Bầu trời tờ mờ sáng, Bách Lý Dịch tuyển bốn mươi chín hộ vệ trong phủ, dẫn bọn họ đến trước cửa trận pháp ở sau hồ sen.
"Thiếu chủ, ngài đưa chúng ta tới đây làm gì?" Chu Hâm nghi hoặc nhìn rừng cây phía trước, khó hiểu hỏi.
"Tuy võ công của ta đã khôi phục, nhưng vẫn cần một loại thuốc để bồi bổ nguyên khí và vị thuốc này đang trong rừng cây trước mặt, ta hy vọng các ngươi giúp ta tìm nó." Trong mắt Bách Lý Dịch hiện lên ánh sáng u ám quỷ dị, cười dịu dàng.
"Được tìm dược liệu vì thiếu chủ là phúc của thuộc hạ, không biết thuốc thiếu chủ muốn tìm tên là gì, trông như thế nào?" Chu Hâm quan tâm hỏi, trong lòng lại nghĩ nhất định phải mượn cơ hội này để lập công lớn, làm cho thiếu chủ càng trọng dụng mình.
Bách Lý Dịch cười nhẹ, nói, " Hoa đoạt mệnh, đỏ như máu, khi nở rộ thì xinh đẹp hơn bất cứ cái gì."
Chu Hâm nhớ kỹ, ôm quyền với Bách Lý Dịch, kiên định nói, "Thuộc hạ nhất định sẽ tìm được Hoa đoạt mệnh cho thiếu chủ."
"Mặc kệ là phải trả giá thế nào?" Bách Lý Dịch hứng thú nhìn hắn, hỏi.
"Đúng!" Chu Hâm kiên định nói.
"Nếu muốn mạng của ngươi thì sao?" Bách Lý Dịch cười, giọng điệu nghiền ngẫm, như thật như giả.
Chu Hâm chỉ nghĩ là hắn đang thử lòng trung thành của mình, lập tức cất giọng nói, "Cho dù hy sinh tính mạng, cũng sẽ không tiếc!"
Bốn mươi chín hộ vệ khác cũng vội vàng tuyên thệ, sợ thiếu chủ nghĩ mình bất trung.
"Một khi đã như vậy thì đi đi." Bách Lý Dịch vừa lòng gật đầu, chỉ vào rừng cây.
Trong lòng Chu Hâm có chút bất an, nhưng thấy các thị vệ khác đã chạy vào, lập tức thi triển khinh công bay vào, ai tìm được Hoa Đoạt Mệnh thì sẽ lập công lớn, hắn không thể để cho người khác đoạt trước được.
"Chu Hâm ơi Chu Hâm, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, vẫn không biết ta không bao giờ nói giỡn sao?" Hai tay Bách Lý Dịch chắp sau lưng, thản nhiên nhìn rừng cây yên tĩnh phía trước, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, âm lãnh.
Ước chừng một phút sau, giữa cánh rừng đột nhiên có màu máu nồng đậm, mùi máu tươi bay thẳng vào mũi, lan rộng ra khắp ao sen thơm ngát.
Bách Lý Dịch nhìn thấy vậy, nụ cười càng tươi hơn, nhắm mắt lại, thâm trầm hít một hơi, thoải mái than thở một tiếng, mũi chân nhẹ nhàng đạp mặt đất, thi triển khinh công bay về phía hồ sen.
Trận pháp này chính là Hoa Đoạt Mệnh, khi Hoa Đoạt Mệnh nở rộ cũng sẽ lấy mạng người, trận pháp này ở phía bên kia ra sao hắn không biết, nhưng nếu thay đổi phương hướng của trận pháp thì hắn có thể dựa theo phương pháp ra vào trận pháp từ phía bên kia để hủy diệt trận pháp, mà muốn thay đổi phương hướng này thì phải cần bốn mươi chín người có máu thuần Dương, diễn(daffn[lle3;
Tất cả mọi người đều biết có trận pháp ngăn chặn nhưng lại không biết cửa ra vào, chỉ có hắn và phụ thân biết, vì vậy lúc đưa bọn họ đến đây thì không một ai hoài nghi, ngoan ngoãn đi vào, dù sao bọn họ đều là người Bách Lý gia, hy sinh vì nghiệp lớn của Bách Lý gia cũng là một vinh hạnh, không phải sao?
