"Cô... sai tôi hả?" Đường Tinh lấy nhìn tay chỉ vào mình.
"Đúng rồi, cô không phải người hầu à, mau đi lấy đi." Nữ nhân kia ra vẻ thản nhiên như đúng rồi.
Thấy Sở Diệc Thần định lên tiếng, Đường Tinh lại ra hiệu cho anh im lặng. Dù gì người ta cũng có ý tốt đến thăm, cho người ta chút thể diện chứ.
Đường Tinh đi vào bếp, lấy ra một cái bát rồi đưa cô ta. Cô ả đổ canh ra bát rồi bê lên, đưa đến trước mặt Sở Diệc Thần.
"Sở Tổng, anh ăn đi cho nóng."
Trái ngược với tưởng tượng của cô ta, thay vì đón lấy bát canh thì Sở Diệc Thần lại quay mặt đi, lộ rõ vẻ chán ghét.
Nếu không phải Đường Tinh không cho anh nói, anh đã sớm đuổi con ả này ra ngoài rồi.
Đường Tinh lại đi lấy một đôi dép ra, đưa sát mặt cô ta.
"Cô thay dép đi, không bẩn nhà."
Cô gái kia cầm lấy đôi dép Đường Tinh đưa rồi tháo đôi giày cao gót của mình ra, đưa cho Đường Tinh.
"Cảm ơn nhé."
"Cô bảo tôi cất giày cho cô?"Đường Tinh nhìn đến mơ hồ rồi.
Rốt cuộc người phụ nữ này mắt bị chột hay mù vậy, đến bây giờ vẫn coi cô là người hầu.
"Được, tôi cất cho cô." Đường Tinh giật lấy đôi giày cao gót rồi thẳng tay ném vào sọt rác.
"Cô!!! Sở Tổng, anh nhìn xem, cô gái này lại... " Cô ta quay sang Sở Diệc Thần định cáo trạng nhưng lại nhận được ánh mắt hung ác của anh.
Lúc này, cô ta quay sang, giận dữ nói với Đường Tinh.
"Cô bị làm sao vậy hả, sao tự nhiên vứt giày của tôi? Cô biết tôi là ai không?"
"Cô gói hết sự tinh tế của mình cho vào canh gà rồi hả?"
"Cô nói cái gì?"
"Tôi nói cô vô duyên chứ sao nữa. Ở đây đâu phải nhà cô, cô chạy xộc vào nhà tôi đã không nói gì, cô nhầm tôi với hầu gái, tôi cũng chưa trách cô. Nhưng cái tôi thiểu nhất là thay dép xong cô phải tự đi cất chứ cô tưởng đây là nhà cô à, hay cô coi mình là bà chủ ở đây rồi? Con mắt nào của cô cho thấy tôi là người hầu đấy? Đồ tôi đang mặc có giá gấp mười lần đồ của cô đấy, cô nghĩ mình là ai? Hơn nữa, Sở Diệc Thần anh ấy không nghỉ việc vì bị ốm, anh ấy nghỉ để đưa tôi đi chơi. Vả lại, nếu anh ấy có ốm thật cũng không đến lượt cô phải quan tâm. Cô hỏi xem anh ấy có biết cô là ai không? Nếu không phải tôi bảo anh ấy im lặng thì bây giờ cô đang ở ngoài đường đấy."
"Cô sỉ nhục người khác vừa thôi, Sở Tổng anh xem, cô ấy sỉ nhục tôi như vậy... "
Cô gái kia nắm lấy tay Sở Diệc Thần, tưởng rằng anh sẽ bênh vực mình nhưng Sở Diệc Thần lại hất tay cô ra.
"Cô là ai?"
Câu hỏi này của Sở Diệc Thần làm cô ả kia điếng người.
"Sở Tổng, anh đừng đùa vậy chứ... tôi là thư kí của anh mà."
"Tôi không biết đùa."Sở Diệc Thần đứng dậy, đi về phía Đường Tinh đang ngồi.
"Ghen rồi sao?"
"Không."
Sở Diệc Thần mỉm cười. Cô gái của anh đang ghen vì anh, có nghĩa là trong lòng cô chắc chắn có anh. Nghĩ đến đây, trái tim anh không nhịn được mà đập nhanh hơn một nhịp.
"Không thể nào, Sở Tổng anh đang đùa em đúng không? Rõ ràng anh thích em mà."
Cô ta vừa dứt miệng, Đường Tinh ngơ ngác mà Sở Diệc Thần cũng ngác ngơ.
"Sở Diệc Thần, anh thích cô ta? Anh nên nhớ bây giờ anh đang đùa với lửa đấy." Đường Tinh hung hăng lườm Sở Diệc Thần một cái.
Tốt nhất anh nên giải thích rõ ràng cho em.
Trong mắt Sở Diệc Thần bây giờ là một mảnh âm trầm cực hạn. Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương kia nhìn chằm chằm vào cô gái kia.
Cô gái này, dường như có chút quen mắt.
Đây không phải trợ lý của Thẩm Lương à, sao lại thành thư kí của anh rồi.