Bị người đàn ông ôm chặt trước mặt người khác, Cố Chi Nghiên đưa tay đẩy anh.
“Anh làm gì vậy, nơi này là phòng khám đấy!"
An Tĩnh Nguyên mặc kệ đây là nơi nào, anh chỉ biết nửa năm qua anh đã gặp may mắn như thế nào, cưới vợ rồi lại làm cha, anh có thể không vui sao?
Anh ôm chặt người phụ nữ trong lòng ngực, hận không thể đem cô hòa vào trong thân thể mình, sao còn có thể quan tâm nhiều như vậy.
Cố Chi Nghiên biết anh vui vẻ, mặc dù đứa trẻ này tới quá nhanh, nhưng nếu đã đến, đương nhiên cô cũng muốn.
"An Tĩnh Nguyên, anh mau buông tay."
Nhìn thấy hai người ôm nhau trước mặt mình như không có chuyện gì xảy ra, bác sĩ vội ho một tiếng:
"Vị đồng chí này, cậu còn không buông ra thì vợ cậu có thể sẽ không thở nổi đấy, lúc này cô ấy vừa mới có thai hơn một tháng, chịu không nổi cậu dày vò đâu."
Nghe vậy, An Tĩnh Nguyên sợ tới mức buông tay ra, như điện giật lùi vê sau. Nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của bác sĩ, anh xấu hổ cười hỏi:
"Vậy tại sao cô ấy lại nôn mửa và chóng mặt, có nặng lắm không?"
Bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm.
"Lúc đầu có thai sẽ xuất hiện một chút triệu chứng, cô ấy có chút thiếu máu, đột nhiên ngất xỉu có lẽ là bởi vì cái này."
An Tĩnh Nguyên sắc mặt hơi tram xuống.
"Vậy bây giờ phải làm sao? Có cân phải uống thuốc bổ hay không?”
Bác sĩ nhìn anh cười nói:
"Tạm thời không cần, về nhà ăn nhiều thực phẩm bổ sung sắt như gan heo, huyết heo, rau chân vịt, mộc nhĩ các loại. Nếu trong nhà có đậu thì ăn nhiều sản phẩm từ đậu. Trước mắt không có vấn đề gì lớn, các cậu không cần quá lo lắng."
Nói xong, lại dừng lại.
"Nếu sau này thường xuyên cảm thấy đầu váng mắt hoa, đến lúc đó lại đến bệnh viện kiểm tra."
An Tĩnh Nguyên liên tục gật đầu, trong đôi mắt ngăm đen không che giấu được ý cười,
"Được, tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ chú ý, còn có cái gì cần chú ý nữa không?"
Bác sĩ liếc nhìn Cố Chi Nghiên, sau đó quay đầu lại dặn dò người đàn ông trước mặt:
"Thời kỳ đầu mang thai tốt nhất không nên sinh hoạt vợ chồng, để vợ cậu chú ý nghỉ ngơi, đừng ăn nhiều đồ lạnh, những thứ khác cũng không có gì, chỉ cần dựa theo tờ kiểm tra ngày dự sinh tôi viết là được." Cố Chi Nghiên cũng là lần đầu tiên mang thai, vừa nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì cũng yên tâm:
"Tôi đêu nghe. Cảm ơn bác sĩ."
An Tĩnh Nguyên lại tỉ mỉ nghe bác sĩ dặn dò những việc cần lưu ý xong, mới đưa người phụ nữ ra khỏi phòng khám, sau khi ra ngoài, anh nói:
"Em véo cánh tay anh thử xem?”
Cố Chi Nghiên nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh, cười khẽ.
"Anh muốn làm gì?"
"Em véo đi, mau véo anh.”
An Tĩnh Nguyên đưa tay qua.
“Anh xem có đau hay không."
Cố Chi Nghiên hiểu ý của anh, nắm lấy cánh tay anh.
"Véo cái gì mà véo, anh không tin bác sĩ hay không tin chính mình?”
An Tĩnh Nguyên nghe vậy cười "xì" một cái:
"Cũng không phải, chỉ là không nghĩ tới, anh lại... lợi hại như vậy, một phát liền trúng."
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ, nhẹ nhàng nói:
"Em cũng cảm thấy anh rất lợi hại đúng không?”
Nhìn vẻ mặt khoe khoang của anh, Cố Chi Nghiên không khỏi trợn tròn mắt.
"Đều tại anh, nếu không phải lần đó anh kiên quyết một hai phải tới, em mới không trúng thưởng nhanh như vậy."
"Ừm, đều là lỗi của anh."
An Tĩnh Nguyên vội vàng nắm tay cô, yêu thích không buông.
"Nếu không em đánh anh một cái?"
Cố Chi Nghiên trừng mắt liếc anh.
"Quên đi, đánh anh làm tay em đau, về nhà."
An Tĩnh Nguyên nghe vậy, nắm tay người phụ nữ trong lòng bàn tay, xúc cảm tinh tế mềm mại, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
"Được, đợi anh gọi điện thoại nói cho mẹ, để bà cũng vui vẻ một chút."
Cố Chi Nghiên giữ chặt tay anh.
"Gấp cái gì, một hồi về đến nhà bọn họ sẽ biết, trước mắt chúng ta không cần nói chuyện này ra bên ngoài, không tốt cho đứa nhỏ."
Mặc dù Cố Chi Nghiên chưa từng sinh con, nhưng cô cũng biết trước ba tháng đứa trẻ không ổn định, cho nên ngoại trừ người nhà, mọi người đều không thích nói với bên ngoài.
Trong lòng An Tĩnh Nguyên cái gì cũng không kìm nén được, huống chi là chuyện vui như vậy, nhưng nếu vợ đã lên tiếng, anh cũng không dám nói:
"Được, nghe em, bây giờ em là lớn nhất."
"Thật vậy chăng?" Cố Chi Nghiên chớp mắt hỏi. "Đương nhien. An Tĩnh Nguyên vuốt ve bụng cô, mặc du không cảm giác được gì nhưng vẫn rất vui vẻ.. "Từ nay về sau anh đều nghe em."