Bệnh của hắn thật sự cần thuốc, mà máu thịt của bọn họ, chính là liều thuốc tốt nhất để giảm bớt tâm bệnh của hắn.
Bách Lý Liệt ngồi trong thư phòng chờ Bách Lý Dịch.
"Dịch nhi, nghĩ được cách nào chưa?" Bách Lý Liệt sốt ruột hỏi.
Bách Lý Dịch lạnh lùng cười nói, "Phụ thân yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ còn chờ phụ thân mang theo người đến sáp nhập địa bàn Tô gia." Nói xong, đưa một giấy cho Bách Lý Liệt.
Bách Lý Liệt tán thưởng cười, cầm lấy tờ giấy, bỏ vào ống trúc xong thì thả chim xanh ra khỏi cửa lồng, để cho nó nuốt ống trúc vào, đi đến cửa sổ, để nó cất cánh bay đi.
"Dịch nhi, ngươi nói thử xem, lúc này chúng ta có thể thành công không?" Bách Lý Liệt nhìn ra phương xa, đột nhiên hỏi.
"Phụ thân, chúng ta nhất định sẽ thành công, chúng ta mang theo toàn bộ người có võ công cao nhất, đến lúc đó có thêm A Triết thúc thúc tiếp ứng, dù Tô gia có cảnh giác cũng không đánh lại chúng ta." Bách Lý Dịch cười âm độc.
Đến lúc đó, bọn họ lại lấy tín vật ra, không sợ đám người Tô gia không nhận chủ.
Huống hồ, những người có võ công đứng đầu Bách Lý gia đều có dòng máu chính thống của họ Bách Lý và cả bà con xa gần, nên nếu có chết trong chiến tranh thì sau này sẽ bớt đi người uy hiếp đến địa vị của hắn, một mũi tên có hai con nhạn, sao lại không làm?
"Hộ vệ của Tô gia cũng không dễ chọc." Bách Lý Liệt có chút lo lắng nói.
"Đến lúc đó ta sẽ để cho A Trạch thúc mang người ta và Vũ nhi lẻn vào Tô phủ giết Tô Trạch trước, để Tô Niệm Vũ kêu la, sẽ kêu những người khác đi vào, đối phó Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật, hiện tại võ công của Tô Tiểu Vũ hoàn toàn mất hết, là cơ hội ngàn năm có một, nếu không đợi đến lúc nàng và Tô Trạch hòa thuận, võ công cũng khôi phục lại thì sẽ liên thủ đối phó chúng ta, tới lúc đó chúng ta sẽ chỉ biết chịu trận." Bách Lý Dịch thản nhiên phân tích cho Bách Lý Liệt nghe, chỉ có một mình Tư Thiên Hoán, bọn họ nhiều người như vậy sẽ không sợ hãi, nhưng nếu có thêm Tô Tiểu Vũ nữa thì hắn cũng không dám khẳng định, dù sao nàng là truyền nhân của Y Cốc, rất khó đối phó.
Bách Lý Liệt nghe vậy, gật đầu, "Cứ làm như vậy đi."
Bách Lý Dịch nhếch môi cười, chậm rãi đi ra ngoài, không bao lâu sau lại nhìn thấy Bách Lý Vũ đứng ở trên đường, vẫn có bộ dáng thất hồn lạc phách như ma quỷ, điều này làm cho hắn nhịn không được nhíu mày, "Vũ nhi, ngươi ở đây làm gì?"
"Ta đang đợi ca ca, chờ ca ca đưa ta đi giết Tư Thiên Hoán." Bách Lý Vũ kỳ quái nói, chạy tới bên người Bách Lý Dịch.
Bách Lý Dịch hơi híp mắt, mặc dù thấy kỳ lạ vì nàng khác thường, nhưng càng thấy chán ghét hơn, "Về phòng đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ cho ngươi tự tay giết Tư Thiên Hoán."
Bách Lý Vũ gật đầu, cười như một đứa bé, chậm rãi rời đi.
Tô phủ.
"Hoán, Tư Thiên Hoán, chàng ở đâu?" Tô Tiểu Vũ xoa cánh tay và cổ đau nhức, đứng trước cửa phòng hô to, tóc tai lộn xộn, sắc mặt rất khó xem.
