Rời khỏi Vân La Thành đã được năm ngày, xe ngựa cổ xưa vẫn chạy như bay trong rừng như trước, xa phu là một nam tử tuấn lãng mặc bạch y, hắn chính là Bạch Thuật.
"Buổi tối chắc có thể đến U Cốc." Bạch Thuật nhìn trời, suy tư một lát, nghiêng đầu nói với người bên trong, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có ai trả lời.
Tư Thiên Chanh nhíu mi, nói, "Ta vào xem sao." Nói xong, liền khom người chui vào trong xe ngựa.
Trong xe ngựa, Tư Thiên Hoán đang ôm Tô Tiểu Vũ ngủ say, vẻ mặt lo lắng, mày nhăn chặt lại, hơi thở hơi gấp, mà Tô Tiểu Vũ lẳng lặng nằm trong lòng hắn, mặt không giấu được vẻ tái nhợt, nhưng khóe môi lại nở nụ cười điềm tĩnh, ngủ rất an tâm.
"Sao Tiểu Vũ lại thế này?" Tư Thiên Chanh thấy Tô Tiểu Vũ đang ngủ, mặt nhăn lại, từ lúc rời khỏi Vân La Thành đã bắt đầu như vậy, ban ngày thì nàng luôn ngủ, rất ít khi tỉnh lại, hỏi sao nàng lại không thoải mái, nàng chỉ hàm hồ nói ngủ không tốt, nhưng ngủ không tốt mà lại có thể ngủ say giống như vậy sao? Chuyện này dù lừa tiểu hài tử cũng sẽ không tin!
"Không biết." Sắc mặt Tư Thiên Hoán cũng không tốt lắm, nếu chỉ là một hai ngày thì được, nhưng sáu ngày nay đều như vậy, hắn không thể không lo lắng, từ đại hội đoạt bảo trở về đã bắt đầu, nàng liền mê ngủ như vậy, sắc mặt cũng càng ngày càng kém, hắn không hiểu y thuật, trên đường cũng thừa dịp nàng ngủ như chết, lặng lẽ kêu đại phu xem mạch cho nàng, đại phu lại nói nàng mệt nhọc quá độ... Mà hắn thì ngược lại, tinh thần lại càng lúc càng tốt.
"Nàng bắt đầu như vậy từ khi nào?" Tư Thiên Chanh có chút sầu lo, trong lòng cảm thấy không nỡ, hỏi.
Tư Thiên Hoán sửa sang lại y phục cho nàng, nghe vậy, đang muốn nói là từ sau đại hội đoạt bảo đã bắt đầu, nhưng lời nói đến bên miệng lại đột nhiên dừng lại, sắc mặt đầy hoảng sợ.
Tư Thiên Chanh không biết sao hắn lại đột nhiên biến sắc, chẳng lẽ nghĩ tới cái gì? Có thể thấy được sắc mặt hắn càng ngày lúc càng lạnh như băng, lại không nói một câu, nhịn không được cố to gan gọi một tiếng, "Tiểu Hoán?"
"Hoàng tỷ, ngươi giúp Bạch Thuật đánh xe ngựa một lát đi." Tư Thiên Hoán chậm rãi nhắm mắt lại, ngữ điệu đạm mạc, chỉ có biết người hiểu rõ hắn mới có thể nhìn ra hắn đang rất tức giận.
Tư Thiên Chanh rất ít khi thấy hắn tức giận như vậy, không dám hỏi nhiều, xoay người ra khỏi xe ngựa, đoạt lấy cương ngựa trong tay Bạch Thuật, ý bảo hắn đi vào.
Bạch Thuật rũ mắt xuống, nhếch môi, làm như không thấy ánh mắt nghi hoặc của Tư Thiên Chanh, phiền chán vò đầu, sau đó vén màn xe lên đi vào, khôn mặt tối tăm liền biến thành vẻ bất cần đời.
"A, mới không nhìn thấy ta một lúc, đã nhớ ta rồi sao? Nhưng cũng không thể khiến hoàng tỷ của ngươi mệt được." Bạch Thuật cười lưu manh, lười biếng ngồi xuống.
"Sao trong sáu buổi tối này ta không có một chút thống khổ?" Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Thuật, sắc mặt đạm mạc che dấu vẻ thô bạo.
Lần đầu tiên Bạch Thuật nhìn thấy hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, Diễndann""lê]quýdoon trong lòng cười khổ không thôi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vô tội, "Ta làm sao mà biết, nỗi đau đớn này ta cũng chỉ nghe cha ta nói, có lẽ ngươi phúc lớn mạng lớn, ông trời luyến tiếc trừng phạt ngươi?"
"Nhưng tại sao ngày ở quán trọ, ta lại có cảm giác đau đớn?" Ánh mắt Tư Thiên Hoán lại lạnh hơn, thấy hắn vẫn vui cười như trước, lạnh như băng nói tiếp một câu, "Bạch Thuật, đừng phụ sự tín nhiệm của ta."
"Tin hay không thì tùy." Bạch Thuật cũng phát cáu, hừ lạnh một tiếng liền muốn ra ngoài xe ngựa.
"Có phải Vũ Nhi đã biết rồi không? Mấy ngày nay nàng mệt như vậy, có phải đã làm cái gì rồi không?" Tư Thiên Hoán đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn, kéo hắn về vị trí cũ, hỏi, giọng điệu vẫn lạnh như băng, nhưng chậm rãi có chút vội vàng xao động.
Không thể trách hắn hoài nghi Bạch Thuật, mấy ngày nay vật nhỏ khác thường đã làm cho hắn cực kỳ lo lắng, mà thời gian lại hoàn toàn trùng với ngày hắn đáng lẽ phải chịu nỗi đau xuyên tim, sao hắn có thể không suy nghĩ nhiều được, vật nhỏ thông minh như vậy, nếu đã biết chuyện này, nhất định sẽ xảy ra chuyện... Càng nghĩ, hắn càng kinh ngạc, hô hấp cũng không trở nên dồn dập.
"Nữ nhân của ngươi, làm sao ta biết, Tư Thiên Hoán, ngươi đừng quá đáng." Bạch Thuật dùng sức hất tay hắn ra, vuốt cổ tay đỏ lên, hừ lạnh một tiếng xoay người đi ra ngoài.
Tư Thiên Chanh thấy sắc mặt hắn cũng không tốt hơn tiểu đệ chút nào, trong lòng lo lắng, nhưng không hỏi nhiều, chỉ xích người qua, thân thiết ôm hắn.
Cho tới bây giờ Bạch Thuật và xú tiểu tử đều chưa từng cãi nhau, lúc này thật sự khiến người khác kinh ngạc, Tiểu Vũ như vậy có liên quan đến Bạch Thuật sao?
