Trong Phong Tịch thành, có một dòng sông Ngân Hà, khi ánh trăng chiếu xuống đẹp như dải ngân hà, vì dòng sông Ngân Hà này đẹp nhất vào ban đêm, cho nên rất nhiều người đều thích đến đây xem vào buổi tối.
"Tiểu Vũ, ngươi thật sự có tinh thần đó." Khúc Ngâm thân mật kéo tay Tô Tiểu Vũ, cười duyên nói, trong mắt hiện lên vẻ bỡn cợt.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, lật tay cầm ngược lại tay Khúc Ngâm, vô tình đảo mắt nhìn qua đám người chung quanh, "Tiểu Khúc Nhi học được cách trêu ghẹo ta rồi sao?" Dùng công phu của Lê Nguyệt Hoa để mát xa cũng không tệ lắm.
"Nào có, ta chỉ hơi tò mò thôi." Khúc Ngâm nhếch môi cười, thấy biểu tình của nàng hơi thay đổi, hơi nheo mắt lại.
"Tính tò mò của nàng càng lúc càng tăng, nhìn thử cây trâm này xem, thích không?" Tô Tiểu Vũ dẫn nàng đến một cửa hàng trang sức, cầm một cây trâm hình con bướm lên, cài lên tóc nàng.
"Công tử thật có mắt nhìn, cây trâm này rất quý, công tử mua một cây cho phu nhân của ngài đi." Bán hàng rong bị hai người trước mắt làm mê mẩn, sửng sốt nửa ngày, mới cười nói.
Tô Tiểu Vũ sửng sốt, hình như nghĩ tới cái gì đó, mắt xẹt qua ánh sáng nhu hòa, liền cài cây trâm lên tóc Khúc Ngâm, tán thưởng nói, "Không sai."
Khúc Ngâm không còn tao nhã nữa mà liếc mắt xem thường nàng, mua cây trâm thôi cũng có thể nghĩ đến Tư Thiên Hoán, thật sự không biết nên nói nàng thế nào.
Tô Tiểu Vũ tiếp tục xem trang sức, lấy một cái gương đồng lên, xem thử, sau đó quăng một thỏi bạc cho tiểu thương, "Không cần thối lại." Sau đó, kéo Khúc Ngâm đi về phía dòng sông Ngân Hà.
"Nhìn gương mà nhớ người nha, Bạch Thuật có một khoảng thời gian cũng làm như vậy, ngươi cũng học theo hắn sao?" Khúc Ngâm thấy nàng cầm gương trong tay xoay vòng, nói.
Khúc Ngâm vừa mới nói xong, Tô Tiểu Vũ liền đưa gương đến trước mặt Khúc Ngâm, chuyển góc độ, sau đó cúi người nói bên tai nàng, "Thật sự là nhìn gương nhớ người, hơn nữa, lại nhớ lão bằng hữu già."
Khúc Ngâm nhìn kỹ gương, thấy trên nóc nhà cách đó không xa có một bóng trắng, nhưng lại nhanh chóng biến mất không thấy đâu, hơi hí mắt, cười lạnh, "Buổi tối còn mặc quần áo trắng, ngươi nói hắn ngốc, hay là tự cao tự đại đây?"
"Ai biết." Chiếc gương ở lòng bàn tay nàng biến thành bột phấn, Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, mắt đầy ý cười lập tức biến thành lãnh ý, năm năm không thấy, diienxdafnleequydonn nàng thật sự muốn ôn chuyện cũ với những người đó, nhưng hiện tại, không phải là lúc.
Khúc Ngâm nhìn chiếc thuyền nhỏ đỗ ở bờ sông, đột nhiên mắt sáng lên, "Tiểu Vũ, chúng ta lên thuyền ngồi đi." Nói thật, nàng chưa từng ngồi trên thuyền, thật đúng là bi kịch.
Tô Tiểu Vũ thấy trong mắt nàng đầy vẻ mong chờ, cười cười, ôm nàng thả người nhảy lên thuyền, đứng trên một con thuyền hoa, trên thuyền hoa còn vang lên tiếng đàn.
"Ngươi là ai? Vì sao lên thuyền của ta?" Nữ tử ngồi trên thuyền hoa đột nhiên quay đầu lại, chợt thấy nàng, liền nghĩ đến bốn chữ liễu rũ trong gió, trong giọng nói của nàng có sự kinh ngạc, ôn nhu rất êm tai, mắt hơi trợn to, lúc nhìn thấy Tô Tiểu Vũ mắt lại đầy vẻ ái mộ.
Nha hoàn bên cạnh nàng vừa nhìn thấy hai người liền ngây ngốc, ngay cả những gì muốn nói cũng quên mất, nhưng tư thế của nàng có chút kỳ quái.
"Cô nương không cần kinh sợ, tại hạ chỉ thấy thuyền của ngươi có thể ngắm được cảnh đẹp, nên muốn mượn dùng thôi." Tô Tiểu Vũ giống như một chủ nhân, vén áo bào ngồi xuống, ôn nhã cười.
Nữ nhân đó ngẩn người, nhu nhược nở nụ cười, cũng có vài phần mất mát, "Công tử thật sự rất thương phu nhân của ngươi." Nàng thấy hắn bên người nữ tử cười tủm tỉm nhìn bên ngoài cảnh sắc, cảm thấy hiểu rõ.
Tô Tiểu Vũ từ chối cho ý kiến, lấy một thỏi vàng trong ngữ ra, đưa cho nàng, nói, "Mượn một đêm, đủ không?"
"Đã là một đôi tình nhân, tất nhiên ta sẽ cho mượn thuyền, công tử không cần đưa ngân lượng cho ta." Cô nương đó ôn nhu cười, bất đắc dĩ đẩy nha hoàn bên cạnh, nói, "Tiểu Nguyệt, chúng ta đi."
"Vậy đa tạ cô nương, thuyền còn cách bờ một đoạn, để tại hạ đưa cô nương đi." Tô Tiểu Vũ mỉm cười khách sáo, để các nàng đi đến đầu thuyền, mà Khúc Ngâm vẫn sắm vai một thê tử hiền lành, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Tiểu Vũ.
"Cám ơn." Cô nương đó nhẹ nhún người, hơi nhíu mi, "Sao công tử lại lên thuyền được?"
"Cô nương muốn biết sao?" Mắt Tô Tiểu Vũ chợt lóe sáng, khẽ nhíu mày, thấy nàng tò mò gật đầu, đột nhiên xòe tay, một luồng khí lạnh nâng chủ tớ hai người lên, nhanh chóng bay về bờ.
