trên giường, hai mắt vô thần, thẩn thờ nhìn dưới đất, Tư Thiên Hoàng ngồi chồm hổm trên mặt đất, đau lòng nhìn nàng, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc nàng đang lo lắng cái gì, hắn có thể cả đời chỉ có nàng làm nữ nhân, nếu mấy hoàng đệ nguyện ý, hắn cũng có thể buông tha ngôi vị hoàng đế, nhưng vì cái gì nàng vẫn không muốn gả cho hắn?
"Hoàng, chớ yêu ta." Khổ sở nhắm hai mắt lại, trên mặt Khúc Ngâm đều là bi thương, nàng cũng muốn sống cùng hắn, nhưng điều này sao có thể?
"Ngươi nói lại lần nữa." Tư Thiên Hoàng lạnh mặt, đứng dậy dùng sức bắt được bả vai của nàng, đùa giỡn gì hắn cũng có cho qua, nhưng loại đùa giỡn này hắn không thể bỏ qua.
"Có lẽ ban đầu, ta không nên cứu ngươi." Khúc Ngâm mệt mỏi cười, nàng vốn định sống trong thôn trang nhỏ qua ngày, lại không nghĩ rằng sẽ gặp hắn, còn cứu hắn, bây giờ nghĩ lại, hóa ra là nghiệt duyên.
Tư Thiên Hoàng chợt đẩy nàng ngã xuống giường, cặp mắt nhiễm đỏ, "Ngâm Nhi, không nên ép ta tức giận, nói, ngươi yêu ta." Rõ ràng mới vừa nãy thừa nhận thương hắn rồi, tại sao bây giờ không như vậy.
Khúc Ngâm lạnh lùng chống lại ánh mắt của hắn, quật cường mím môi, không nói lời nào.
Tư Thiên Hoàng chỉ cảm thấy tâm vừa đau vừa giận, cúi người, hung hăng hôn lên môi nữ nhân quật cường phía dưới.
Khúc Ngâm khổ sở nhắm mắt lại, nàng không muốn hắn tức giận, nàng cũng không muốn cùng hắn gây gổ, nhưng nàng không thể cho hắn hi vọng, sớm biết kết quả như vậy, ban đầu nàng nên độc ác, không hồi cung cùng hắn.
Không biết vì sao, hôm nay nàng đặc biệt mệt mỏi, không muốn tiếp nhận lửa giận của hắn, đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại đột nhiên phát hiện toàn thân không còn hơi sức, trước mắt cũng từ từ trở nên mơ hồ, mất đi ý thức, cuối cùng thấy là Tư Thiên Hoàng kinh hoảng lo lắng.
Thôi, đời này yêu người nam nhân này, cũng đủ rồi.
Tư Thiên Hoàng nhìn Khúc Ngâm đột nhiên mất đi hô hấp, trong nháy mắt cả người liền dã dời, hắn không biết một người có thể tuyệt vọng thế này, tuyệt vọng thế này......
"Ngâm Nhi......" Xuất phát từ tận đáy lòng bi thương hóa thành một tiếng gào thét, vang dội bầu trời đêm.
Tô Tiểu Vũ thay xong xiêm áo, đang đấu tức với Tư Thiên Hoán, đột nhiên tim đau xót, kế tiếp liền nghe Tư Thiên Hoàng hét, lập tức giận tái mặt, xông ra ngoài, Tư Thiên Hoán cũng nhanh chóng đi theo.
"Chuyện gì xảy ra?" Tư Thiên Hiểu luôn ôn hòa giờ đây mất đi vẻ mặt đó, đại hoàng huynh luôn trầm ổn kín kẽ, tại sao có thể như vậy?
"Đi xem một chút." Tư Thiên Chanh cũng lộ ra khí thế cần có của trưởng công chúa, đứng lên đầu tiên đi đến phòng Khúc Ngâm.
"Đặt nàng xuống." Tô Tiểu Vũ tức giận nhìn Tư Thiên Hoàng ôm chặt Khúc Ngâm giống như người mất hồn, hắn không buông Khúc Ngâm ra, sao nàng có thể cứu?