"Hoán, chàng và Bạch Thuật cãi nhau sao?" Tô Tiểu Vũ vốn cũng sắp tỉnh, loáng thoáng nghe thấy hắn và Bạch Thuật khắc khẩu, trong lòng biết hắn bắt đầu hoài nghi, lập tức mở mắt ra, ngây ngốc nhìn hắn, giọng nói mêm nhẹ như mới tỉnh ngủ.
Đều đã bình yên qua được sáu buổi tối, chỉ cần chống đỡ qua buổi tối cuối cùng là được, dù thế nào cũng không thể để hắn biết.
Lúc nàng lên tiếng Tư Thiên Hoán lập tức thay đổi nở nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có, chỉ thảo luận một chút hành trình đi Vân Thủy Gian, hắn còn muốn đến sơn đạo, ta cảm thấy quá đột ngột thôi, đúng không? Bạch Thuật." Câu cuối cùng giọng điệu cũng nâng lên, để cho Bạch Thuật ở bên ngoài nghe được rành mạch.
"Đúng!" Bạch Thuật trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói một chữ, hiện tại hắn hận không thể khiến Bạch Lê đau chết đi, nhưng, rốt cuộc Tô Tiểu Vũ đã dùng biện pháp gì, mấy ngày nay hắn muốn tìm cơ hội hỏi, nhưng nàng nhanh mồm nhanh miệng, hắn cũng rất sốt ruột, muốn xem thử rốt cục có phải biện pháp gì nguy hiểm không, nếu không đến lúc đó lỡ xảy ra chuyện gì, hắn sẽ áy náy cả đời.
"Ừ, đói quá, có gì ăn không?" Tô Tiểu Vũ không hoài nghi nhiều, ôn nhu cười, không muốn xa rời vùi người vào ngực Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán ôn nhu cười, bưng điểm tâm tới, đút vài miếng vào cái miệng nhỏ của nàng, thấy miệng nàng ăn đầy vụn đồ ăn, bộ dáng thỏa mãn, mắt sâu thẳm khó lường, sau đó trêu tức cười nói, " Vũ Nhi thích ngủ thích ăn, không phải là đã có hài tử của ta rồi chứ?"
Vốn Tô Tiểu Vũ đang rất đói lại nghe vậy, lập tức dừng động tác nhai nuốt lại, nhìn vẻ mặt chờ mong của Tư Thiên Hoán, gian nan nuốt điểm tâm xuống, "Hoán, Hoán, chàng, chàng suy nghĩ nhiều rồi, ta không có..."
"Ta thấy nữ nhân khác khi có thai đều như vậy." Tư Thiên Hoán giận dỗi phản bác, vẻ mặt bất mãn vì không ăn được đường, trong mắt đầy khát vọng.
Tô Tiểu Vũ cũng không biết cãi lại thế nào, nếu nói đúng, vốn không có khả năng, nàng mệt mỏi như vậy là vì đau, nếu nói không phải, vẻ chờ mong trong mắt xú nam nhân lại làm cho nàng không đành lòng.
"Hoán, chàng hãy nghe ta nói, hai ngày này ta chỉ thích ngủ hơn một chút, nhưng không phải vì có hài tử." Tô Tiểu Vũ vươn tay xoa nắn Tiểu Bạch trong tay áo theo bản năng, cảm nhận được nó đang vận chuyển linh khí cho mình, không khỏi đau lòng, nhéo nhéo lỗ tai nó, ý bảo nó dừng lại.
"Không phải sao?" Tư Thiên Hoán có chút thất vọng nhìn bụng của nàng, thấy nàng nhẹ nhàng thở ra, hơi hí mắt, đột nhiên chuyển giọng, nhẹ giọng hỏi, "Không phải vì có đứa nhỏ, vậy thì là vì cái gì?"
"Bởi vì..." Theo lời hắn nói Tô Tiểu Vũ liền muốn lên tiếng, cũng may Tiểu Bạch nằm trong tay áo nhẹ nhàng cắn ngón tay nàng, làm cho nàng lập tức dừng lại, bình phục một nhịp tim đập, mới ngượng ngùng nở nụ cười " Do ngồi lâu trên xe ngựa nên mệt chết đi được."
"Nếu là mệt, vậy ngủ thêm một lát đi, được không?" Tư Thiên Hoán làm như là tin lời của nàng, nụ cười như gió xuân ấm áp, nhưng hai tròng mắt hắn nhìn Tô Tiểu Vũ lại trong suốt dọa người, giống như có thể hiểu rõ tất cả.
Tô Tiểu Vũ bị hắn nhìn đến hoảng hốt, giả bộ ách xì một cái, mệt mỏi cụp mắt, "Ừ" một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.
Mà lúc nàng nhắm mắt lại, cũng không nhìn thấy hai mắt màu hổ phách nhợt nhạt của Tư Thiên Hoán dần dần biến thành màu vàng lợt nồng đậm, bên trong ẩn nhẫn sự tức giận và thống khổ, gân xanh trên trán nổi lên, mà tay của hắn nắm chặt thành quyền, khớp xương trở nên trắng bệch, xương cốt như muốn đâm xuyên qua da.
Vật nhỏ, nàng có biết không, nàng thật sự không thích hợp để nói dối, nàng vừa nói dối, tim sẽ đập nanh, hô hấp cũng sẽ dồn dập hơn, càng không dám nhìn thẳng vào mắt của ta.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán phức tạp nhìn nữ nhân trong ngực thật sự đang ngủ, hận không thể lay nàng tỉnh lại để hỏi xem rốt cuộc nàng đã làm cái gì, diễ[email protected]=llequy1doon ngồi trong xe ngựa thật sự sẽ mệt, nhưng mệt thành như vậy thì hắn chưa từng thấy qua người thứ hai ngoài nàng, lấy cớ vụng về như vậy, là hạ quyết tâm không cho hắn biết nàng đã làm cái gì sao?
Vốn dĩ Bạch Thuật nói là sẽ phải chịu nỗi đau xuyên tim, nhưng hắn chưa nếm được nửa phần, ngược lại mỗi ngày nàng lại càng mỏi mệt, hắn có ngốc cũng sẽ cảm thấy không đúng!
"Vũ Nhi, hôm nay là đêm cuối cùng..." Tư Thiên Hoán ghé sát vào lỗ tai của nàng thấp giọng nói, mắt ưu sầu, đau kịch liệt, đếm cuối cùng này, hắn không muốn lại không hay biết gì.
Tô Tiểu Vũ thật sự ngủ, cho nên vốn không nghe thấy lời nói của Tư Thiên Hoán, nhưng nàng nghe không thấy, không có nghĩa là Tiểu Bạch ở trong tay áo của nàng không nghe thấy, nên nó lập tức gấp đến độ dựng lông, Tiểu Vũ mau tỉnh lại đi, nếu không ngươi sẽ bị tính kế!