"Tiểu Vũ, sao ngươi biết các nàng là người Y Cốc?" Khúc Ngâm luôn đứng ngắm phong cảnh, thấy Tô Tiểu Vũ cố ý thi triển bí quyết Huyết Đồng, liền biết hai người đó có vấn đề, nếu không với thực lực của Tiểu Vũ, cho dù không cần bí quyết Huyết Đồng, cũng có thể đưa hai người đó lên bờ.
"Chỉ biết nhìn bề ngoài." Tô Tiểu Vũ bĩu môi, "Có ngày bị người ta giết cũng không biết."
Khúc Ngâm cười nhạo, "Ngươi ăn không ngồi rồi, ta là phu nhân ngươi, được ngươi bảo hộ, sao ngươi lại biết họ là người Y Cốc?"
"Tư thế đứng của nha hoàn, chỉ có người phòng ngự của Y Cốc mới làm được." Mắt Tô Tiểu Vũ lạnh xuống, tuy rằng các nàng che giấu rất tốt, nhưng những động tác theo bản năng này lại bị bọn họ lơ đãng, "Không phải ngươi muốn ngôì thuyền sao, ta nhìn thấy nên lên đây."
" Sao bọn họ biết ngươi nhất định sẽ ngồi thuyền." Khúc Ngâm cười khanh khách, cũng quá khéo đi.
"Cho dù chúng ta không ngồi thuyền, bọn họ cũng sẽ tìm cơ hội thử chúng ta, dù sao, ta lấy thân phận Các chủ Vũ các để đến." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, những người đó cũng không dám xác định nàng có thật sự đến đây hay không, diẽnndafnllequydonn dù sao cũng có khả năng nàng sẽ tìm kẻ dịch dung thành mình rồi đến dụ bọn họ, cho nên những người đó nhất định sẽ tìm cơ hội thử võ công của nàng, lên thuyền là điều trùng hợp, đã lên rồi, nên nàng muốn cho bọn họ biết, nàng chính là Tô Tiểu Vũ, như vậy bọn họ sẽ không còn nghi ngờ nữa, cũng sẽ an tâm chuẩn bị.
"Lần đầu tiên ta ngồi thuyền, cũng không được thoải mái thưởng ngoạn như người khác." Khúc Ngâm chu miệng lên, thấy Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn mình, khóe miệng vừa nhếch lên, nhẹ nhàng nắm lỗ tai nó.
Tô Tiểu Vũ nhún vai, ách xì một cái, "Đã không thể vui vẻ ngắm cảnh, vậy chúng ta trở về đi." Tuy rằng trên người không đau, nhưng vẫn còn hơi mệt.
Khúc Ngâm đang nằm úp sấp ở đầu thuyền nghịch nước chán muốn chết, nghe vậy, "Ừ" một tiếng.
Tô Tiểu Vũ duỗi cái thắt lưng lười biếng, kéo Khúc Ngâm chuẩn bị lên bờ, đột nhiên kêu rên một tiếng, mềm nhũn ngã xuống đất.
"Tiểu Vũ, ngươi sao vậy?" Sắc mặt Khúc Ngâm thay đổi, nhìn mặt nàng tái nhợt, bắt mạch cho nàng, phát hiện khí huyết của nàng rối loạn, sắc mặt càng lúc càng khó nhìn.
"Không biết, hình như ta sắp đột phá tầng thứ 10 của bí quyết Huyết Đồng." Tô Tiểu Vũ khoanh chân ngồi xuống, cười với Khúc Ngâm, nhưng chân khí trong cơ thể tán loạn, khóe miệng chảy máu, lập tức nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí, tay cầm kiếm, nhanh chóng tiến vào trạng thái điều tức.
Trong lòng Khúc Ngâm vẫn rất hăm hở, nhưng mắt lộ vẻ hoang mang, sao có thể vô duyên vô cớ liền đột phá, hai ngày nay nàng không ăn thứ bổ gì cả.
Tiểu Bạch suy nghĩ nhìn Tô Tiểu Vũ, sau một lúc lâu, mắt đầy vẻ sáng tỏ, đáy mắt hiện lên ánh sáng màu xanh, một luồng ánh sáng xanh nhân lúc Khúc Ngâm không chú ý, chui vào ấn đường của Tô Tiểu Vũ, làm cho nàng vốn đang nhíu chặt mi tâm liền thả lỏng.
Khúc Ngâm dựa vào thuyền, thấy trên người Tô Tiểu Vũ ẩn huyết sắc, cảm xúc hơi kích động, lúc bí quyết Huyết Đồngluyện đến chương cuối, trên người sẽ được ánh sáng màu đỏ quây quanh, nàng không ngờ, kiếp này lại may mắn có thể nhìn thấy người luyện thành công bí quyết Huyết Đồng.
Thật ra Tiểu Bạch rất bình tĩnh, mở mí mắt lên, móng vuốt nhỏ cào cào quần áo Khúc Ngâm.
"Sao vậy?" Khúc Ngâm nhẹ giọng hỏi, thanh âm rất nhỏ, sợ quấy rầy đến Tô Tiểu Vũ.
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, học bộ dáng Tô Tiểu Vũ khoanh chân ngồi xuống, nhưng bởi vì nó nhỏ vừa cục mịch lại vừa béo, nhìn qua chẳng ra hình thù gì cả cả, sau đó lại chỉ chỉ Khúc Ngâm.
"Ta?" Khúc Ngâm kinh ngạc nhướng mày, chỉ vào mình, thấy Tiểu Bạch gật đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, khoanh chân ngồi xuống, như lúc trước kia luyện công vậy, nhặt kiếm lên, trong lòng hơi chờ mong, cũng có chút sợ hãi, thấy Tiểu Bạch vẫn trừng mắt nhìn mình, miễn cưỡng cười, nhắm mắt lại, cho dù năm năm không luyện công, nàng cũng sẽ không quên cách vận khí.
Tiểu Bạch thấy Khúc Ngâm tĩnh tâm, móng vuốt đè xuống tay nàng, ánh sáng xanh cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể của nàng, trong đầu Khúc Ngâm hoảng hốt, sau đó liền bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thuyền hoa trôi trên sông vô mục đích, trăng lên cao, ánh mặt trời mất dần, đã rất khó nhìn thấy bờ.
