"Trời ơi, cô ta điên à."
"Cô gái này chán sống rồi sao?"
"Chắc chắn Tu La chủ sẽ giết ả ngay thôi."
Mặc kệ những lời bàn tán sau lưng, Đường Tinh vẫn dính chặt lên người Sở Diệc Thần.
"Sở Diệc Thần, lâu quá không gặp."
"Ngục chủ xin tự trọng." Sở Diệc Thần khẽ đẩy Đường Tinh ra.
Đã làm đến như vậy còn không muốn nhận là quen biết với nàng sao?
"Cô... cô vô sỉ!" Vân Lam hét lên.
"Vô sỉ? Không biết tiểu thư đây có ý gì?"
"Tôi chính là chửi cô không có liêm sỉ, đi câu dẫn Tu La chủ ngay trước mặt mọi người như vậy, làm ô nhục Tu La chủ. Cô không sợ Tu La chủ sẽ giết cô sao?" Vân Lam trừng mắt nói.
"Ồ, nhưng Tội Ngục ta từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, sao còn phải sợ một Tu La chủ này chứ." Đường Tinh khiêu khích.
"Cô đang xem thường Tu La chủ sao? Tôi sẽ thay Tu La chủ dạy dỗ cô." Vân Lam bước mạnh tới, định giơ tay tát Đường Tinh, nào ngờ ngay khi cô ta vừa giơ tay lên
Vút!
Nhanh như chớp, con dao bên hông Đường Tinh bay lên, nhanh đến mức người ta chưa kịp nhìn rõ là vật gì thì đã thấy một cánh tay của Vân Lam nằm lăn lóc dưới đất.
"A!" Vân Lam hét lên đầy kinh sợ.
Mọi người trong hoa viên lúc này mặt cũng không kém gì Vân Lam, động thủ ngay trước mặt Tu La chủ, đây là ngang ngược đến mức nào chứ.
Gia chủ Vân gia thấy con gái bị chặt đứt một cánh tay thì tức đến mặt đỏ tía tai.
"Cô làm cái gì vậy hả, tại sao lại chặt tay con gái tôi?"
"Ngứa mắt chăng?" Đường Tinh tỏ vẻ không coi trọng lão già trước mặt.
"Con điếm ngoại lai mà cũng dám to mồm ở đây ư?" Vân Lam đau đớn hét lên.
"Ai dám nói cháu gái Đường Chấn Hải này là con điếm ngoại lai?" Một ông lão râu tóc bạc phơ nghe thấy lời này của Vân Lam thì giận dữ tiến ra khỏi đám đông.
Ngay khi khuôn mặt ấy ló ra ánh sáng, không chỉ Đường Tinh mà tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc không thôi.
Người này chính là Đường Chấn Hải- người có công đầu trong việc lập ra đảo Zephys này, ở đây, ông gần như là người có quyền hạn chí cao vô thượng. Trái với vẻ cung kính của mọi người thì Đường Tinh lại lộ ra vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.
"Ông nội!" Cô vội chạy đến bên cạnh ông lão.
Cô nói nhỏ "Ông nội, sao ông lại ở đây? Sao mọi người cung kính với ông vậy?"
"Ông kể con nghe sau, bây giờ tính chuyện trước mắt đã."
Ông lão đi đến trước mặt Vân Lam, lạnh giọng quát lên" Cô nói cháu gái tôi là con điếm ngoại lai?"
"Con gái tôi nhất thời mê muội, không nhìn rõ thái sơn, xin Đường lão tha tội." Gia chủ Vân gia vội ôm quyền tạ tội.
"Ha, xin lỗi mà hết tội thì đâu cần đến quy củ làm gì, hôm nay là hội nghị của A Tu La, vậy thì cứ xử lý theo quy củ của A Tu La, vậy xin hỏi Tu La chủ, phỉ báng người của Đường gia tôi, sẽ phải làm thế nào?" Đường Chấn Hải quay sang hỏi Sở Diệc Thần kèm theo là ánh mắt đầy uy hϊế͙p͙.
Sở Diệc Thần hất tay, ngay tức thì, một thủ hạ A Tu La đi ra, dùng tay không bóp gãy cổ ả Vân Lam kia.
Mọi người thấy cảnh này thì kinh sợ không ai dám hó hé. Quả nhiên là A Tu La giết người không chớp mắt.
Cò cô gái của Tội Ngục kia nữa chứ, ban đầy khi cô ta theo Hạ công tử đến đây, ai cũng chỉ nghĩ cô là người của thế giới bên ngoài. Mấy năm nay sự nghiệp cô ta phát triển như vũ bão, đã có không ít người nổi lên dã tâm muốn tiêu diệt cô. Nhưng bây giờ thì sao, một chút ý định còn chẳng dám có. Cháu gái của Đường Chấn Hải, ai mà dám động tới chứ.