Hết sốt ruột, Tiểu Bạch đột nhiên im lặng, móng vuốt nhỏ gãi đầu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, xú nam nhân biết thì thế nào, Tiểu Vũ chịu khổ vì hắn, hắn dựa vào cái gì mà không biết, hừ, nó không muốn kêu Tiểu Vũ tỉnh, nó muốn xú nam nhân biết!
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Màn đêm buông xuống, Bạch Thuật đánh xe dừng ở một sơn cốc, tìm chỗ bằng phẳng, không có cây cối cao lớn, ngược lại có cỏ xanh cao gần nửa người, cách đó không xa có một dòng sông nhỏ quanh co khúc khuỷu, dưới ánh trăng trở nên đẹp hơn, u tĩnh tươi đẹp.
"Thơm quá." Tư Thiên Chanh ngửi nồi cháo trước mắt, nhịn không được nên cảm thán, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Bạch Thuật, "Chàng học được cách nấu cháo từ khi nào?"
"Hai ngày trước." Bạch Thuật sửng sốt, ôn nhu cười nói, "Bạch Lê có thể làm cho Tiểu Vũ ăn, ta cũng muốn làm cho nàng ăn." Nói khoác không biết ngượng, nhưng hắn cũng không hay nói giỡn, tuy rằng lúc trước là bắt chước nấu cháo, nhưng hiện tại hắn có thể làm giống y đúc, như vậy không chứng minh hắn thông minh sao, sau đó muốn học làm những món khác chắc cũng không quá khó khăn.
Tư Thiên Chanh hoài nghi đánh giá hắn vài lần, thấy hắn đen mặt, mới cười làm lành, khích lệ tay nghệ của hắn, nhưng vẫn hoài nghi, "Vì sao mỗi buổi tối đều ăn cháo, còn cùng một hương vị."
"Tiêu hóa dễ." Tô Tiểu Vũ thấy Bạch Thuật bị chặn miệng dường như nói không nên lời, có chút buồn cười, mở miệng giải vây giúp hắn, ngủ một ngày, tinh thần khôi phục không ít.
"Vũ Nhi lại có thể hiểu được Bạch Thuật đang nghĩ cái gì." Tư Thiên Hoán đút cháo cho nàng, thản nhiên nở nụ cười.
Trong lòng Tô Tiểu Vũ thật lạnh, gian nan nuốt cháo, có chút vô tội chu miệng lên, "Ăn cháo không phải là dễ tiêu hóa sao?"
"Thật không?" Tư Thiên Hoán cười càng ôn nhu, không ngại đấu võ mồm với nàng, tùy ý quét mắt liếc nhìn Bạch Thuật, đột nhiên hỏi, "Nhưng Bạch Thuật, ta lại cảm thấy cháo mấy ngày nay, không giống với hương vị ngươi làm lúc ở Bạch lâu."
"Nếu như vậy, thì là ai." Vị giác của Tư Thiên Chanh cũng không quá mẫn cảm, nhưng vẫn nếm ra được chỗ khác nhau, còn thật sự hỏi, "Cháo ở Bạch lâu, hình như ngon hơn một ít, có phải do ở bên ngoài cho nên ảnh hưởng đến trình độ nấu cháo không?"
Bạch Thuật cười lạnh nhạt gật đầu, không ai biết sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hận không thể bịt miệng của tiểu nữ nhân trước mắt, ban đầu vì không muốn để người khác nghi ngờ, hắn tính hầm một bát, sau đó Tô Tiểu Vũ cũng hầm một bát, mỗi người đều có thể ăn, không ngờ lại thành mối họa này.
Tư Thiên Hoán cười càng sâu, không thèm nhắc lại, nhưng lại trầm tĩnh kỳ lạ càng làm cho lòng người hốt hoảng, Tô Tiểu Vũ cúi đầu ăn cháo, làm bộ không nhìn thấy vẻ kỳ lạ của hắn.
"Bạch Thuật, đi, chúng ta đi xem sao!" Tư Thiên Chanh phát giác không khí giữa hai người không thích hợp, mắt to chớp chớp, cười duyên kéo Bạch Thuật đi ra xa, tính cho hai người cơ hội ở riêng.
Bạch Thuật ngẩn người, cầm ngược lại tay nàng, nhưng vẫn nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Tư Thiên Hoán, nhất thời cảm thấy kinh hãi, bước chân cũng nhanh hơn không ít.
"No rồi, Hoán, ta đút cho chàng!" Tô Tiểu Vũ vẫn giống như những buổi tối trước, cười tủm tỉm nói, bắt đầu quay lưng lại lấy cháo, nhưng cổ tay lại bị một bàn tay to cầm lấy.
"Ta tự mình ăn là được rồi, Vũ Nhi ngoan ngoãn ngồi đây đi." Tư Thiên Hoán cầm thìa trong tay nàng, lạnh nhạt cười, chậm rãi múc cháo vào trong bát, rõ ràng chỉ là động tác đơn giản, lại được hắn làm rất tao nhã.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Nhưng giờ phút này Tô Tiểu Vũ không có tâm tình nhìn hắn tao nhã hay không, mở mắt nhìn hắn một cái, âm thầm cắn răng, trong lòng không ngừng nghĩ đối sách, chờ hắn ăn cháo xong, nàng đột nhiên cầm lấy cổ tay hắn đang cầm chén, ngửa đầu hôn Tư Thiên Hoán, lông mi dài rung động, che lại sự ngượng ngùng và hoảng hốt bên trong, môi anh đào hé mở, chủ động vươn lưỡi ra liếm liếm môi của hắn.
Trong mắt Tư Thiên Hoán hiện lên vẻ trầm trọng, sau đó nhắm mắt lại, giữ ót của nàng, hung hăng hôn lên cánh môi của nàng, có chút thô lỗ hút lấy không khí của nàng, hôn đến mức nàng nhịn không được nhỏ giọng nức nở, cũng không tính buông tha cho nàng, ngược lại càng hôn sâu hơn mấy cái, vốn không cho nàng đường để hít thở.
Ý thức của Tô Tiểu Vũ dần mơ màng, nhưng trước đó, nàng đã muốn đổ thuốc mê vào trong chén, thuận tay hủy bình sứ, sau đó thuận theo hắn nhắm mắt lại, thừa nhận nụ hôn nhiệt liệt khác thường của hắn, tim đập nhanh hơn trước kia rất nhiều.