Ánh sáng đỏ trên người Tô Tiểu Vũ dần tan mất, mồ hôi cũng dần dần khô, khi ánh sáng đỏ tan hết, rốt cục nàng cũng chậm rãi mở hai mắt, cả người như thay da đổi thịt, con mắt màu đỏ sắc bén chưa từng có, thật lâu sau, mắt nàng biến thành màu đỏ, khí thế quanh thân chìm xuống, sự sắc sảo cũng biến mất, bình tĩnh lại, đôi mắt càng lúc càng thâm thúy, giống như có thể hút vạn vật vào.
Nhìn tay mình trắng bệch, nàng chậm rãi nhếch môi, trước đây nàng còn buồn bực vì sức mạnh Lê Nguyệt Hoa quá mạnh, nhưng giờ nàng mới biết, diêxn/dànnlle[qusydonn không phải là bí quyết Huyết Đồngkhông lợi hại, mà do nó chưa đạt đến tầng 10 mà thôi, đột phá Tầng 10, sức mạnh của nàng có thể nói tăng lên gấp bốn lần, khó trách lúc trước hấp thu nhiều khói đen như vậy, vẫn là không thể đột phá, nhưng mà, rốt cuộc sao đêm nay lại thế này, sao có thể đột nhiên...
"Tiều Khúc Nhi." Khúc Ngâm đột nhiên ngã xuống đất, ngắt ngang suy nghĩ của Tô Tiểu Vũ, cau mày nâng nàng dậy, bắt mạch cho nàng.
"Tiểu Vũ." Khúc Ngâm suy yếu mở mắt ra, trong mắt không thể giấu nổi sự kích động, nàng đè tay Tô Tiểu Vũ, vui vẻ nói, "Ta, võ công của ta khôi phục rồi."
Trong mắt Tô Tiểu Vũ cũng hiện lên vẻ kinh hỉ, vận sức mạnh tham nhập vào cơ thể nàng, thấy nội lực nàng đã trở lại, cười càng sâu, "Sao lại thế này?"
"Là Tiểu Bạch." Khúc Ngâm cười cười, cảm kích nhìn Tiểu Bạch, thấy nó suy yếu quỳ rạp trên mặt đất, vô lực nâng mí mắt lên, không khỏi nhíu mi.
"Cám ơn, nghỉ ngơi cho tốt đi." Tô Tiểu Vũ ôm lấy Tiểu Bạch, trong lòng biết nó kiệt sức, có chút áy náy nói, đổ một thuốc nước bổ sung sức lực vào miệng nó.
Tiểu Bạch liếc mắt xem thường, yên lặng bò lại ống tay áo của nàng, hắn không muốn yếu ớt như vậy trước mặt mỹ nữ, nếu không phải sức lực của nó bị cấm chế, sao có thể chật vật như vậy.
"Ngươi, luyện đến Tầng thứ 10?" Khúc Ngâm khôi phục một ít sức lực, sắc mặt cũng tốt hơn, cảm thấy hơi thở trong trẻo trên người Tô Tiểu Vũ, hỏi.
Tô Tiểu Vũ cười gật đầu, cầm tay Khúc Ngâm, một luồng sức mạnh thuần túy chui vào trong cơ thể nàng, vốn sức mạnh của nàng có thuộc tính lạnh, bí quyết Huyết Đồngvốn cũng có khí lạnh, nhưng lại lạnh đến mức cùng cực nên biến thành ấm.
Trong cơ thể Khúc Ngâm còn hơi hỗn loạn, bây giờ có dòng khí của bí quyết Huyết Đồngkhai thông, chậm rãi bình phục lại, không bao lâu, trên đỉnh đầu toát ra khói trắng.
" Chiều hôm qua, có phải Tư Thiên Hoán cho ngươi ăn bảo bối gì hay không?" Khúc Ngâm đứng lên, giật mình, có chút không thích ứng nội lực trong cơ thể, nghĩ đến tình huống tối hôm qua, nghi hoặc hỏi.
Trên mặt Tô Tiểu Vũ đỏ ửng, lắc đầu, cũng khó hiểu, "Không có." Chính nàng bị người ta ăn...
Nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, vẻ đỏ ửng trên mặt nàng càng thêm đậm, sau đó lại dần dần biến mất, biến thành tái nhợt, trong mắt cũng đầy hàn ý.
Nàng nghĩ tới, hôm qua, mắt Hoán biến thành màu vàng, đây là dấu hiệu mỗi khi hắn sử dụng sức mạnh Lê Nguyệt Hoa, nàng chỉ biết, lúc uống rượu, và lúc ân ái, hắn đều cố ý làm cho đầu óc nàng choáng váng, hắn lại làm chuyện ngu ngốc gì nữa không biết? Không phải bọn họ đã lấy tình để thề rồi sao? Sao một chút cảm giác nàng cũng không có vậy!
"Nghĩ cái gì vậy?" Khúc Ngâm thấy sắc mặt nàng thay đổi liên tục, cuối cùng thành tăm tối, cẩn thận hỏi.
"Tên nam nhân chết tiệt." Tô Tiểu Vũ mím chặt môi, đứng lên, "Chúng ta về quán trọ." Nàng muốn tìm cái tên ngu ngốc kia để hỏi rõ ràng.
Khúc Ngâm biết chỉ có một người mới có thể khiến cảm xúc của nàng dao động lớn như vậy, cũng không nói nhiều, cầm tay kéo Tô Tiểu Vũ, thi triển khinh công, đạp nước bay về phía bờ, trong mắt không che giấu được vẻ vui sướng.
Tô Tiểu Vũ thấy vậy, cũng cảm thấy vui mừng, lúc Khúc Ngâm mất đi võ công, nàng vẫn băn khoăn, hiện tại nhìn thấy ánh mắt của nàng tự tin, cũng nhịn không được cười yếu ớt, nhưng vừa nghĩ đến Tư Thiên Hoán, mặt lại trầm xuống.
Hai người nhanh chóng trở lại Bạch lâu, mới vừa đi đến hậu viện, liền gặp một nam tử áo xám cười đi lên đón hai người.
"Vũ công tử, phu nhân." Nam tử áo xám vẫn duy trì vẻ mỉm cười trên mặt, chào hỏi.
Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn hắn một cái, hơi vuốt cằm, "Các hạ là?"