"Chúng ta đứng ở đây từ rất sớm, không có ai đi qua." Bạch Thuật kỳ quái nhìn nàng, không phải Bạch Lê và nàng ở cùng một chỗ sao? Sao nàng lại chạy đến đây tìm người, hay là hai người thật sự chia phòng ngủ? Còn nữa, mới rời giường đã tức giận là sao?
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, đẩy cửa phòng của mình ra, đi vào tìm những chỉ thấy gió lạnh thổi qua giường, biết hắn đi cả đêm không về, mặt càng nhăn hơn, bước nhanh về phòng của Niệm Niệm.
"Tỷ tỷ, tìm được tỷ phu chưa?" Tô Niệm Vũ đã rửa mặt chải đầu xong, mặc cẩm bào thật đẹp, cả người non nớt đẹp đẽ, khuôn mặt cũng rất đẹp.
Tô Tiểu Vũ lắc đầu, sờ cánh tay, vẫn đau nhức như trước, không nhịn được thấp giọng chửi một tiếng, tiếp tục tìm trong phòng.
Sáng sớm tinh mơ, nàng còn chưa tỉnh ngủ thì cả người đau nhức khiến cho nàng không ngủ được, nàng khẳng định tư thế ngủ của mình không có vấn đề gì, cũng khẳng định tối hôm qua nàng không có mộng du, không thể đau nhức cả người, nguyên nhân duy nhất chính là cả người Tư Thiên Hoán đau nhức, nhưng cả đêm hắn không trở về phòng, rốt cuộc đã đi đâu mà khiến cả người đau nhức?
"Vũ, Vũ Nhi..." Tiếng rên rỉ đau khổ truyền từ bên trên xuống, trong giọng nói đầy mỏi mệt.
Tô Tiểu Vũ đang muốn mở ngăn tủ ra thì dừng lại, ngẩng đầu lên thật mạnh, kinh ngạc nhìn bóng người nằm trên xà nhà.
Tư Thiên Hoán ngủ cả đêm trên xà nhà, cả người khó chịu, mày nhíu thật chặt, xoay người nhảy xuống dưới, nếu không phải Tô Tiểu Vũ đỡ kịp thì chỉ sợ sẽ không đứng vững.
"Chàng giở trò gì vậy, sao lại ngủ trên xà nhà, ở đây có ghế dựa, có bàn, có giường nhỏ, cho dù chàng giận dỗi ta không quay về phòng ngủ thì cũng đừng ngủ trên đó?" Tô Tiểu Vũ gầm nhẹ, tức giận trừng mắt nhìn hắn, diẽn[daffnlle3
Tư Thiên Hoán xoa cổ đau nhức, biết mình bị nhìn thấu, cũng không xấu hổ, ngược lại tỏ vẻ đáng thương nhìn Tô Tiểu Vũ, "Vậy nàng có mềm lòng không?"
"Mềm lòng cái đầu chàng, đêm nay ngủ giường cho ta." Tô Tiểu Vũ tức giận đến nghiến răng, toàn thân đều đau nhức muốn chết, kéo cổ tay của hắn, hung hăng cắn một cái.
"Vũ Nhi, sao nàng lại tức giận?" Tư Thiên Hoán cảm thấy phản ứng của nàng có chút không thích hợp, không giống như tức giận vì đau lòng, mà là thật sự giận, nên cẩn thận hỏi.
Tô Tiểu Vũ nghe vậy, thất bại ngồi lại trên giường, ôm lấy cơ thể mềm mại của Tô Niệm Vũ, buồn bực nói, "Tư Thiên Hoán, cả người ta đau nhức, chàng nói thử coi ta mềm lòng với nàng thế nào đây?"
Tư Thiên Hoán sửng sốt, sau đó xấu hổ quay mặt qua một bên, đi đến bên cạnh Tô Tiểu Vũ, giúp nàng bóp vai, thấy giai nhân không muốn quan tâm đến hắn, nhanh chóng liếc mắt nhìn Tô Niệm Vũ, ý bảo hắn rời đi.
"Tỷ tỷ, Niệm Niệm đi tìm mẫu thân." Tô Niệm Vũ xê dịch người, muốn thoát khỏi cái ôm của nàng.
Tô Tiểu Vũ híp mắt, hừ nhẹ một tiếng, buông lỏng hắn ra, chờ hắn chui ra ngoài, thì mềm mại dựa vào giường.