Tư Thiên Hoàng giống như không nghe thấy lời nàng nói, không nhúc nhích, trong đầu không ngừng xuất hiện một câu nói, Khúc Ngâm chết rồi, Khúc Ngâm chết rồi......
Thấy Tư Thiên Hoàng vẫn không có động tác, trong lòng khẩn trương, Tô Tiểu Vũ trực tiếp đi lên, một chưởng đánh bay Tư Thiên Hoàng, ôm Khúc Ngâm ra.
Tư Thiên Hoàng cũng ở một khắc này hồi hồn, hai mắt đỏ bừng nhìn Tô Tiểu Vũ, muốn đoạt lại Khúc Ngâm, Tư Thiên Hoán đứng ở cửa, thấy vậy, thân hình cực nhanh tiến lên, một tay nắm Tư Thiên Hoàng, một cái tay khác đánh về phía đầu của hắn, một đạo lực lượng rót vào đầu của hắn, Tư Thiên Hoàng sững sờ, khôi phục thần trí, nhưng vẫn muốn xông về chỗ Khúc Ngâm.
"Hoàng huynh, bình tĩnh một chút, Vũ nhi có thể cứu." Tư Thiên Hoán vội vàng kéo Tư Thiên Hoàng, trầm giọng nói.
"Có thể sao?" Tư Thiên Hoàng sững sờ, trong mắt có khao khát."Xem trước một chút." Tư Thiên Hoán kéo Tư Thiên Hoàng đi tới trước giường, nhưng tay vẫn như cũ giữ thật chặt hắn, tránh cho hắn quấy rối.
Tô Tiểu Vũ nhìn mặt Khúc Ngâm tái nhợt, hung hăng nhắm mắt lại, đè xuống đau lòng, đưa tay điểm ba đại huyệt trên người nàng, mới xoay người nhìn về Tư Thiên Hoàng, trong ánh mắt là hận ý nồng đâm.
"Có phải ngươi cưỡng bức nàng hay không?" Trong mắt tràn ngập sát ý, giữa ngón tay đã ngưng tụ lực lượng cường đại, chỉ chờ Tư Thiên Hoàng gật đầu, liền giết hắn.
"Vũ nhi, hắn là đại ca của ta." Tư Thiên Hoán nhìn ra sát ý của Tô Tiểu Vũ, mặc dù không rõ chân tướng, nhưng vẫn đứng trước người Tư Thiên Hoàng.
Không đợi Tô Tiểu Vũ tức giận, Tư Thiên Hoàng đã đẩy ra Tư Thiên Hoán đi tới trước mặt Khúc Ngâm, bi thương nhìn nàng mất đi hô hấp, giọng nói khàn khàn mở miệng, "Một năm trước ta ra lăng thành du ngoạn, trên đường trúng hợp hoan tán, vốn tưởng rằng sẽ chết, là Ngâm Nhi đã cứu ta." Nghĩ đến lần đầu bọn họ gặp mặt, trong mắt Tư Thiên Hoàng bi thương càng đậm.
"Nàng tự nguyện?" Tô Tiểu Vũ híp đôi mắt đẹp lại, lệ khí đáy mắt nặng hơn.
Những người khác cảm thấy phản ứng của nàng kỳ quái, lúc này nên cứu người trước mới phải? Tại sao lại nói những thứ này làm gì?
"Ừ." Tư Thiên Hoàng gật đầu, lấy dũng khí đưa tay bắt mạch Khúc Ngâm, phát hiện khí tức nàng khôi phục, trên mặt mừng như điên, "Tô cô nương, ngươi muốn biết cái gì sau này chúng ta hãy nói, trước cứu Ngâm Nhi!"
"Cứu? Thế nào cứu, chính nàng muốn chết, ta thế nào cứu?" Tô Tiểu Vũ giận quá hóa cười, không tin nhìn nữ nhân nằm trên giường, nàng phí hết tâm huyết cứu nàng, chính nàng lại không quý trọng.