"A, tại hạ Hôi Y, thay thành chủ tới đón công tử đến phủ thành chủ ở tạm." Hôi Y cười nói, thấy sắc mặt Tô Tiểu Vũ không thay đổi, hơi kinh ngạc, có thể đến ở trong phủ thành chủ, là một loại vinh quang, tuy hắn là Các chủ Vũ các, nhưng cũng không thể so với phủ thành chủ, sao có thể không có chút phản ứng nào chứ.
"Còn có ai đến đó không?" Trong lòng Tô Tiểu Vũ cười lạnh, nhưng trên mặt lại không thay đổi, thản nhiên hỏi, lúc cụp mắt xuống, vô tình tỏa ra uy nghiêm.
Hôi Y suy nghĩ, nói, "Theo tại hạ biết, còn có Vân la thành chủ, trang chủ Đúc Kiếm sơn trang... hai vị chủ tử Bạch gia." Nói đến đây, hắn cũng hơi dừng lại, vẫn nghe nói Bạch gia chỉ có một vị chủ tử, sao lại có thêm một người.
Đôi mắt bình tĩnh của Tô Tiểu Vũ nghe thấy Bạch gia, hơi chuyển động, hiểu rõ gật đầu, cười nhẹ, "Thật ra không có vị bằng hữu nào."
Khúc Ngâm âm thầm nhíu mày, nàng muốn hỏi chính là Tư Thiên Hoán có đi hay không thôi.
Hôi Y nghe vậy, thu hồi cảnh giác, thì ra hắn hỏi vì như vậy, điều chỉnh tâm tình, nở nụ cười, "Công tử, mời."
Tô Tiểu Vũ ôn hòa cười, dắt tay Khúc Ngâm đi ra ngoài, Hôi Y ở phía sau nhìn hai người, nhịn không được cảm thán một câu, quả thật là kim đồng ngọc nữ.
Phong Tịch thành phồn hoa như thế, phủ thành chủ tất nhiên cũng rất nguy nga lộng lẫy, cửa lớn có hai con sư tử bằng đá hùng hổ ngồi canh giữ, trên cửa lớn là bảng hiệu bàng vàng, đi vào bên trong, hành lang gấp khúc ngoằn ngoèo chín mười khúc cong, những vật đặc sắc chỗ nào cũng có, còn đình đài, lầu các đẹp đẽ quý giá...
Tô Tiểu Vũ thản nhiên liếc mắt, liền mất hứng thú, đúng là có tiền, Triệu Xương vẫn còn kém xa đám người Tư gia.
Khúc Ngâm cũng không có tâm trí nhìn phủ Thành chủ, dù sao hoàng cung còn tráng lệ hơn chỗ này.
Hôi Y dẫn hai người vào tiền thính, hô to một tiếng, " Các chủ Vũ các đến." Liền lui xuống.
Đại sảnh vốn đang ồn ào, lập tức im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Vũ công tử thần bí.
Tô Tiểu Vũ nắm tay Khúc Ngâm chậm rãi đi vào tiền thính, thiếu niên mặc y phục màu xanh dung mạo khuynh thế, môi cười yếu ớt, ôn hòa nhưng lại lộ vẻ sắc bén, đôi mắt sáng cười như không cười, ánh mắt lưu chuyển, diienndaffnleequsydonn/ lơ đãng toát ra ánh sáng mê hoặc người, nếu nhìn cẩn thận, có thể nhìn thấy đáy mắt ẩn sâu màu đỏ sậm quỷ dị; mà nũ tử bên cạnh cũng mặc y phục màu xanh, ánh mắt thanh nhã, điềm tĩnh cười, nhìn qua giống như một thê tử, hiền thục, nhưng trong mắt nàng ẩn chứa vẻ ngạo nghễ, làm cho người ta không dám khinh thường.
Thản nhiên đảo mắt nhìn toàn đại sảnh, mắt cụp xuống nhìn nam tử đang uống rượu một chút, nhanh chóng chuyển đi, nhìn về phí Thành chủ Triệu Xương.
Tự Tô Tiểu Vũ vừa đến, tân khách trong đại sảnh đều ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá hắn, thần sắc khác nhau, lại đều có địch ý, cảm giác được khí thế trên người hắn, không quá mạnh, nhưng lại có thể khống chế mọi người, đương nhiên, ngoại trừ Bạch công tử bên cạnh Bạch gia chủ.
Tư Thiên Hoán miễn cưỡng tựa vào ghế, không chớp mắt chỉ nhìn vào bàn tay cầm chén trà, nụ cười càng sâu, hắn vẫn chưa có bất kỳ động tác gì, vẻ cao quý và uy nghiêm trên người đủ khiến mọi người kinh sợ, càng không cần bộ dáng hoàn mỹ không ai chịu được của hắn.
Tất cả mọi người đều vì thần khí mà đến đây, lập tức liệt hai vị chủ tử Bạch gia và Các chủ Vũ các vào danh sách đối tay cạnh tranh, không vì cái gì khác, chỉ vì hai bên này, bọn họ không tra xét được võ công sâu cạn thế nào, rõ ràng, so với mình cao hơn rất nhiều, dù chưa nhiều lời, nhưng bọn hắn biết, lúc quan trọng, bọn họ sẽ liên kết với nhau.
"Ha ha, hôm nay Triệu Xương có thể nhìn thấy Vũ công tử, thật là tu cả ba đời." Nam tử trung niên có diện mạo tuấn mỹ ngồi ở vị trí chủ tọa đứng dậy cười to, nói với Tô Tiểu Vũ, nhìn hết phản ứng của đám đầy tớ, tia tăm tối trong mắt xẹt qua rất nhanh hiện lên.
"Thành chủ đề cao tại hạ rồi." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, ngồi đối diện với người Bạch gia, chớp mắt nhìn Triệu Xương, lại nhớ tới Khúc Ngâm, ôn nhu nhìn qua.
Người được Triệu Xương mời đến đây đều cũng có thân phận địa vị, bọn họ cũng đều là người tinh mắt, sao có thể bỏ qua động tác nhỏ này của nàng, trong mắt ít nhiều cũng có sự khinh thường, tuy rằng thiếu niên này ưu tú, nhưng lại quá xem trọng nữ nhân, không biết giữ đại cuộc làm trọng!
"Ha ha, gặp chính là duyên, mặc kệ thần khí thuộc về ai, mọi người đều là bằng hữu, đúng không?" Triệu Xương không nhìn Tô Tiểu Vũ nữa, suy nghĩ cười cười, sau đó giơ ly rượu, lên cao giọng nói.