"Thật muốn ăn nàng." Tư Thiên Hoán chậm rãi buông nàng ra, nhìn nàng đôi môi kiều diễm ướt át, nước ngập đầy trong hai con mắt đen láy, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, giọng nói có chút khàn khàn, ánh mắt càng mê ly.
"Ăn cháo." Mặt Tô Tiểu Vũ hơi cúi thấp, cố phồng má lên, buông bàn tay nhỏ bé đang cầm lấy tay hắn ra, có chút lúng túng nói.
"Thật sự muốn ta ăn sao?" Giọng Tư Thiên Hoán rất nhẹ, trên mặt đầy vẻ ưu thương.
Tô Tiểu Vũ quay đầu đi không nhìn hắn nữa, chỉ thản nhiên "Ừ" một tiếng.
"Vũ Nhi muốn ta ăn, ta liền ăn." Tư Thiên Hoán nheo mắt lại, ngửa đầu uống hết chén cháo thuốc, một tiếng "Choang" vang lên, cái chén bị ném ở trên đất.
"Chàng đừng húp như thế, nghẹn thì làm sao bây giờ?" Tô Tiểu Vũ bất mãn nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé mò ra sau lưng hắn, hơi run rẩy, sau đó dùng lực vỗ, quả nhiên nhìn thấy hầu kết của hắn động đậy, mắt thấy cháo thuốc đã được nuốt xuống cổ họng.
Tư Thiên Hoán hơi trợn mắt, không thể tin nhìn nàng, thấy nàng không nhìn mình, mắt đầy tức giận, mũi thở mạnh không thể ức chế, bỗng nhiên nhắm mắt lại, mềm nhẹ té trên mặt đất.
"Hoán?" Tô Tiểu Vũ nhéo nhéo mũi của hắn, thấy hắn không có phản ứng, mới dài thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được nhỏ giọng oán giận, "Sao vẫn đoán được, thực không khiến người khác bớt lo!"
Nhìn bốn phía, nàng cật lực đưa hắn đến sát bờ sông nhỏ, ngày mai xong việc rồi tắm rửa.
"A." Vừa buông Tư Thiên Hoán ra, chợt nghe thấy hắn thét lớn một tiếng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đổ đầy trán.
Tiểu Bạch không cần Tô Tiểu Vũ nhắc nhở, tự giác vươn móng vuốt nhỏ ra, sau đó lùi về ống tay áo của nàng, chuẩn bị giúp nàng vận chuyển linh khí.
Tô Tiểu Vũ nắm chặt tay Tư Thiên Hoán, rõ ràng cảm giác được đau đớn, so với sáu đêm trước lợi hại hơn, bén nhọn như đao không ngừng đâm vào trái tim của nàng.
"Ta, đau quá..." Nếu đau đớn như lúc trước thì Tô Tiểu Vũ có thể nhịn không lên tiếng, nhưng tối nay nàng làm không được, còn chưa thở được mấy hơi, nàng đã đau đến ngã xuống đất, nhịn không được rên rỉ, trên mặt trắng bệch nổi lên vài tia máu đỏ ửng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
"Biết đâu, còn làm như vậy?" Một giọng nói của nam nhân lúc này vang lên như một tiếng sét nổ vang bên tai Tô Tiểu Vũ, chứa đầy sự đau lòng và phẫn nộ.
Tô Tiểu Vũ gian nan mở mắt, nhìn Tư Thiên Hoán ngồi dậy, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh như băng của hắn, càng không dám nhìn nước mắt ở khóe mắt hắn, chỉ nắm chặt lấy tay hắn, bộ dáng như dù có chết cũng không buông ra.
Tư Thiên Hoán dùng sức muốn bỏ tay nàng ra, lại bị nàng nắm quá chặt, tức giận tới cực điểm, nhìn bộ dáng suy yếu nhẫn nhịn thống khổ của nàng, càng đau lòng đến cực điểm, tay kia thì nâng cao, hắn lại mở miệng, "Tô Tiểu Vũ, ta nói ba tiếng, nếu nàng vẫn không buông ra, ta liền chặt đứt tay của ta."
"Không được!" Mắt thấy tay hắn càng lúc càng đi xuống, Tô Tiểu Vũ khẽ gầm nhẹ, dần dần buông lỏng tay hắn ra, đau đớn trên người rút đi, nhưng trong lòng lại đau hơn, đau đến nỗi nàng cúi đầu nức nở.
Đau đớn bén nhọn tập kích Tư Thiên Hoán, hắn chua sót nở nụ cười, Bạch Thuật đã nói qua, đêm cuối cùng cũng là đêm khó khăn nhất, ngay cả một đêm này Vũ Nhi cũng muốn giúp hắn chịu đựng, rồi ngày mai hắn lại thấy nàng khỏe mạnh an khang sao?
"Khóc cái gì, ừm... Nàng còn thấy uất ức sao?" Nghĩ khi hồi phục sẽ quyết tâm trừng phạt nàng, nhưng nhìn thấy nước mắt của nàng thì lại mềm lòng đến rối tinh rối mù, nâng tay kéo nàng vào trong lòng, Tư Thiên Hoán gian nan nói, DieenxddndnDa2nn]llequys;dôn nhưng cho dù hắn chịu được thống khổ này, vẫn cười ôn nhu như trước, mồ hôi lạnh vẫn chảy đầy trán, sắc mặt tái nhợt đều không phải là giả.
"Tiểu Bạch, nhanh giúp hắn, nhanh một chút đi!" Tô Tiểu Vũ chưa bao giờ bối rối như bây giờ, nhìn Tư Thiên Hoán thống khổ đến toàn thân căng cứng, nàng hoàn toàn chịu không nổi, vừa khóc vừa gọi Tiểu Bạch ở trên người hắn, tóc cũng theo động tác của nàng mà lộn xộn, có chút hỗn loạn, đôi mắt to đỏ rực, nước mắt không ngừng chảy ra từ tròng mắt thâm thúy cơ trí đen như mực, khuôn mặt nhỏ nhắn sốt ruột tái nhợt như tờ giấy, nàng chưa bao giờ chật vật như vậy.
Tiểu Bạch bị bộ dạng của Tô Tiểu Vũ dọa sợ tới mức lông dựng thẳng lên, chỉ có thể đi đến trên người Tư Thiên Hoán chuyển vận linh khí cho hắn, nhưng cũng chỉ có thể giúp hắn tỉnh táo, cũng không có thể giảm bớt đau đớn.
"Vũ Nhi, không đau, đừng khổ sở." Tư Thiên Hoán thở rất gian nan, lại nở một nụ cười ấm áp, đau đớn trên người cứ tăng thêm từng chút một, nhưng khiến cho hắn khổ sở nhất, vẫn là bộ dáng gấp gáp của Tô Tiểu Vũ, cực kỳ đau xót, hắn cảm thụ được rất rõ ràng.
