- "Anh mau nhảy ra ngoài đi, lát nữa từ bên ngoài đi vào, nếu không Tĩnh Hân nhất định sẽ nhìn ra."
An Tĩnh Nguyên cười, đè nén âm thanh, xác nhận với cô:
- "Em thật sự muốn anh nhảy ra ngoài rồi lại đi vào?"
Cố Chi Nghiên khẽ gật đầu, hai tay che lấy gò má ửng hồng, giọng nói xấu hổ giận dữ:
- "Không phải vậy, vừa nay em nói rằng anh đi ra ngoài rồi, nếu như để cho em ấy đoán ra, em sẽ không muốn gặp ai nữa."
- "Chỉ có đồ ngốc mới nhảy ra ngoài cửa sổ."
An Tĩnh Nguyên cười cười rồi đứng dậy, sau ó từ bên đầu giường lấy ra cái khăn tắm lau người.
- "Anh phải quang minh chính đại ra ngoài lấy nước cho em."
Bị từ chối rồi, cố Chi Nghiên tức giận, vùi đầu vào gối, không muốn nói chuyện với anh.
An Tĩnh Nguyên mặc quần áo xong, nhìn thấy cô nhún vai trông giống như một con chim cút, cười cười, cúi đầu hôn lên tóc cô.
- "Yên tâm đi, mẹ còn chưa có về, Tĩnh Hân đi vào nhà bếp rồi, anh ra ngoài không có ai biết đâu."
Cố Chi Nghiên buồn rau wm một tiếng, qua một lúc, cô nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó mới từ từ ngẩng đầu.
Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ trở nên im lặng, Cố Chi Nghiên mơ hồ nghe thấy tiếng hai người nói chuyện từ bên ngoài, An Tĩnh Nguyên dường như đang thắc mắc anh trai mình từ đâu đi ra.
Cô ấy nghe thấy, càng cảm thấy xấu hổ, cô thề rằng lần sau sẽ không cùng người đàn ông này làm liều giữa ban ngày nữal
Rất nhanh, người đàn ông bưng nước vào, Cố Chi Nghiên vội vàng đứng dậy, cấm lấy khăn lau sạch người sau đó mới mặc quần áo đi ra ngoài.
An Tĩnh Hân bận rộn trong bếp, dường như không có suy nghĩ nhiều, chào hỏi cô ấy sau đó không nói gì nữa.
Cố Chi Nghiên thở phào, để cho bản thân không chột dạ, cô giả vờ không có chuyện gì, bận rộn.
Không thể thỏa mãn, trong lòng An Tĩnh Nguyên khó chịu, vốn định đến bệnh viên cầm mấy hộp bao cao su về, nhưng mà gần đây thực sự quá bận, cho nên liên tiếp vài ngày, anh chỉ có thể an phận làm hòa thượng.
Sau khi chịu đựng vài ngày, thời gian liền đến tháng năm, khắp núi hoa đua nhau nở, chính là thời điểm ong bận rộn hút mật nhất, An Tĩnh Nguyên lại tháo dỡ chiếc giường của mình ra, thừa dịp dựng mấy cái thùng nuôi ong.
Đợi dựng xong, anh không kịp chờ đợi nói với Cố Chi Nghiên rằng muốn lên núi một chuyến, nhân tiện lấy chút mật đem về, chuẩn bị cho ngày hôm sau sẽ mang đến công xã bán, lại đi bệnh viện mua vài hộp bao cao su. Đã hơn nửa tháng kể từ lần cuối cùng thu hoạch mật ong, đúng lúc rau của Cố Chi Nghiên cũng ướp xong nên cô không từ chối.
Lần đầu tiên đi bán rau muối, cô không dám làm nhiều, chỉ chọn ba loại dua muối, mỗi loại xào khoảng mười cân rồi để ráo, mười cân nghe có vẻ nhiều, nhưng mà bởi vì trong rau có cả nước, thật ra cũng không được bao nhiêu.
Sáng hôm sau, trời vừa rạng, An Tĩnh Nguyên liên đứng dậy ra ngoài cửa, bởi vì hôm trước mượn xe đạp của đội trưởng, lần này không có đi đường núi nữa, rất nhanh liền đến công xã.
Hôm nay cũng không phải là ngày họp chợ, đường lớn không có người nào, chỉ thỉnh thoảng có vài người từ ngã rẽ bước ra, không có người quen, An Tĩnh Nguyên có chút thiếu cảnh giác, chỉ đạp nhanh đi tìm Phương Kiến Quốc.
Đại khái là dáng người của An Tĩnh Nguyên quá bắt mắt, khi Ngô Ngọc Như từ ngã rẽ định đi đến nhà mẹ, thoáng nhìn thấy bóng dáng đạp vội vã của anh.
Nhìn thấy bóng dáng của anh sắp biến mất trước mắt cô, cô vô thức muốn mở miệng gọi người ta, nhưng bóng dáng kia quá nhanh rồi, giống như là một cơn gió cứ thế biến mất đi.
Cô ấy nhìn người đàn ông biến mất ở giao lộ mà khẽ sững sờ, nhà chồng cô cách công xã khá gần, cho nên cô mới đến công xã sớm như vậy, không ngờ An Tĩnh Nguyên vậy mà cũng đến sớm thế?