"Đúng, mọi người đều là bằng hữu!" Vân La thành thành chủ Vân Ngự Phong đứng lên đầu tiên, ngửa đầu uống cạn rượu, những người khác cũng đều làm theo.
"Mọi người uống rượu dùng bữa, không cần câu nệ, coi như nhà mình đi!" Triệu Xương buông ly rượu, lại cười ha ha, nhìn qua chính là người hiếu khách.
Mọi người cũng không khách sáo, lại kính hắn vài ly rượu, liền tự uống rượu nói chuyện phiếm.
"Tiểu Khúc Nhi, ngươi đoán xem, Triệu Xương có biết ta là người Y Cốc không?" Tô Tiểu Vũ không thích uống rượu, nhưng nơi này lại không có trà, khóe miệng co rút, nâng ly rượu đưa lên miệng, cũng không uống, ngược lại quay đầu nhỏ giọng hỏi Khúc Ngâm.
Cảnh tượng này lọt vào mắt mọi người, có đã không ít người nhịn không được cười nhạo nàng.
"Vũ công tử, có gì mà phải nói thầm, còn chưa nói xong trong phòng sao?" Một nam nhân cao lớn bưu hãn cười ha ha, đập bàn hỏi, người này là Thiết Quyền Mã Lĩnh.
Hắn vừa nói xong, lại một trận cười khác vang lên, có người cười Mã Lĩnh thô lỗ, cũng có người cười Tô Tiểu Vũ.
"Mã Lĩnh, người thô thiển như ngươi sao biết được tình thú, vợ chồng son nhà người ta muốn làm cái gì, ngươi quản được sao?" Nữ tử tên Mị Nương bên cạnh hắn kiều mỵ cười nói, còn không quên liếc mắt nhìn Tô Tiểu Vũ.
"Ha ha --" lại một trận cười khác vang lên.
Tô Tiểu Vũ quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt thản nhiên lại có lực uy áp, mọi người liền nín thở, vẻ mặt cứng lại, nhưng lại không dám nói nữa.
"A, tại hạ đang kể cho phu nhân nghe sự tích về các vị anh hùng." Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng cười, phá vỡ không khí cứng đờ, nhìn nụ cười ôn hòa của nàng, giống như thiếu niên uy nghiêm vừa rồi không hề tồn tại.
Những người khác sửng sốt, tiếp tục cười đùa, nhưng cũng không dám bỡn cợt Tô Tiểu Vũ nữa, có người lơ đãng liếc hắn một cái, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của nàng nhưng lại giống như một vòng xoáy, đều né tránh, về sau, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nàng.
Khúc Ngâm làm như không thấy ánh mắt hâm mộ, ghen tị ở phía đối diện, chỉ giả bộ ngáp một cái, nhỏ giọng oán giận, "Triệu Xương có biết không, ta không biết, nhưng nam nhân của ngươi nhìn chằm chằm ta, trên người ta sắp có lỗ tayng đến nơi rồi."
"Đừng tâm đến hắn." Vẻ mặt Tô Tiểu Vũ nhạt đi vài phần, thấy Khúc Ngâm khó hiểu, cũng không hỏi lại.
Tô Tiểu Vũ khẽ tựa vào ghế, vừa ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt yêu nghiệt của nam nhân đối diện, thấy hắn nghiêng đầu nói gì đó với Bạch Thuật, mắt lóe sáng, cúi đầu, nếu nàng không nhìn lầm, sắc mặt của hắn hơi trắng, có chút không bình thường.
"Này, Tiểu Vũ liếc mắt nhìn ngươi." Bạch Thuật uống rượu, cười như không cười nhìn Tư Thiên Hoán, hắn đã để Chanh nhi về phòng khách nghỉ ngơi trước, hiện tại thấy rất nhàm chán, nhịn không được trêu đùa Tư Thiên Hoán một chút.
Tư Thiên Hoán thản nhiên cười, nhưng không nhìn Tô Tiểu Vũ, "Nữ nhân của ta không nhìn ta, chẳng lẽ nhìn ngươi?"
"Ta cảm thấy, hình như nàng nhìn ra cái gì rồi." Khóe miệng Bạch Thuật co rút, thấy trong mắt Tô Tiểu Vũ vừa mới xẹt qua một tia lo lắng, nói.
Tư Thiên Hoán nhíu mi, nhìn bàn tay tái nhợt quá mức, thở dài, đáy mắt hiện lên vẻ ôn nhu, xem ra vẫn còn ảnh hưởng.
"Ngươi có cảm giác được không, hơi thở trên người nàng yếu đi." Bạch Thuật lại nhìn Tô Tiểu Vũ, có chút nghi hoặc nhíu mi.
Tư Thiên Hoán cúi đầu, mái tóc che khuất nửa khuôn mặt, cũng che khuất nụ cười tà khí bên môi của hắn, " Bí quyết Huyết Đồngcủa Vũ Nhi, chắc đã luyện thành công." Mặc dù hắn vẫn cúi đầu, nhưng không có nghĩa là hắn không thấy được đáy mắt đỏ sậm của nàng.
Bạch Thuật có chút kinh ngạc, thiếu chút nữa hét lên, nhưng nhớ đến tình huống hiện tại, mới thấp giọng nói, "Ngày hôm qua rốt cuộc ngươi đã làm gì?" Vốn tưởng rằng hắn chỉ tiêu trừ phản phệ, nhưng như vậy sao có thể đột phá được?
"Không liên quan đến ta, do nàng hấp thụ khói đen." Tư Thiên Hoán cười khổ, hắn thật sự đã làm điều dư thừa, vật nhỏ thông minh như vậy, chắc đã đoán ra được gì rồi, nâng mắt, chọn một góc độ người khác không nhìn thấy ôn nhu nhìn Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ phát hiện ánh mắt của hắn, nâng mắt, nhìn vào đôi mắt nhấn chìm người khác của hắn, chóp mũi hơi lên men, nhanh chóng liếc mắt qua, diexnndannlee//quydonn trong lòng hơi bi thương, không cần hỏi cũng biết, nàng có thể đột phá tầng cuối cùng, không thể không có công của tên nam nhân đó, nếu không mặt hắn sao có thể trắng bệch đến một tia máu cũng không có được.