"Hoán, để cho ta giúp chàng được không, van cầu chàng để ta giúp chàng đi, van cầu chàng! Ta chịu phản phệ đã thành thói quen rồi, không đau nữa, van cầu chàng, để cho ta giúp chàng được không?" Nước mắt Tô Tiểu Vũ không ngừng rơi xuống hai má, hơi thở cũng không thông thuận, chỉ có thể không ngừng hít không khí, cầm lấy quần áo của hắn, nàng quỳ gối bên người hắn và cầu xin, tư thế cực kỳ hèn mọn, cái gì nàng cũng không quan tâm nữa, chỉ không muốn hắn đau.
Tư Thiên Hoán yên lặng nhìn nàng, cho dù đau đớn trên người như muốn xé linh hồn của mình ra, nhưng ánh mắt của hắn vẫn kiên định như trước, thâm tình, ôn nhu, trên người càng đau, ánh mắt của hắn lại càng nóng, như là muốn hòa tan nữ tử đang kêu khóc trước mắt vào linh hồn vậy.
" A..." Không biết qua bao lâu, dưới ánh trăng sáng, đau đớn cũng đạt tới cực hạn, người kiên cường như Tư Thiên Hoán cũng nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, hai mắt dần dần mất đi tiêu cự, nhưng vẫn như trước không nhắm mắt lại.
"A! Tư Thiên Hoán!" Tô Tiểu Vũ thấy hắn ngửa đầu lên trời, trong lòng chấn động, thê lương hô lên, trong nháy mắt, hai đôi mắt của nàng biến thành màu đỏ, ngực cũng đau đớn hơn, một tiếng "Phốc" vang lên, phun một ngụm máu ra, sức mạnh quanh thân tăng vọt, tóc đen bay lên, như là ma nữ trong đêm, cỏ cây bốn phía bị nghiền nát, sông nhỏ cũng bị nội lực mạnh mẽ làm chấn động, nước văng tung tóe.
Bạch Thuật nghe thấy âm thanh này lập tức chạy tới nơi, thấy cảnh tượng trước mắt, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn âm thầm rung động, hắn cảm thấy Bạch Lê nên trả giá nhiều một ít, yêu nhiều một ít, cho dù hai người lập lời thề tình, nhưng hắn vẫn cố chấp như trước, nhưng thấy bộ dáng điên cuồng giờ phút này của Tô Tiểu Vũ, hắn hận không thể đánh mình một cái tát.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Tư Thiên Chanh cũng đuổi theo sau, nhìn thấy cảnh tượng rung động trước mắt, còn có một cảm giác quen thuộc, nhưng nàng nghe theo lời của Bạch Thuật, cố gắng không thèm nghĩ tới nữa, bởi vậy giờ phút này đầy đau lòng, nàng không biết xú tiểu tử làm sao, dù sao Bạch Thuật ngăn cản không cho nàng đi qua nhất định là hắn không sao, nhưng Tiểu Vũ như vậy thật đáng thương!
"Bạch Thuật." Tư Thiên Chanh đỏ mắt, không đành lòng nhìn Tô Tiểu Vũ.
"Ngày mai thì tốt rồi." Bạch Thuật nắm chặt quyền, xuất chưởng đánh Tư Thiên Chanh hôn mê, hắn không đành lòng để nàng nhìn Tô Tiểu Vũ, mà chính hắn lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, tự ngược mình để mình không ngừng áy náy.
Kỳ thật Tô Tiểu Vũ cũng không nghe hết mọi chuyện, nhưng hắn lại ích kỷ hy vọng nàng có thể chịu đựng cùng Bạch Lê, nhưng hiện tại hắn đã hối hận rồi!
"Hoán, chàng tỉnh lại tỉnh lại, tỉnh lại tỉnh lại đi..." Tô Tiểu Vũ khóc đến nỗi thở cũng khó khăn, hít một hơi, lại quên thở ra, thở một hơi, lại quên hít vào, đến khi hít thở không thông mới biết là phải tiếp tục hô hấp, sắc mặt tái nhợt không thua gì Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán cũng không thật sự hôn mê, hắn chỉ đau đớn mà mất đi ý thức một lúc, dù sao đêm thứ bảy là cộng gộp của sáu đêm trước, hắn mạnh mẽ như vậy mà cũng chịu không nổi, nhưng hắn thấy thật may mắn, lúc nãy không để cho Vũ Nhi chịu đựng, nghe thấy âm thanh tuyệt vọng của nàng, hắn đau lòng như bao trùm tất cả nỗi đau xuyên tim trong đó, tích góp từng chút một khiến toàn thân không còn nhiều khí lực lắm, hơi mở mắt ra, liền thấy bộ dáng điên cuồng của Tô Tiểu Vũ, khóe mắt nhịn không được rơi một giọt nước mắt, cánh tay vô lực đột nhiên có sức lực, ôm chặt người của tiểu nữ nhân.
Tô Tiểu Vũ kinh hỉ nhìn hắn, run giọng hỏi, "Có phải không đau nữa không?" Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại thấy hắn thấp giọng thở hổn hển, nước mắt vừa dừng lại lại nhịn không được trào ra, hai tay ôm chặt cổ của hắn, hung hăng hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, mồ hôi của hắn hòa vào nước mắt của nàng.
"Đứa ngốc, đến đây giúp ta..." Tư Thiên Hoán thấp giọng, gian nan cười, há mồm hôn lung tung lên môi nàng, hắn thực sự muốn hôn lại, nhưng hiện tại lại không còn sức lực để làm nữa.
"Ừ, ta ở cùng chàng, vĩnh viễn ở cùng chàng." Giọng nói của Tô Tiểu Vũ vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, ánh mắt ôn nhu từ trước đến nay chưa từng có, hơi thở dần dần an tĩnh lại, màu máu ở đáy mắt của nàng cũng rút đi, khôi phục lại màu đen, bốn phía đang dao động cũng yên lặng theo.
Từ xa nhìn lại, bạch y trên người nàng phản xạ dưới ánh trăng, như muốn làm mắt người khác bị tổn thương, mà nàng lại lẳng lặng nằm trong lòng Tư Thiên Hoán, đau đớn hít thở, cảm thụ được cơ thể của hắn đang căng cứng.
Suốt một đêm, Tư Thiên Hoán hôn mê rồi tỉnh lại, tỉnh lại rồi hôn mê, lặp đi lặp lại liên tục, nhưng dù là lúc nào, đều có thể nhìn thấy đôi mắt ôn nhu của hắn.
Ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào U Cốc lúc sáng sớm, sự hiu quạnh trong cốc bớt đi một ít, có tiếng côn trùng và tiếng chim kêu, thanh tĩnh và đẹp đẽ như trước.
