An Tĩnh Nguyên nhìn thấy dáng vẻ mỏi mệt của cô, anh cũng rất đau lòng nhưng không mở miệng truy hỏi tình hình.
Dù sao nhìn thấy cô bình an đi ra, bác sỹ cũng nói không có vấn đề gì lớn, anh cũng an tâm.
Anh đẩy Cố Chi Nghiên trở về phòng bệnh.
Trong phòng có tổng cộng bốn sản phụ, phòng tương đối rộng rãi, Hau Tú Anh và mẹ anh đều đã ngủ, lúc này anh lay mọi người tỉnh dậy.
Hầu Tú Anh vừa nhìn thấy Cố Chi Nghiên thì vội tiến lên, vừa thấy cô ngủ rất ngon lành, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sinh em bé không phải là chuyện đùa, huống chi là sinh hai đứa, hiện tại con gái đã bình an đi ra, tất cả lo lắng đều được Hầu Tú Anh buông xuống, bà nhìn sắc mặt nhợt nhạt của An Tĩnh Nguyên nói:
"Con nghỉ ngơi đi, Chi Nghiên và em bé để chúng ta trông nom."
Lần này An Tĩnh Nguyên cùng Phương Kiến Quốc đi kiếm hàng hóa, xe là đi thuê nên Phương Kiến Quốc không biết lái xe.
Cho nên mấy ngày nay ra ngoài đều là anh lái xe.
Bây giờ từ ngoài chạy về nhà đã lái xe liên tục mười mấy giờ đồng hồ, xe vừa đến nơi anh đã tới bệnh viện ngay.
Nói không mệt mỏi thì đó là nói dối.
Hiện tại tất cả mọi người đều bình an, anh cũng không khách sáo với mẹ vợ:
"Vậy làm phiền mẹ chăm nom hai đứa trẻ nhiều hơn chút."
Anh nói xong thì lấy ngay cái ghế đẩu ngồi bên giường ngủ thiếp đi.
Cảm giác này thật yên bình, An Tĩnh Nguyên và Cố Chi Nghiên đều ngủ rất ngon lành.
Sáng sớm hôm sau Cố Chi Nghiên vừa tỉnh lại thì đột nhiên thấy có một người đàn ông ở bên giường đang nghiêng đầu nhìn mình, cô giật mình.
An Tĩnh Nguyên nhìn thấy cô, anh chớp chớp đôi mắt:
"Chào buổi sáng, vợ ơi, bây giờ em cảm thấy thế nào?"
Cố Chi Nghiên nhất thời không phản ứng lại.
Đến khi lấy lại tinh thần, cô lấy tay sờ vào bụng mình, trống rỗng, đột nhiên cô nói:
"Con đâu?”
Cô nhớ lại ngày hôm qua, trước khi ngất đi, y tá nói cô sinh con trai.
Qua một đêm, cô còn chưa kịp liếc nhìn một cái.
"Ở đây."
An Tĩnh Nguyên chỉ vào hai chiếc giường nhỏ bên cạnh, khóe miệng cười tươi: "Ngủ rất ngon lành, vẻ ngoài rất giống em."
Cố Chi Nghiên hơi nghiêng người nhìn hai đứa bé, cả hai đều đang ngủ rất yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không vừa một bàn tay của mình.
Cô vô thức ngạc nhiên nói:
"Nhỏ như vậy, nuôi như thế nào chứ?"
Lúc này, Hầu Tú Anh và Hà Lệ Xu từ bên ngoài mang theo bữa sáng đi vào phòng.
Hầu Tú Anh vừa nghe thấy lời của Cố Chi Nghiên, bà vội nói:
"Con mang thai hai đứa, mỗi đứa bé có thể đạt 2 ký rưỡi là tốt lắm rồi. Cần nuôi dưỡng như thế nào thì nuôi dưỡng như thế đó."
Nói xong, bà tiếp lời:
"Mẹ với mẹ chồng con đã nghĩ tên ở nhà cho hai đứa bé, anh lớn gọi Ngưu Ngưu, em nhỏ gọi Đản Đản, các con cảm thấy thế nào?"
Cố Chi Nghiên nghe vậy suýt chút nữa cười thành tiếng.
Nhưng cô chỉ hơi dùng lực thì dưới thân lại đau.
Cô nhịn cười cắn môi, trừng mắt nhìn Hầu Tú Anh:
"Mẹ, sao mấy người đặt tên này cho em bé chứ?"
Hầu Tú Anh nhìn thấy con mình để ý như vậy cũng lo lắng nói:
"Tên xấu dễ nuôi, không gây sức ép, con cũng được thoải mái."
Cố Chi Nghiên mím môi:
"Vậy cũng không nên đặt cái tên khó nghe như vậy, thời nào rồi, chúng ta không nên mê tín như vậy."
Hầu Tú Anh cũng mặc kệ thời nào, tóm lại là chuyện tốt thì cứ thử:
"Cái gì mê tín với không mê tín chứ, tất cả mọi người đều như vậy. Hơn nữa, chúng ta chỉ đặt tên ở nhà, còn tên chính thức phải do hai người các con tự đặt."
"Cái đó không được, quá khó nghe.”
Cố Chi Nghiên nói:
"Không chừng sau này đứa bé có thể oán trách chúng ta, chi bằng gọi là Hoan Hoan và Lạc Lạc, chúng ta cũng dễ gọi hơn."
Hầu Tú Anh khẽ nhíu mày, vẫn cảm thấy tên xấu dễ nuôi hơn.
Hà Lệ Xu vội nói:
"Chúng ta đừng gây sức ép, để cho bọn họ tự đặt tên đi, tôi thấy Hoan Hoan Lạc Lạc rất tốt, so với tên chúng đặt dễ gọi hơn."
Hầu Tú Anh ngẫm đi ngẫm lại, bây giờ hai người bọn họ cũng đã là cha mẹ, tự mình gây sức ép mà thôi, hơn nữa tên Hoan Hoan Lạc Lạc quả thật tốt hơn tên do bà đặt:
"Thôi được rồi, các con tự đặt đi."
Cố Chi Nghiên khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hầu Tú Anh và Hà Lệ Xu, một người bày đồ ăn sáng, một người vội vàng trông nom em bé.