"Trên đời không có người nào mà Vũ thiếu không cứu được?" Bạch Thuật nhàn nhạt mở miệng, có phải nàng đang nói lời vô ích hay không.
Nghe được hai chữ "Vũ thiếu", trên người Tô Tiểu Vũ bộc phát ra lệ khí nồng nặc, là một loại sát ý muốn hủy diệt tất cả, giống như ác ma đẫm máu, khí tràng cường đại chèn ép mọi người.
"Câm miệng." Tư Thiên Chanh lạnh lùng nhìn Bạch Thuật, muốn trêu chọc, lúc nào thì cũng có thể, bây giờ hoàng tẩu tương lai của nàng vẫn chờ Tiểu Vũ cứu mạng, hắn cần gì phải chọc giận Tiểu Vũ.
Bạch Thuật thở dài, cau mày, năm đó Y cốc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Vũ nhi, chờ cứu người, phát hỏa sau không muộn." Tư Thiên Hoán nhẹ đến ôm chầm Tô Tiểu Vũ, hóa giải lệ khí trên người nàng, ánh mắt liếc Bạch Thuật, khẽ lãnh, đầu ngón tay giật giật, liền thấy sắc mặt Bạch Thuật tái đi, đáy mắt một mảnh buồn bực.
"Hoán." Sát ý trên người Tô Tiểu Vũ tiêu tán một chút, thay vào đó là nồng đậm uất ức, nắm chặt y phục Tư Thiên Hoán, khó chịu kêu một tiếng.
"Tô cô nương, vô luận tại sao ngươi tức giận, van xin ngươi cứu Ngâm Nhi trước, đợi Ngâm Nhi tỉnh lại, ta Tư Thiên Hoàng mặc ngươi trách phạt." Làm một đế vương, Tư Thiên Hoàng dùng chữ "Cầu xin", đủ để thấy địa vị Khúc Ngâm trong lòng hắn.
"Cầm ba đóa Tuyết Liên, ba ngàn năm." Tô Tiểu Vũ hình như bình tĩnh lại, ngẩng đầu, trên mặt không chút biểu cảm, cứu người không vội vàng được, nàng đã đả thông huyết vừa mới bế tắc của Khúc Ngâm, nàng có thể duy trì trạng thái này trong vòng bảy ngày, nhưng trong vòng bảy ngày, không tìm được vật kia, nàng sẽ chết, nàng muốn Tuyết Liên, là vì để bảy ngày này kéo dài thành mười lăm ngày.
"Trong phủ ta có, ta đi lấy." Tư Thiên Bắc nói xong, lập tức vận khởi mười thành công lực, thi triển khinh công bay về phía bầu trời đêm.
"Chỗ sâu Y cốc có một nơi độc, nói là độc, thật ra thì bên trong không có độc vật, thế nhưng trên trăm loại kịch độc ở bên ngoài phát tán ra không khí, đều độc hơn cả kịch độc, ngày đó ta không có ở đây, cho nên những người đó bắt được Khúc Ngâm." Tô Tiểu Vũ tựa trong ngực Tư Thiên Hoán, lâm vào hồi ức, trên mặt là nhàn nhạt đau lòng, "Y thuật và độc thuật của nàng đều rất tốt, võ công cũng không yếu, cho nên bọn họ muốn giết nàng không dễ dàng, vì vậy liền ném độc quật vào nàng, thời điểm ta chạy đến, nàng chỉ còn dư lại một tia khí tức, ta phong bế độc của nàng đến một chỗ, chỉ cần đời này nàng không hoan hợp với người khác, cả đời nàng sẽ không phát độc, nhưng mà......"
Giọng nói dừng lại, Tô Tiểu Vũ từ trong hồi ức đi ra, nhìn về phía Tư Thiên Hoàng ánh mắt rất phức tạp, không có lời giải, có oán hận, cũng có một chút cái hiểu cái không.
"Nhưng mà, nàng lại cứu ngươi."