Tư Thiên Hoán đau đớn cả đêm rốt cục cũng dừng lại, hắn nặng nề thở dốc một tiếng, cảm nhận được nỗi đau đớn trên người khiến cho hắn mệt mỏi, hơi nhíu mi, sử dụng sức mạnh Lê Nguyệt Hoa đã khôi phục lại, nội lực chạy khắp mọi ngóc ngách lớn nhỏ trong cơ thể, dần dần rút hết mọi mỏi mệt, lại trợn mắt lên, hai mắt đã khôi phục vẻ trong suốt và sắc bén.
"Vũ Nhi." Phát hiện nữ nhân trên người vẫn không nhúc nhích, Tư Thiên Hoán kinh sợ đổ mồ hôi lạnh gọi một tiếng, lập tức ngồi dậy, búi tóc hỗn loạn, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng.
"Chàng tỉnh rồi." Tô Tiểu Vũ hí mắt ra thành một đường chỉ, rốt cục cũng yên tâm, muốn cười, nhưng còn chưa cười được đã mất ý thức.
"Vũ Nhi, Vũ Nhi!" Tư Thiên Hoán lo lắng gọi nàng, đã thấy nàng không còn phản ứng, sắc mặt khó coi đến dọa người, vươn tay sờ sờ gương mặt của nàng, phát hiện gương mặt của nàng rất nóng, cũng đỏ ửng mất tự nhiên, trong lòng biết nàng phát sốt, thoáng cái đã không còn kiên trì, nhưng đáy mắt lại vẫn đau lòng như trước.
Tư Thiên Chanh nghe thấy động tĩnh, lập tức kéo váy vọt tới, thấy tiểu đệ nhà mình ôm Tô Tiểu Vũ đi về phía mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Xú tiểu tử, ngươi không có việc gì chứ?"
"Ừ." Tư Thiên Hoán thản nhiên đáp lại, lại không thể cười nổi, tay ôm Tô Tiểu Vũ nắm lại thật chặt.
"Tiểu Vũ làm sao vậy?" Tư Thiên Chanh phát giác có gì không đúng, tiến lên sốt ruột hỏi, vươn tay sờ đầu của nàng, nhịn không được hô nhỏ, "Nóng quá, nàng phát sốt rồi, mau đưa lên xe ngựa đi."
"Ta đi bốc thuốc cho nàng." Bạch Thuật thấy bọn họ đi tới, yên lặng nhìn Tư Thiên Hoán một cái, thi triển khinh công rời đi.
Tư Thiên Chanh nhíu mày, vận công lực hô to vào không trung, "Còn phải mua điểm tâm ăn lót dạ nữa!" Tính tình nóng nảy, chạy nhanh như vậy.
"Hoàng tỷ, ngươi chăm sóc Vũ Nhi, ta đi múc nước cho nàng." Mặc dù Tư Thiên Hoán không muốn rời khỏi nàng, nhưng vẫn không muốn để đại tỷ của mình đi làm công việc nặng nhọc này.
"Nhanh đi, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt." Tư Thiên Chanh vẫy tay như đuổi ruồi bọ, cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt nàng, còn cả vết máu đã khô nơi khóe môi của nàng, hốc mắt lại nhịn không được đỏ lên, thật là, sao hai người này không thể khiến cho người ta bớt lo vậy.
Tiểu Bạch đi ra, thấy Tư Thiên Hoán không ở đây, lập tức nhào tới bên Tư Thiên Chanh trong nháy mắt.
Tư Thiên Chanh sửng sốt, nàng hiểu được ý của nó như một kỳ tích, ngón tay phát ra tiếng, ánh sáng xanh quanh quẩn trên đầu ngón tay, sau đó nhíu mày nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch kích động thiếu chút nữa đã khóc, liều mạng gật đầu, mông nhỏ run lên, dẫn đường cho ánh sáng xanh của nàng hòa vào ánh sáng xanh của mình chậm rãi chui vào trong cơ thể Tô Tiểu Vũ, hiện tại sức mạnh của nó không đủ, cho nên chỉ có thể mượn sức mạnh của Tư Thiên Chanh, sau một lúc lâu, mới dừng động tác lại.
"Hoán..." Tô Tiểu Vũ suy yếu mở mắt ra, không thấy Tư Thiên Hoán đâu, không khỏi hoảng hốt muốn đứng lên, nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể thét lớn một tiếng té ngã xuống giường.
"Ôi, ngươi cẩn thận một chút, mới tỉnh lại đã lộn xộn cẩn thận ta trừng phạt ngươi đó!" Tư Thiên Chanh tức giận đến nỗi mắt trợn trắng, hung tợn nói.
Tiểu Bạch cũng đồng ý gật đầu.
Tô Tiểu Vũ vô lực cười khẽ, trừng mắt nhìn lại, ánh mắt lại bắt đầu tìm kiếm Tư Thiên Hoán.
"Đừng tìm nữa, hắn đi múc nước rồi." Tư Thiên Chanh nhẹ nhàng sờ khuôn mặt còn hơi nóng của nàng.
"Hắn thế nào rồi?" Ngữ điệu của Tô Tiểu Vũ có chút vội vàng.
Tư Thiên Chanh tức giận không chỗ phát tiết, "Hắn mạnh như rồng hồ, sinh khí dồi dào, ngươi lo lắng cái gì, ngươi vẫn nên lo lắng cho mình đi."
"Ta?" Tô Tiểu Vũ có chút mê mang nhìn Tư Thiên Chanh, phát hiện mình thật sự không được khỏe, vươn bàn tay nhỏ bé thăm dò mạch đập của mình, vô tình bĩu môi, "Không có việc gì, chỉ hơi nóng thôi."
"Không có việc gì?" Một giọng nam âm trầm vang lên ngoài màn xe, sau đó màn xe bị vén lên, một thân hình cao ngất đi vào.
Tư Thiên Chanh nháy mắt với Tiểu Bạch, mang nó rời đi, trước khi đi không quên hung tợn trừng mắt nhìn tiểu đệ của mình một cái, "Chăm sóc Tiểu Vũ cho tốt, không cho phép hung dữ với nàng." Nhìn bộ dáng hung hăng của hắn, còn Tiểu Vũ lại bị bệnh.
Khóe miệng Tư Thiên Hoán co rút, rốt cuộc nàng là đại tỷ của ai?
"Sao chàng lại có tinh thần như vậy?" Tô Tiểu Vũ có chút kinh ngạc nhìn tinh thần hắn thoải mái sảng khoái, mấy ngày nay nàng đau đớn cũng không bằng hắn, mà lại thật sự mỏi mệt, sao hắn lại không sao hết vậy?