"Đi chậm một chút, mẫu thân không ở quá xa." Tô Tiểu Vũ thấy hắn cố sức chạy, có chút bất đắc dĩ, nương và Tô Trạch cũng chuyển vào Lạc Vũ các, ở phòng bên cạnh, có cần chạy nhanh như vậy không?
Niệm Niệm làm mặt quỷ với Tô Tiểu Vũ, sau đó vui vẻ chạy đi, để phòng lại cho tỷ tỷ và tỷ phu.
"Vật nhỏ, chúng ta đừng giận dỗi nhau nữa, được không?" Tư Thiên Hoán xoa bóp vai cho nàng, nhẹ giọng thương lượng, qua lần này, hắn thề sau này không bao giờ dùng khổ nhục kế nữa.Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ vài tiếng, đẩy tay hắn ra, vùi đầu vào gối, "Không."
Tư Thiên Hoán thở dài, nằm xuống bên cạnh nàng, vươn tay kéo nàng vào trong lòng, thấy nàng buồn ngủ, có chút áy náy, mím môi, dịu dàng cười nói, "Ta ngủ cùng nàng một lát, sau đó tha thứ cho ta được không?"
"Tư Thiên Hoán, có đôi khi ta thật sự muốn bóp chết chàng." Tô Tiểu Vũ vùi đầu vào trong lòng hắn, ngửi hương vị trên người hắn khiến cho người ta an tâm, từ từ nhắm hai mắt lại.
"Ừ, vừa tỉnh ngủ đã cắn người rồi." Tư Thiên Hoán biết nghe lời, ngủ trên xà nhà cả một đêm, toàn thân cũng cực kỳ mỏi mệt, mí mắt chậm rãi nhắm lại.
"Xèo xèo -- "
Tiếng kêu của Tiểu Bạch khiến hai người vừa mới ngủ lập tức tỉnh lại, hai luồng gió đánh về phía nó, lông Tiểu Bạch dựng đứng lên, nhanh chóng né tránh, nhìn thấy một dúm lông trắng bay trong không trung, bi phẫn kêu hai tiếng.
Nó giúp hai người làm nhiều việc như vậy mà chỉ biết ức hiếp nó?
Tô Tiểu Vũ bị tiếng ồn khiến cho không còn thấy buồn ngủ nữa, đầu đau muốn nứt ra làm cho cả người nàng cáu kỉnh, rút ống trúc trong miệng Tiểu Bạch ra, lấy tờ giấy bên trong, nhìn thấy bản đồ kỳ quái, mắt nhìn cũng thấy đau, đập tờ giấy lên bụng Tư Thiên Hoán.
"Ưm, nhẹ một chút." Tư Thiên Hoán thét lớn một tiếng, cầm tờ giấy lên nhìn, đáy mắt không còn vẻ buồn ngủ nữa mà lại nổi lên lãnh ý, "Vũ Nhi, Bách Lý Dịch khôi phục võ công rồi, hắn kêu Tô Triết đi phá trận."
"Tiểu Bạch, ngươi còn có huynh đệ sao?" Tô Tiểu Vũ xách Tiểu Bạch đang đau khổ vì bị mất một nhúm lông lên, kinh ngạc hỏi.
Tiểu Bạch dựng lông, mắt hung dữ, làm sao có thể, nó là duy nhất, sao Tiểu Vũ thối có thể quên cả điều này!
" Bách Lý Dịch có phương pháp phá trận, hẳn là nên áp dụng từ phía bên kia của hồ sen mới đúng, sao lại..." Tư Thiên Hoán nghi hoặc nhìn đó trận đồ trong tờ giấy nho nhỏ, lập tức lạnh mặt, "Hắn dùng bốn mươi chín mạng người để sử lại phương hướng của trận pháp!"
"Vì đạt được mục đích, hắn đã tính toán tỉ mỉ hết rồi." Tô Tiểu Vũ cười châm chọc, xoa cái đầu đang đau gần chết.
"Giữ nguyên như vậy đưa cho Tô Triết." Tư Thiên Hoán đưa ống trúc cho Tiểu Bạch, sau đó nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, "Vào phòng thay quần áo đi, lát nữa đi tìm bọn họ."
Tô Tiểu Vũ gật đầu, xoa xoa mi tâm đau nhức rồi đi ra ngoài, trở lại phòng của mình.
