Người đàn ông dọn dẹp đống bừa bộn, tắm rửa cho cô, cuối cùng ôm cô trở về phòng.
Hai người cứ như vậy nằm ở trên giường, Cố Chi Nghiên mệt đến mức cơ thể mềm nhũn, hiện tại chỉ muốn đi ngủ, nhưng An Tĩnh Nguyên tinh thần phấn chấn, giống như cái máy hát nói không ngừng:
- "Đám rau kia em có thể bán, chỉ là bởi vì không dễ bảo quản, nếu như có thể đem lên huyện Lí thì càng dễ tiêu thụ hơn."
Anh đang nói về việc làm ăn.
Cố Chi Nghiên biết người nông dân như bọn họ đều sẽ tự làm những việc này, cho nên đồng ý với lời này:
- "Vậy phải làm sao, chúng ta tự đi lên huyện Lí sao?"
Huyện Lí cách công xã cũng gần bốn giờ đi, vừa đi vừa về một chuyến liền mất cả ngày, lại thêm việc muốn bán hàng, một ngày đi về cũng không đủ thời gian.
- Không sao, anh nhờ Phương Kiến Quốc giúp đỡ."
An Tĩnh Nguyên ôm chặt cô.
- "Dù sao anh ấy cũng thường đi huyện Lí, nếu như có thể bán được, cũng như thế với mật ong, chúng ta chuyển cho anh ấy rồi để anh ấy kiếm chút tiền trung gian là được.
Cố Chi Nghiên cũng nghĩ vậy, hiện tại bọn họ có người trung gian, nếu như hàng có thể bán được, sau này cũng không cần bận tâm nữa, chỉ là kiếm ít tiền hơn một chút.
Mí mắt cô mệt rã rời, muốn trả lời người đàn ông, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được, đợi đến lúc tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Cô nhìn chằm chằm căn phòng, hoảng hốt một lúc mới giãy giụa từ trên giường chậm rãi đứng lên.
Chuyện tối qua quá xấu hổ rồi, cô cẩn thận từng li từng tí mặc đồ lên, đi đến cửa lén lút nhìn ra bên ngoài, dường như không có ai.
Suy nghĩ một lúc, đã là lúc này rồi, Hà Lệ Xu hẳn là đã đi làm rồi?
Thở dài một hơi, đột nhiên có người đẩy cửa, Cố Chi Nghiên nhìn, là An Tĩnh Nguyên.
Có lẽ tối qua đều đem hết bí mật của bản thân giao cho người đàn ông, hiện tại Cố Chi Nghiên nhìn thấy anh cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ lùi vê sau, mở cửa ra, cười tủm tỉm hỏi anh:
- "Mấy giờ rồi?"
An Tĩnh Nguyên cũng không quá xác định thời gian:
- "Gần mười giờ rồi, em còn muốn nghỉ ngơi không?"
Cố Chi Nghiên lắc đầu:
- "Không cần nữa, không phải anh nói chúng ta đến nhà họ Cố bán mật sao?"
An Tĩnh Nguyên đánh giá cô từ trên xuống dưới, dấu hôn trên cổ vẫn còn một chút, kỳ thật cũng không quá ảnh hưởng, chỉ là không biết có phải buổi tối hai người làm quá hung ác hay không, anh cảm thấy người phụ nữ này đi đứng không nhanh nhẹn lắm.
- "Quên đi, hai ngày nữa đi."
Cố Chi Nghiên nghi ngờ:
- "Sao không đi nữa?"
An Tĩnh Nguyên khẽ ho, cười cười:
- "Sợ em đau chân đi đứng không tốt."
Cố Chi Nghiên vốn cảm thấy bản thân đã bắt đầu thích ứng với anh, nhưng mà anh nói như vậy, giống như đột nhiên bắt đầu phản ứng dây chuyên, cô lập tức cảm thấy cơ thể không quá hoạt bát rồi.
Người đàn ông chết tiệt này, tại sao mỗi lần giày vò xong liền bắt đầu đùa bỡn cô, còn chưa xong đâu!
Cô không thèm người đàn ông, nói không chừng lát nữa anh lại muốn làm điều đó giữa ban ngày ban mặt, thật là bỉ ổi.
Mấy ngày nay không đến nhà họ Cố, Cố Chi Nghiên dứt khoát nhân dịp nhàn rỗi bắt đầu làm dưa chua, dưa chua có quá nhiều loại, những loại mọc ở ruộng riêng đều có thể làm nguyên liệu, chỉ là củ cải và dưa chuột không bảo quản được quá lâu, vì vậy cô chủ yếu dùng cải xanh và đậu cô ve.
Những thứ này ít nhấp phải ướp một tuần trước khi mở ra, sau khi đem rau để vào trong bình rỗng cất đi, Cố Chi Nghiên cùng An Tĩnh Nguyên trở về nhà họ Cố một chuyến, tặng họ sính lễ 100 tệ.
Hầu Tú Anh bị 100 tệ hù dọa, lân trước nhà họ An đã đưa 30 tệ sính lễ, lúc này lại đưa thêm 100 tệ, đó cũng không phải là số nhỏ!
Đầu óc bà suy nghĩ một lúc, nhà họ An còn là nhà họ An trước kia không?
Hầu Tú Anh vẫn luôn cảm thấy nhà họ An dường như che giấu chuyện gì, nhưng thà đừng để xảy ra chuyện vào lúc đó.
Bà vội vàng đẩy lại.
- "Các con vừa mới kết hôn, còn có rất nhiều chỗ cần phải dùng tiền, số tiền này trước tiên để ở chỗ các con, đợi sau này đư dả đưa cũng không muộn."