Tư Thiên Hoán mềm nhẹ lau người cho nàng, nghe vậy, thở dài, "Nha đầu ngốc, bí kỹ Lê Nguyệt Hoa là mượn sức mạnh tự nhiên, ta lấy sức mạnh tự nhiên lấp đầy cơ thể, nàng nói có thể không có tinh thần sao?"
Tô Tiểu Vũ rụt bả vai, có chút chột dạ nhìn hắn, mắt to ướt sũng đầy đáng thương, giống như một con thỏ nhỏ kinh sợ, cánh môi tái nhợt mấp máy vài cái, nhỏ giọng hỏi, "Chàng, chàng không mắng ta sao?" Nhìn hắn quá bình tĩnh.
Nụ cười ôn nhu mà Tư Thiên Hoán vẫn duy trì nãy giờ lập tức biến mất, Diễndàn] lê/ quýdoon âm lãnh liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng co rúm lại, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, đau lòng hôn lên trán nàng, giọng điệu mềm nhẹ, đầy bất đắc dĩ, lo lắng và thương tiếc, "Tức cái gì, người chịu đau giùm ta là nàng, phát sốt giùm ta cũng là nàng, ta có tư cách gì mà tức giận?"
"Hoán, chàng đừng nói như vậy." Tô Tiểu Vũ nghe vậy liền lo lắng, để mặt ở trán của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ.
"Sao lại ngốc như vậy, ta là nam nhân, chẳng lẽ không chịu nổi chút đau đớn này sao?" Tư Thiên Hoán nhanh chóng thay quần áo mới cho nàng, cũng qua loa tự thay quần áo cho mình, hai người sóng vai nằm ở trên giường mềm mại, Tư Thiên Hoán hơi nghiêng người, nâng đầu lên, đau lòng hỏi, "Hay là ta ở trong mắt nàng vô dụng như vậy?"
Nghĩ đến nàng đã mỏi mệt nhiều ngày, hắn lại muốn hung hăng đánh vào cái mông nhỏ của nàng, võ công của nàng rất mạnh, nhưng vẫn chịu không được, cảm giác thống khổ này, còn phải chịu sáu đêm, ban ngày còn làm bộ như không có việc gì nói chuyện phiếm với hắn...
"Ai kêu chàng lập tình thề bây giờ còn muốn chặt đứt mối liên hệ giữa chúng ta, chàng dám chịu đau cho ta, sao ta không thể giúp chàng chịu đâu được?" Tô Tiểu Vũ bị chọc giận quay đầu đi không nhìn hắn, ngày đó ở ngoài cửa nghe được bọn họ nói chuyện xong, nàng thiếu chút nữa đập vỡ cửa phòng.
"Cho nên nàng cố ý tức giận hủy phòng của mình để đến phòng của ta, còn nói cái gì mà đi tìm đại tẩu?" Tư Thiên Hoán thấy nàng còn dám tức giận, không khỏi hơi hí mắt, giọng điệu đầy nguy hiểm.
"Ta thật sự đi tìm Tiểu Khúc Nhi, không có nàng, một mình ta không thể làm ra thuốc mê làm chàng mê man được." Lời nói của Tô Tiểu Vũ hợp tình hợp lý, không thèm nhìn nam nhân đang tức giận phía sau.
Tư Thiên Hoán mạnh mẽ quay người nàng lại, để nàng đối diện với mình, sắc mặt âm trầm, "Nàng còn dám nói lý."
Vốn Tô Tiểu Vũ lao lực quá độ, vừa nghe giọng điệu nghiêm trọng của hắn, liền cảm thấy rất uất ức, cái miệng nhỏ nhắn mở rộng bằng một cây đậu, oán giận, "Đúng là ta nói lý đó, chàng đã không muốn ta chịu đau với nàng, tốt lắm, ta lập tức tìm một nam nhân khác gả cho hắn, sinh đứa nhỏ cho hắn, cho dù phản bội chàng, thì ta tự chịu tình thề trừng phạt hồn phi phách tán, như vậy chàng không cần lo lắng ta đi theo chàng sẽ phải chịu đau chung với chàng, ngươi muốn làm gì thì làm đi!"
"Tô Tiểu Vũ, nàng..." Tư Thiên Hoán rốt cục cũng lĩnh giáo được sự lợi hại cái miệng của nàng, sắc mặt nhất thời xanh mét, lời hắn muốn nói ra lại bị nàng chặn lại.
"Ta? Ta cái gì mà ta! Ta còn chưa nói chàng nữa, chàng ngông cuồng tự đại, chỉ muốn mình khống chế người khác, chàng không nghĩ ta tùy tiện làm mình bị thương cho nên lập tình thề để ta kiêng dè chàng, hiện tại chàng muốn đến cái Phá Băng Trì gì đó để luyện công, lại sợ ta chịu đau khổ với chàng, cho nên lại tùy ý làm bậy, muốn cắt đứt mối liên hệ giữa chúng ta, bây giờ chàng lại chạy tới hung dữ với ta, chàng hung dữ cái gì mà hung dữ, chàng làm chuyện của chàng, ta làm chuyện của ta, chàng còn ồn ào cái gì?" Tô Tiểu Vũ hung tợn trừng mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở, giống như con mèo nhỏ bị giẫm đến chỗ đau.
Tư Thiên Hoán bị nàng làm tức giận đến choáng váng đầu óc, đang muốn hôn để chặn miệng nàng lại, kết quả mặt lại bị một bàn tay nhỏ đẩy ra.
"Hôn cái gì mà hôn, muốn tự hôn mình đi, ta còn chưa tha thứ cho chàng đâu, nhanh chóng cút đi, ta không gọi không cho chàng đi vào!" Tô Tiểu Vũ phỉ nhổ, ghét bỏ nhìn đi chỗ khác, thấy hắn còn chưa đi, chân nhỏ còn đá hắn một cái.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán thay đổi liên tục, cuối cùng trở nên lạnh như băng, đứng dậy đi ra, lạnh lùng nhìn đại tỷ của mình cười đến không thấy mắt đâu, cứng rắn nói, "Đi vào, chăm sóc nàng."
Tư Thiên Chanh ôm bụng, gật đầu, lau khô nước mắt ở khóe mắt, chậm rãi chui vào xe ngựa.
"Nàng mắng cũng đúng, vì sao ngươi lại tức giận?" Không biết từ chỗ nào mà Bạch Thuật đốt một lò lửa, cầm cây quạt khống chế độ lửa để nấu thuốc, thấy Tư Thiên Hoán bị đuổi ra, có chút buồn cười.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, âm thanh ngoan lệ, lạnh nhạt, phẫn nộ nhìn Bạch Thuật thật lâu, cuối cùng khuôn mặt tuấn tú khổ sở, "Sao ngươi lại nói cho nàng biết?" Vốn định đánh cho hắn một trận, nhưng đến cuối cùng lại không xuống tay được.