"Tiểu Hoán, ngươi làm gì vậy, Tiểu Vũ rất ít khi cáu kỉnh như vậy." Tư Thiên Chanh nghi hoặc hỏi, sau đó che miệng lại, "Không phải ngươi lại... làm chuyện đó trong phòng Niệm Niệm chứ!"
"Hoàng tỷ, ngươi coi ta là loại người nào vậy!" Khóe miệng Tư Thiên Hoán co rút, cũng xoa mi tâm, vật nhỏ đau đầu, hắn cũng không tốt hơn chút nào.
Tư Thiên Chanh cười hắc hắc, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không phải ngươi là như vậy sao... Bạch Thuật, cứu ta!"
"Chanh nhi, nàng đang có thai, an phận một chút được không?" Bạch Thuật kéo Tư Thiên Chanh ra phía sau, ý bảo Tư Thiên Hoán nhanh đi đi.
Chờ mọi thứ đều sắp xếp xong, đại gia đình cùng ngồi trong lương đình.
"Tiểu Hoán, ý của ngươi là muốn ta, Bạch Thuật và ngươi sửa lại trận pháp?" Tô Trạch nhìn Tư Thiên Hoán, nói.
Tư Thiên Hoán gật đầu, " Bách Lý Dịch dùng bốn mươi chín mạng người để nghịch chuyển phương hướng của trận thế, chúng ta muốn sẽ sửa lại trận thế trước khi Tô Triết làm điều đó, nhưng với năng lực của một mình ta thì không làm được."
"Có nguy hiểm gì hay không?" Bách Lý Ngôn nhíu mày, trận pháp đó sẽ bị chuyển phương hướng, khó bảo đảm rằng trong đó không có nguy hiểm.
"Ngôn, không sao, chỉ thay đổi một chút, hao phí một ít nội lực mà thôi." Tô Trạch thản nhiên cười, giải thích.
Bách Lý Ngôn hoài nghi nhìn hắn, thấy hắn thật sự không có lừa mình, lúc này mới gật đầu, "Đi nhanh về nhanh."
" Bây giờ chúng ta đi ngay thôi, Vũ Nhi, lát nữa nàng hãy đến." Tư Thiên Hoán nghiêm túc nói, sau đó nhìn Tô Tiểu Vũ, thấy nàng phiền chán khoát tay, mới cười rồi đứng lên.
Bạch Thuật và Tô Trạch gật đầu, mỗi người tự dặn dò nữ nhân của mình một vài chuyện rồi cũng đứng lên.
"Gia chủ, ta đã chuẩn bị ba con tuấn mã." Tô Lâm đi tới, nói.
Tô Trạch gật đầu, "Vậy đi thôi."
Chờ ba nam nhân đi hết, Bách Lý Ngôn mới lo lắng nhìn Tô Tiểu Vũ, "Vũ Nhi, sao con không có chút tinh thần vậy?"
"Tối hôm qua không ngủ ngon giấc." Tô Tiểu Vũ ngáp dài, mắt to đầy hơi nước.
"Con ở nhà nghỉ ngơi đi, nương đi giúp phụ thân con là được rồi." Bách Lý Ngôn lập tức nghiêm túc, tinh thần nha đầu này kém như vậy, đến lúc đối địch sẽ bị lộ sơ hở.
Nước mắt trong mắt Tô Tiểu Vũ lập tức biến mất, lắc đầu, "Nương, người an tâm ở nhà đi, ta còn không vô dụng đến mức để người tự tay đi giết huynh trưởng và cháu của mình."
Dù Bách Lý Liệt lợi dụng mẫu thân, lại âm ngoan vô tình, nhưng bọn họ vẫn là huynh muội cùng một mẹ, nàng không hy vọng mẫu thân làm ra chuyện huynh muội tương tàn này.
"Vũ Nhi, ta đã không còn coi hắn là huynh trưởng nữa." Bách Lý Ngôn thản nhiên nói, nhưng trong lòng cũng hiểu được, nếu muốn nàng tự tay giết chết Bách Lý Liệt, có lẽ nàng thật sự không làm được, hơn nữa võ công của nàng hiện tại kém hơn Bách Lý Liệt rất nhiều.