"Bạch gia chủ, ta nghe nói ngươi chỉ cảm thấy hứng thú với người, sao bây giờ cũng muốn đoạt thần khí? Hay là, vị Bạch công tử bên cạnh ngươi muốn vậy?" Triệu Xương đột nhiên nhìn về phía Bạch Thuật và nam nhân bên cạnh hắn, cười trêu ghẹo, trong mắt có vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Bạch Thuật vừa nghe có người nói tới hắn, giương mắt cười nói, "Thành chủ, ta và Bạch Lê cũng không nói muốn tranh thần khí."
Hắn vừa nói xong, bốn phía lại yên tĩnh.
Mắt Triệu Xương lóe sáng, nhíu mày, "Ta tổ chức đại hội đoạt bảo." Không muốn bảo bối, vậy mọi người tới đây làm gì?
"Ha ha, ta chỉ muốn đến xem thử thần khí như thế nào thôi, sau này sẽ dựa theo đó để làm ra những cái khác, bán cho mọi người làm kỷ niệm." Bạch Thuật cười, trong mắt gian trá, không hề che giấu bản chất gian xảo của thương nhân.
"Ha ha ha, Bạch gia chủ thật thẳng thắn." Triệu Xương bật cười, ánh mắt lưu chuyển nhìn thoáng qua Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ, thấy bọn họ không có ánh mắt như tri kỷ, thu hồi tầm mắt lại, hắn thấy Bạch Thuật liên tục nhìn về phía Vũ công tử, còn tưởng rằng bọn họ là một nhóm, hiện tại nghĩ lại, xem ra mình đã nghĩ nhiều rồi.
Gia chủ Bạch gia nói là làm, nói không tranh, thì thật sự không tranh, những người khác nghe thấy vậy, lập tức yên lòng, võ công Bạch Thuật bí hiểm, nếu hắn muốn tranh đoạt thần khí, chỉ sợ bọn họ không thể thắng hắn được, nhưng hắn đã không tranh, như vậy chỉ còn lại một kẻ địch lớn nhất, suy tư một lát, mọi người đều nhìn về phía Tô Tiểu Vũ.
"Bạch gia chủ, có chuyện này, thật ra ta rất hiếu kỳ, không biết gia chủ có thể giải thích cho ta được không?" Tô Tiểu Vũ đột nhiên lên tiếng, thản nhiên nhìn Bạch Thuật.
Triệu Xương vừa thả lỏng lại lập tức căng thẳng, nhìn về phía hai người.
Bạch Thuật sửng sốt, không biết vì sao Tô Tiểu Vũ lại muốn hỏi hắn, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục lại vẻ tươi cười, "Không biết Các chủ có gì nghi vấn?"
"Ta tự nhận mình biết rất nhiều người, nhưng vị công tử bên cạnh ngươi xuất sắc như thế, sao ta chưa từng nghe nói qua vậy?" Tô Tiểu Vũ cười thật sâu nhìn Bạch Thuật, hỏi ra nghi vấn của rất nhiều người.
Bạch Thuật thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, nhìn Tư Thiên Hoán một cái, thấy hắn nhắm mắt nghiền ngẫm, đang muốn mở miệng, người bên cạnh lại mở miệng trước.
"Ta mới đến Phong quốc được mười ngày thôi." Giọng nói của Tư Thiên Hoán như gió xuân mềm nhẹ, nhợt nhạt cười, làm kinh diễm không ít người, giương mắt, nhìn thẳng vào Tô Tiểu Vũ.
Khóe mắt Bạch Thuật kéo giãn, lập tức hoà giải, "Biểu đệ của ta lớn lên ở Yên quốc, trong nhà có chuyện, nên mới tới tìm ta."
Mọi người đều hiểu rõ gật đầu, thì ra không phải người Phong quốc.
"Thì ra là thế, là ta đường đột." Tô Tiểu Vũ gật đầu, cười nói, nhưng Khúc Ngâm ngồi bên cạnh lại thấy đáy mắt nàng đỏ sậm, có chút khó hiểu.
Tư Thiên Hoán nâng chén lên với nàng, nhíu mày, ngửa đầu uống cạn.
Triệu Xương có thể xác định hai bên không quen, nụ cười cũng an tâm hơn vài phần.
"Phụ thân, nữ nhi đến chậm." Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ kiều mỵ, nhìn về phía giọng nói phát ra, là một thiếu thiếu nữ mỏng manh mặc y phục màu vàng, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, nhìn càng linh động đáng yêu.
"Khách của phụ thân còn ở đây, ngươi hô gào như vậy còn ra thể thống gì." Mặt Triệu Xương trầm xuống, nhưng vẻ từ ái trong mắt lại không biến mất, cho thấy hắn rất yêu thích nữ nhi này, chờ nàng ta đi đến bên cạnh hắn, hắn mới giới thiệu cho mọi người, "Nữ nhi của ta, Triệu Nhược Tinh, ngày thường đều bị ta chiều hư, khiến mọi người chê cười rồi."
Triệu Nhược Tinh cười xinh đẹp, đón tiếp mọi người, lúc nhìn thấy Tô Tiểu Vũ, mắt có chút si mê, Khúc Ngâm lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, mới khiến nàng hoàn hồn, xấu hổ cúi đầu, sau đó lại nhìn Bạch Thuật, lại bị khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thuật mê hoặc, lúc này Triệu Xương ho nhẹ vài lần mới hồi thần, càng thêm ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng cũng không quá lâu,diẽnndaffnleequydonn lại ngẩng đầu lên, thấy Bạch Thuật cúi đầu, có chút bất mãn, trong lúc vô ý liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh hắn đột nhiên ngẩng đầu, liền không dời mắt được, dù Triệu Xương ho khan thế nào, nàng cũng không nghe thấy.
Trái tim Triệu Nhược Tinh nhảy lên, không hề chớp mắt nhìn Tư Thiên Hoán, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sững sờ ngẩn ngơ, trong mắt không che giấu được vẻ ái mộ, ông trời ơi, nàng chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào đẹp như vậy, giống như thuyết thư trong truyề thuyết vậy, thần tiên, ánh mắt của hắn lại ôn nhu như vậy, khiến nàng lòng dạ rối bời.
Tại triều đại này, nữ tử không thể nhìn chằm chằm nam nhân như vậy, nhưng Triệu Nhược Tinh bị Triệu Xương chiều hư, từ nhỏ tùy hứng làm bậy, tất nhiên sẽ không để ý những chuyện này, nàng chẳng những nhìn chằm chằm vào Tư Thiên Hoán, còn từng bước đi đến trước mặt hắn, coi người chung quanh là không khí.