Bạch Thuật sửng sốt, nhìn tính tình trẻ con của hắn, đột nhiên có chút hoảng hốt, năm đó bọn họ đều còn nhỏ, hắn lớn hơn Bạch Lê một tuổi, khi đó mỗi lần Bạch Lê gặp chuyện khó nghĩ, đều ngồi ở trước mặt hắn trưng ra một vẻ mặt đau khổ, chợt thấy lại, dường như đã qua mấy đời.
"Không phải ta nói cho nàng biết, lúc chúng ta ở bên trong, không biết sao lại thế này, nàng đứng ở bên ngoài, cũng không nghe hết, nhưng cuối cùng ta kể lại cho nàng nghe." Bạch Thuật có chút áy náy.
"Ngươi nói ta sai rồi sao?" Mặt Tư Thiên Hoán càng khổ.
"Sai rồi, chúng ta đều sai rồi, ngươi không nên một mình gánh vác cảm tình của cả hai người, mà ta, không nên coi Tô Tiểu Vũ như người ngoài, một lòng che chở cho ngươi." Bạch Thuật nói rất lý trí, nhưng hắn biết sau này sẽ không, hắn đã thật sự tiếp nhận Tô Tiểu Vũ.
Tư Thiên Hoán bĩu môi, "Làm nửa ngày, chúng ta lại uổng phí công sức." Còn hại vật nhỏ, nghĩ đến đây, hắn liền hận không thể tự đánh mình chết.
"Lúc đến Băng Trì luyện công, vẫn đừng gạt nàng, nếu không đến lúc đó nàng thật sự tìm một người để gả đi, ngươi muốn khóc cũng khóc không được." Bạch Thuật nghĩ đến Tô Tiểu Vũ vừa mới quát lớn với hắn ở bên trong, thiếu chút nữa cười ra tiếng, vẫn biết Tô Tiểu Vũ độc mồm độc miệng, không ngờ đối với Bạch Lê nàng càng độc hơn.
"Nàng dám." Mặt Tư Thiên Hoán lập tức đen, sau lưng nổi sát khí, tư thế như nếu nàng liếc mắt nhìn ai thì sẽ cho hắn một đao.
Bạch Thuật cười nhạo, "Hổ giấy." Cũng chỉ dám hung hăng ở trước mặt hắn.
"Thuốc hầm xong rồi, bưng vào cho nàng đi." Bạch Thuật thấy bộ dáng hắn ai oán nhìn xe ngựa như tiểu nương tử, thiếu chút nữa cười to, lấy cây quạt ra che mặt.
Mắt Tư Thiên Hoán sáng lên, thật cẩn thận đổ thuốc vào trong bát, vui mừng lên xe ngựa.
"Đưa thuốc cho đại tỷ, chàng cút đi, ta không muốn nhìn thấy chàng." Giọng nói thanh thúy của Tô Tiểu Vũ vang lên ngay khi tay hắn đụng tới màn xe.
Tư Thiên Chanh thò đầu ra, che khuất cảnh trong xe ngựa, không cho Tư Thiên Hoán thấy dù chỉ một chút, cười tủm tỉm nhận chén thuốc, lại buông màn xuống.
"Ha ha --" Buồn bực áp chế cả đêm rốt cục cũng có thể phát tiết, Bạch Thuật cầm cây quạt quý báu không ngừng nện xuống đất, thấy Tư Thiên Hoán nổi giận đùng đùng đi đến bờ sông, nghẹn giọng hỏi, "Bạch Lê, ngươi đi đâu?"
"Hạ hỏa!" Tư Thiên Hoán hừ lạnh, hắn sợ đến lúc đó lại phá hủy xe ngựa, bọn họ còn phải đến Vân Thủy Gian!
Trong xe ngựa.
Tư Thiên Chanh buông rèm cửa sổ, nhẹ giọng nói, "Hắn đi rồi."
"Phụt." Tô Tiểu Vũ thét lớn một tiếng, phun một ngụm máu vào khăn tay, sắc mặt tái nhợt, nào có tinh thần mắng chửi người như vừa rồi.
Thật sự quá thảm, đã lâu rồi nàng không sinh bệnh, khó có được một lần bị bệnh, lại nặng như vậy, bệnh thương hàn phát sốt, khí nóng đầy người... Bình thường thì không có gì, nhưng lần này lại đến cùng lúc, hơn nữa nội thương mấy ngày hôm trước tích lũy, lại nghiêm trọng đến nôn ra máu.
"Nha đầu ngốc, nên cho hắn xem ngươi chịu bao nhiêu đau khổ vì hắn, sao lại muốn đuổi hắn đi?" Tư Thiên Chanh cầm lấy khăn tay, đút một muỗng nước cho nàng, sau đó lại chậm rãi đút thuốc cho nàng.
Tô Tiểu Vũ ngửi thấy mùi thuốc, nhịn không được bĩu môi, tlấy một lọ thuốc trong ngăn tủ ra, đổ mấy viên vào trong bát, hiện tại những đơn thuốc phong hàn bình thường này không áp chế được bệnh của nàng.
"Hắn khó chịu ta cũng sẽ phải khó chịu theo, đến lúc đó không phải ta càng khó chịuhơn sao." Tô Tiểu Vũ rất ít khi uống thuốc, mới uống một ngụm, đã nhịn không được nhăn mi lại, quá khổ!
"Khổ cũng phải uống, đừng trốn." Tư Thiên Chanh thấy nàng không muốn uống thuốc, lập tức giận tái mặt, đường đường là trưởng công chúa nên khi nghiêm túc vẫn rất uy nghiêm.
Tô Tiểu Vũ bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó uống một ngụm thuốc, sau đó uống ba chén nước, mới mềm mại ngã xuống giường.
"Ngủ đi, ta trông chừng cho." Tư Thiên Chanh buông bát, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng.
Cơn buồn ngủ đuổi tới, Tô Tiểu Vũ nặng nề nhắm mắt, muốn nói cái gì đó, lại nhớ tới Tư Thiên Hoán không ở trong này, trong mắt có chút cô đơn, nhưng vẫn ngủ rất nhanh.
Mà ở bờ sông, Tư Thiên Hoán lẳng lặng đứng tại bờ sông, che ngực mình, con mắt hơi cúi xuống, ánh sáng nhu hòa như sao sáng toả ra, chờ tim đập bình ổn lại, hắn mới bất đắc dĩ nhếch khóe môi.
Vật nhỏ, chúng ta chỉ có bảy đêm mất cảm ứng mà thôi, nhưng hiện tại đã là ngày thứ tám rồi.