Từ sau khi nhà họ An được xóa một khoản phí, người thân và bạn bè đến với họ càng ngày càng nhiều, những người hôm nay tới nhiều hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ, thực sự nhân lực không đủ, Cố Chi Nghiên cũng đến phụ giúp.
Mọi người thưởng thức bữa tiệc đầy tháng, ngày hôm nay người vui vẻ nhất là Hà Lệ Xu, trước đó cô chưa bao giờ tưởng tượng được nhà họ An sẽ có ngày hôm nay, bây giờ ở trong đó, chỉ cảm thấy giống như là đang sống trong mơ vậy, có chút ngẩn ngơ.
- "Mẹ, chúng ta cùng nhau chụp ảnh với bé cưng đi..."
Hà Lệ Xu đang vui vẻ liền bị An Tĩnh Nguyên kéo đến, An Tĩnh Nguyên thuê một chiếc máy ảnh từ công xã, những người nông dân về cơ bản chưa từng chụp ảnh qua, đều muốn thử thứ mới mẻ này một chút, cho nên mọi người đến dự tiệc đều sẽ có ảnh chụp chung.
Bà cảm thấy những thứ này không chỉ đắt tiền mà còn phiền phức, thực sự không đáng chụp, nhưng mà không thể chịu nổi yêu cầu của hai đứa trẻ, cho nên chụp bức ảnh đầu tiên vào ngày hôm đó, cũng chụp tấm ảnh chân dung gia đình đầu tiên về ngôi nhà mới của bọn họ.
Bữa tiệc kéo dài mãi đến tận buổi chiều mới từ từ tan, sau khi những người đó rời đi, Cố Chi Nghiên cảm thấy cơ thể mình sắp kiệt sức rồi, mặc dù hôm nay rất mệt, nhưng mà cô chụp được rất nhiều ảnh, nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên hỏi An Tĩnh Nguyên:
- "Anh nói xem, hôm nay chúng ta chụp được nhiều ảnh như vậy, vậy thì có tôn nhiều tiền để rửa ảnh không?”
Cô đột nhiên khó chịu, ảnh chụp với những người khác không có nhiều, mà lại có rất nhiều ảnh chụp cô với con, thời điểm đó rửa ảnh rất đắt.
- "Chiêu nay em vui quá, không biết kiêm chế bản thân, cũng không biết doanh thu mấy ngày trước của chúng ta có đủ để rửa ảnh cho lần này không?”
An Tĩnh Nguyên duỗi gân cốt, sau đó từ trong tay cô lấy chiếc máy ảnh, cẩn thận cất đi.
- "Đừng lo, bây giờ chúng ta có cửa hàng rồi, tiền kiếm được sau này chính là để dùng, dùng hết rồi thì kiếm lại, chỉ cần em vui là được."
Lời hứa hẹn đơn giản nghe thôi cũng đủ khiến người ta vui thích, chỉ là khi nghĩ đến ngày mai người đàn ông phải đi làm, trong lòng Cố Chi cảm thấy kì lạ, vươn tay nắm cả cánh tay của anh, hỏi:
- Ngày mai sau khi anh đi có phải là sẽ rất bận không?”
Cửa hàng của bọn họ ở trong huyện, từ bên đó vừa đi vừa về, dù có đi xe cũng mất nửa ngày mới tới, về sau người đàn ông dự định sẽ mấy ngày mới trở về nhà một lần, nếu như có chút bận, hoặc là sẽ đi nhập hàng, việc đó đoán chứng sẽ mất một khoảng thời gian dài mới có thể trở về.
An Tĩnh Nguyên nhìn thấy sắc mặt của cô có chút tủi thân, nói:
- Lúc bắt đầu đoán chừng sẽ có chút bận, đợi anh hết bận, liền quay lại đón em và con."
Cố Chi Nghiên nghe thấy vậy sửng sốt, đôi mắt đen láy nhìn anh:
- "Anh không định đưa mẹ và Tĩnh Hân cùng qua đó sao?”
Anh vốn định để mẹ theo mình vào trong huyện sinh sống, nhưng mà người già đã quen với cuộc sống ở nông thôn rồi, trong nhà cũng có rất nhiều việc cần làm, sao bà có thể đồng ý đi được.
- Mẹ không đồng ý đi."
Trước đó anh có nói qua vài lần nhưng mà mẹ không vui lắm, mà tình trạng bệnh của mẹ căn bản cũng ổn định rồi, Tĩnh Hân cũng ở nhà giúp đỡ, cho nên anh cũng rất yên tâm.
- "Bây giờ sức khỏe của mẹ tốt hơn nhiều rồi, hơn nữa chúng ta còn có lợn và đàn ong, mẹ nói sẽ giúp chúng ta nuôi chúng."
Cố Chi Nghiên cau mày:
- "Nhưng mà bệnh của mẹ rốt cuộc vẫn chưa có ổn."
An Tĩnh Nguyên đương nhiên biết bệnh tình của mẹ anh vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng mà bây giờ nhà họ An đã xóa được một khoản phí rồi, cho nên tất cả đầu dần dần tốt lên, bà không còn áp lực như trước nữa, bệnh tình sẽ không tái phát.
- "Yên tâm đi, đều ổn rồi, còn có Tĩnh Hân ở đây, sau này chúng ta cũng thường xuyên trở về."