Mọi người thấy vậy, ít nhiều đều hơi kinh ngạc, cô nương này vừa nhìn là biết thích người ta, nhưng cũng không cần trực tiếp như vậy chứ, tuy rằng thiếu niên này thật sự có lực hấp dẫn.
Có người nhìn về phía Triệu Xương, mặc dù mặt hắn bình tĩnh, nhưng trong mắt cũng đầy vẻ dung túng, không khỏi cảm thán, xem ra lời đồn trong Phong Tịch thành nói Thành chủ sủng ái nữ nhi không phải là giả.
Thật ra trong mắt Triệu Xương, nam tử này có bộ dạng xuất sắc, lại có Bạch gia làm chỗ dựa, nếu chọn làm con rể cũng không sai, huống hồ đại hội đoạt bảo lần này, ngoại trừ kế hoạch kia ra, cũng vì muốn chọn phu quân cho nữ nhi.
Thấy Triệu Nhược Tinh chậm rãi đi về phía Tư Thiên Hoán, trong mắt Bạch Thuật hiện lên chút nghiền ngẫm, giống như vô tình liếc mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, thấy nàng vẫn duy trì nụ cười đạm bạc không thay đổi, hứng thú trong mắt càng đậm.
Chuyện này tốt lắm, Tô Tiểu Vũ không nhịn được sẽ bại lộ.
Tâm tình Khúc Ngâm không tốt như Bạch Thuật, vốn nghĩ Triệu Nhược Tinh coi trọng Tiểu Vũ, nàng là "Phu nhân", nên giúp nàng chắn một chút, nhưng không ngờ nữ nhân này lại coi trọng Tư Thiên Hoán, thật sự là...
Nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, thấy nàng nhìn Triệu Nhược Tinh, nhưng ánh mắt lại giống những người khác, nhưng tâm trạng bất ổn, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, cảm thấy mình nên nói gì đó, "Khụ khụ, Tiểu Vũ, ngươi phải nhịn xuống."
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, mắt vẫn nhìn Triệu Nhược Tinh, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, nhìn không ra một chút cảm xúc.
"Công tử, ngươi là ai?" Triệu Nhược Tinh thẹn thùng cười, sắc mặt đỏ lên, ái mộ nhìn Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán lười biếng mở miệng, giống như không biết nàng đang nói chuyện với mình, thản nhiên xoay ly rượu, hai tròng mắt cũng có chút cảm giác say, cụp xuống, chớp động mê muội đầy men rượu.
Triệu Nhược Tinh càng si mê, thấy hắn chuẩn bị cầm lấy ly rượu, không trả lời nàng, có chút sốt ruột, vươn bàn tay nhỏ bé đè ly rượu lại, "Công tử."
Trong mắt Tư Thiên Hoán hiện lên lãnh ý, ý cười ở khóe miệng càng đậm, giọng nói lại hàm ý mỉa mai, chậm rãi thu tay lại, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Triệu Nhược Tinh.
"Chỉ mình ngươi không biết!"
Triệu Nhược Tinh thấy hắn không nhìn mình một cái, tức giận đỏ mắt, nhịn không được khẽ kêu, từ nhỏ đến lớn, nàng muốn cái gì sẽ có cái đó, hiện tại chỉ là nam nhân thôi, dựa vào cái gì không nhìn nàng?
"Tinh nhi, vị công tử này là biểu đệ Bạch gia chủ, Bạch Lê." Triệu Xương thấy Bạch Lê không biết phải trái hơi tức giận, nhưng không muốn nữ nhi quá khó xử, liền mở miệng nói.
Mắt Triệu Nhược Tinh sáng lên, "Bạch Lê sao?" Thật dễ nghe.
Bạch Thuật đã không còn cảm giác với nữ nhân háo sắc nữa, âm thầm liếc mắt xem thường, chuẩn bị xem kịch vui, hắn nhớ rõ Bạch Lê không thích người khác chạm vào đồ của hắn, mà nữ nhân này lại chạm vào ly rượu của hắn.
Rốt cục Tư Thiên Hoán của mở mắt, nhưng không phải nhìn Triệu Nhược Tinh, mà là nhìn về Tô Tiểu Vũ ngồi phía sau nàng, thấy nàng chỉ thản nhiên nhìn Triệu Nhược Tinh, giống những người khác, trong lòng biết nàng chỉ đang diễn trò, không thể một chút cảm giác cũng không có, nhưng không hiểu sao vẫn thấy khó chịu, mắt dần dần lạnh đi, khiến người ta hít thở không thông, cảm giác áp bách phát ra từ người hắn, ở đây cũng không phải là người thường, vậy mà cả người đều phát lạnh.
Triệu Xương không chút nghi ngờ, nếu Tinh nhi nói thêm một câu nữa, Bạch Lê tuyệt đối sẽ giết nàng, lập tức run sợ, liếc mắt nhìn Hôi Y, bản thân hắn cũng tùy thời chuẩn bị cứu Tinh nhi.
Mắt Tô Tiểu Vũ rốt cục cũng có ý cười, nhìn về phía Tư Thiên Hoán, trong lòng cảm thấy được hắn hờn giận, ngược lại cảm thấy rất sung sướng.
Người tâm ý tương thông với nàng, cũng cảm giác được nàng sung sướng, vẻ lạnh lẽo trong mắt cũng dần biến mất, cười càng sâu, nhíu mày nhìn về phía Triệu Nhược Tinh, rốt cục cũng mở miệng, "Triệu cô nương, tìm Bạch mỗ có chuyện gì?"
Khí thế của hắn được thu lại, trong đại sảnh giảm bớt không ít áp lực, mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn về phía thiếu niên, chỉ cảm thấy kinh sợ không thôi, cũng may, người Bạch gia không muốn thần khí.
Triệu Nhược Tinh bị hàn ý trong mắt hắn dọa sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, thấy hắn đột nhiên gọi mình, thanh âm trầm thấp dễ nghe, mặt lại khôi phục chút máu, trong mắt cũng đầy vẻ si mê, hô hấp cũng trở nên dồn dập, "Bạch công tử, Tinh nhi ngưỡng mộ ngươi."
"Tinh nhi!" Tuy rằng Triệu Xương sủng Triệu Nhược Tinh, nhưng lập tức cũng trầm mặt xuống, trầm giọng quát.