"Người ở đây chăm sóc Niệm Niệm và hoàng tỷ đi, Niệm Niệm còn nhỏ, không rời khỏi nương được, hoàng tỷ mang thai, mẫu thân là người từng trải, cũng có thể chăm sóc được phải không?" Tô Tiểu Vũ cười nói, thấy nàng vẫn còn lo lắng, đi lên ôm lấy cánh tay của nàng, dùng sức kéo.
"Được được được, vậy con nhất định phải chú ý an toàn, đánh không thắng thì phải bỏ chạy, còn nữa..." Bách Lý Ngôn cũng biết Tô Tiểu Vũ rất lợi hại, nhưng thân là một mẫu thân nên luôn lo lắng cho đứa nhỏ của mình.
Khóe miệng Tư Thiên Chanh co rút, nhịn không được ngắt ngang lời Bách Lý Ngôn, "Bá mẫu, người suy nghĩ nhiều quá rồi."
Bách Lý Ngôn có chút ngượng ngùng, cười cười, sau đó yên lặng nhìn Tô Tiểu Vũ trong chốc lát, lấy một bình thuốc ra.
Tô Tiểu Vũ cầm lấy bình thuốc, ngửi một chút, mắt hơi trợn to, "Khấp Hồn."
"Năm đó ta không đổ hết toàn bộ vào trà, ta để lại một chút, lúc nào cũng để ở trên người." Bách Lý Ngôn cười chua sót, trong mắt đầy hận ý, những lúc nàng không chống đỡ nổi nữa thì nàng đều tự nói cho mình biết phải sống cho tốt vì phải trả lại cái chai này cho người đó, hiện tại vật nên quy về nguyên chủ rồi.
"Ta thật sự không thể tự tay giết Bách Lý Liệt, nhưng ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để hắn uống hết độc trong cái chai này, đây là những gì hắn nợ ta."
"Ta sẽ tự tay cho hắn uống hết." Tô Tiểu Vũ nắm chặt bình thuốc, mắt lóe sáng, còn cho hắn uống cái gì thì không ai biết.
Bách Lý Ngôn thở dài, thương tiếc nhìn Tô Tiểu Vũ, tám năm nay nàng không có bảo vệ nữ nhi, mà hiện tại, nàng lại nhờ nữ nhi bảo vệ, nàng nên chua xót, hay là vui mừng đây?
"Tiểu Vũ, yên tâm đi, nơi này còn có ta, không sao đâu." Tư Thiên Chanh cân nhắc võ công của mình mạnh hơn bá mẫu một ít, hơn nữa, còn có thứ ánh sáng kia, diễn[daffn
"Tiểu Chanh, lúc mang thai tốt nhất không nên động võ." Bách Lý Ngôn vừa nghe thấy vậy, lại tiếp tục lo lắng.
Tô Tiểu Vũ xoa mi tâm, vươn tay về căn phòng ở bên kia, lười biếng hô một tiếng, "Huyết Uyên."
Huyết Uyên phá cửa sổ bay ra, bay vào trong tay Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ cầm Huyết Uyên cắm vào giữa bàn đá, nhẹ nhàng vuốt nó, "Nương và hoàng tỷ mà mấy một sợi tóc, ta sẽ nung chảy ngươi."
Cả thân kiếm của Huyết Uyên tỏa một ánh sáng màu hồng, như đang đáp lại lời của nàng.
"Ta đi đây." Tô Tiểu Vũ nhìn cả ba bọn họ, thừa dịp Bách Lý Ngôn đang bị Huyết Uyên hấp dẫn, nhún người rời đi.
Tư Thiên Chanh thấy Bách Lý Ngôn lo lắng, âm thầm thở dài, cất giọng quở trách cái bụng của mình, "Nương vốn muốn hỗ trợ nhưng hiện tại lại thành vật cản trở mà không giúp được gì."
"Tiểu Chanh, con đừng nói mấy lời này với đứa nhỏ, ba tháng là đã thành hình rồi..." Bách Lý Ngôn không đồng ý nhìn nàng, sau đó dặn nàng từ lời nói đến việc làm đều phải mẫu mực.
Tư Thiên Chanh nghiêm túc lắng nghe, bất đắc dĩ liếc nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đắc ý ngẩng đầu lên, tiếp tục chui vào trong lòng Tô Niệm Vũ, chọc Niệm Niệm cười "Khanh khách" không ngừng.