"Em biết rồi."
An Tĩnh Nguyên nắm bàn tay lạnh lẽo của cô vào lòng bàn tay mình:
"Về nhà thôi."
Phiên họp toàn thể lần thứ ba của Ban chấp hành Trung ương khóa XI cũng được mở ngay sau đó, nội dung phiên họp cũng nhanh chóng được đăng lên các trang báo, liên quan đến cải cách kinh tế, lập tức gây chấn động cả nước, ngay cả những đội viên mà bình thường chẳng bao giờ quan tâm mấy chuyện này cũng bắt đầu thảo luận.
Nhưng bây giờ chính sách chưa ổn định, chẳng ai dám tin tưởng cả, nên sau mấy hôm bàn tán, mọi thứ vẫn trời yên biển lặng, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
An Tĩnh Nguyên thấy hơi phiền, tuy rằng đã bắt đầu khôi phục lại đăng ký quản lý các hộ công thương nghiệp cá nhân, nhưng phải nộp đơn, trước đây anh chưa làm việc này bao giờ nên mới dành chút thời gian gọi điện cho Hạ Đại Lâm nhờ cậu ta chỉ cho.
Mọi chuyện tiến hành tuần tự, tài liệu cần chuẩn bị thì An Tĩnh Nguyên cũng chuẩn bị đủ rồi, đợi qua Tết Nguyên Đán là anh lập tức đến công xã nộp đơn cho ủy ban.
Nhưng việc này lại không được ai chú trọng, khi anh tới phòng làm việc công xã, đợi cả buổi cũng chẳng có ai để ý đến anh, anh chỉ đành ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ đợi.
Đối diện cái ghế là một chiếc bàn, trên bàn bày ra một đống báo chí, tiêu đề hầu hết là nội dung về cải cách kinh tế, trong đó có một mẩu tin không mấy nổi bật, An Tĩnh Nguyên vừa liếc mắt đã nhìn thấy.
Anh hơi sững sờ, cầm lấy tờ báo rồi cẩn thận đọc lại, ngay sau đó, anh cầm tờ báo tới chỗ nhân viên công tác, chỉ vào tiêu đề của tin kia rồi hỏi:
"Xin hỏi, cái "Quyết định về việc xóa tội (*) địa chủ, phú nông và thành phần con cái địa chủ" này có thật không?”
(*) gốc là "Bỏ mũ”: loại bỏ cách đối xử định tính dành cho đối tượng nào đó.
Nhân viên công tác nhìn liếc qua rồi gật đầu:
"Đăng báo rồi thì tất nhiên là thật."
Lỗ tai An Tĩnh Nguyên ù đi, anh ngây ra như phỗng, trong này có viết, ngoại trừ một số rất nhỏ những người vẫn theo lập trường phản động và chưa được cải tạo thành người tốt, tất cả những thành phần địa chủ, phú nông sống lương thiện đều sẽ được xóa tội kể từ nay về sau, được đối xử bình thường với các thành viên của công xã nông thôn!
Bọn họ đã có thể đi học, làm việc, tham gia quân đội như người bình thường, bọn họ được xóa tội, bọn họ được tự do rồi!
Người An Tĩnh Nguyên hơi run lên, anh đọc lại dòng chữ trên báo lần nữa, tim nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, nếu như những thông tin này là thật, vậy sau này họ không bao giờ thua kém người khác một bậc nữa, tuy rằng anh cũng chưa từng cảm thấy như vậy.
Tay anh nắm chặt lấy tờ báo, anh bỗng bật cười, vội hỏi lại nhân viên công tác:
"Chúng tôi phải xin thế nào vậy?"
"Chờ thông tin cụ thể đã."
Nhân viên công tác đáp:
"Khi có thông báo thì các bí thư chi bộ của từng đội đến họp, đến lúc đó mọi người cứ đi hỏi bí thư chỉ bộ của mình là được."
An Tĩnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cố nén vui mừng trong lòng, hiện giờ chính sách cứ thay đổi xoành xoạch, không ai biết được giây tiếp theo sẽ ra sao, việc này cứ phải chờ thông báo của Đảng được đưa ra chính thức đã rồi mới ăn mừng cũng không muộn.
Ngay sau đó, anh trình đơn kinh doanh cá nhân của mình lên, chuyện này không thể hoàn thành nhanh được, An Tĩnh Nguyên rời khỏi ủy ban trước, đến quán cơm đóng gói vài món ăn rồi mới quay về đại đội.
Cố Chi Nghiên thấy anh quay lại mang theo nhiều đồ ăn như thế thì tưởng là anh đã lấy giấy phép rồi nên vội vàng xin giấy phép của anh.
An Tĩnh Nguyên bật cười, anh nói thẳng:
"Đâu có lấy giấy phép nhanh vậy được, ít nhất cũng phải một tháng nữa mới được nhận, chắc chúng mình phải đợi qua Tết thôi."
Dạo này vừa phải làm giấy phép kinh doanh vừa phải chuẩn bị cho ngày Tết, lại còn sắp sinh con nên phải tiêu tiền vào rất nhiều chuyện, nhưng đông đến, đàn ong nhỏ chăm chỉ ấy cũng phải nghỉ đông, nơi duy nhất tạo ra thu nhập cũng bị chững lại, thế mà anh lại mua một lần nhiều đồ ăn thế này, thật sự Cố Chi Nghiên thấy hơi xót tiền.