"Phụ thân, Tinh nhi thích hắn!" Triệu Nhược Tinh quay đầu bất mãn nhìn phụ thân, giọng điệu kiêu căng, thấy người bên ngoài đều đang cười nàng, mới bất tri bất giác cúi đầu, trong lòng rất tức giận, sao nàng lại quên mất ở đây còn có người.
"Khụ, Thành chủ, ta thấy cũng uống không ít rượu rồi, đầu óc cũng choáng váng, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước." Thành chủ Vân La thành đứng dậy đầu tiên, ôm quyền nói với Triệu Xương, mang theo người của mình rời đi.
Những người khác thấy vậy, cũng thức thời cáo từ, đều là người thông minh, tất nhiên sẽ không ngu ngốc ở lại xem nữ nhi bảo bối của Thành chủ mất mặt.
"Hôi Y, đưa các vị khách quý đến phòng khách." Triệu Xương thấy bọn họ rất thức thời, sắc mặt âm trầm dịu đi một ít.
"Dạ." Hôi Y khom người, sau đó dẫn mọi người rời đi, mà trong đám người đó, cung bao gồm Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm.
Lúc Bạch Thuật thấy Tô Tiểu Vũ đứng lên, cũng không còng cười nữa, thừa dịp Triệu Xương không chú ý, chớp mắt với Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ hí mắt cười, kéo Khúc Ngâm rời đi, như không thấy ý trong mắt Bạch Thuật, trong lòng Khúc Ngâm kinh ngạc, nhưng trên mặt không dám để lộ một chút biểu cảm nào, nghẹn rất khó chịu.
Đại sảnh to như vậy, trong lúc nhất thời chỉ còn lại bốn người, im lặng kỳ lạ.
"Bạch công tử, đều do bình thường ta sủng nha đầu kia, mới có thể thất lễ như vậy." Triệu Xương mở miệng, trên mặt là nụ cười ôn hòa, sau đó nghiêm khắc nhìn Triệu Nhược Tinh một cái, quát khẽ, "Tinh nhi, mau xin lỗi đi."
Triệu Nhược Tinh ngẩng đầu, chu miệng, đỏ mặt, nhỏ giọng nói với Tư Thiên Hoán nói, "Thực xin lỗi, là Tinh nhi vô lễ." Đều do nam nhân này quá đẹp mặt, nếu không sao nàng lại thất lễ trước mặt nhiều người như vậy, nghĩ vậy, nhịn không được hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái.
Dây thần kinh trong đầu Bạch Thuật thiếu chút nữa đứt thành mấy đoạn, sắc mặt vặn vẹo, muốn cười, lại cảm thấy không phải địa điểm thích hợp, chỉ có thể bi ai trong lòng, gặp phải loại... Ừ... nữ nhân này, hắn không giúp được rồi.
"Chỉ là tính tình thẳng thắn, tại sao lại vô lễ?" Tư Thiên Hoán đột nhiên cười tà khí với Triệu Nhược Tinh, con mắt màu hổ phách sắc đầy ôn nhu.
Triệu Nhược Tinh kinh hỉ trợn to mắt, không thể tin nhìn hắn, tim muốn nhảy ra ngoài, mặt cũng đỏ ửng.
"Ba" Chén rượu trong tay Bạch Thuật vỡ vụn, thấy ba người nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ nhún vai, "Ngại quá, dùng sức hơi nhiều." Đâu chỉ dùng sức nhiều, diẽnnnlêquý./donn hắn thật sự muốn dùng toàn lực cạy đầu nam nhân này ra, nhìn thử xem bên trong chứa cái gì, hắn có biết mình vừa nói gì hay không, lời này nếu để Tiểu Vũ nghe thấy... sẽ?
Bạch Thuật đột nhiên liếc nhìn bóng người màu xanh trên xà ngang, trong lòng liên tục mắng, thấy dường như Tư Thiên Hoán không phát hiện, còng cười ôn nhu với Triệu Nhược Tinh, âm thầm liếc mắt xem thường.
"Ha ha ha, Bạch công tử cũng đừng nói thay tiểu nữ, nha đầu này, tùy hứng quen rồi!" Triệu Xương thấy Bạch Lê nhìn chằm chằm nữ nhi cuả mình, nữ nhi lại thẹn thùng không thôi, trong mắt hiện lên ý cười.
"Tùy hứng cũng không nhất định là chuyện xấu, chỉ cần có người nguyện ý sủng nàng là tốt rồi." Tư Thiên Hoán nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, cười như không cười nhìn Triệu Xương.
Triệu Xương bình tĩnh nhìn Tư Thiên Hoán thật lâu, lại không nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì, hơi nhíu mi, lại nhìn Bạch Thuật, nhìn lại nữ nhi của mình si mê Bạch Lê, cười nói, "Vậy Bạch công tử nguyện ý trở thành người sủng nữ nhi của ta sao?" Giọng nói vui đùa, thử hắn, nữ nhi của hắn hắn hiểu, xem ra thật sự thích thiếu niên này, sau lưng của hắn là Bạch gia, miễn cưỡng cũng xứng với Tinh nhi, nếu hắn nguyện ý, hắn làm phụ thân tất nhiên cũng sẽ không phản đối.
"Phụ thân!" Triệu Nhược Tinh lại tùy hứng, cũng xấu hổ không chịu được, trừng mắt dậm chân với Triệu Xương, sau đó thẹn thùng nhìn Tư Thiên Hoán, "Bạch Lê, ngươi đừng nghe phụ thân nói lung tung, ta..."
"Giai nhân mỹ nữ, nâng ở trong tay sủng ái có gì mà không được?" Tư Thiên Hoán ngắt lời của nàng, cười ôn nhu như nước, thậm chí còn rút cây quạt bên hông ra, nâng cằm Triệu Nhược Tinh lên, tinh tế đánh giá nàng, tán thưởng gật đầu.
Triệu Nhược Tinh xấu hổ đỏ mặt, mà trong đầu Triệu Xương cũng nhanh chóng đánh giá thiếu niên trước mắt, nghĩ đến gương mặt hắn ưu tú và Bạch gia phía sau, cảm thấy gả nữ nhi cho hắn cũng không tệ, lập tức cười hòa ái, chuẩn bị mở miệng, nhưng không đợi hắn mở miệng, trong phòng liền vang lên một âm thanh của nữ tử --
"Giai nhân mỹ nữ tất nhiên đáng yêu, nhưng khi mỹ nữ già đi, Bạch công tử còn cảm thấy đáng yêu không?"