"Chủ nhân!"
Trong phòng là khoảng tám người nam nữ, sau khi nhìn thấy Hạ Mộc, rối rít đứng dậy.
"Tôi tin, tất cả mọi người hôm nay đứng ở đây đều biết tôi muốn làm gì rồi phải không?" Hạ Mộc nhẹ giọng cười nói.
"Chủ nhân, nhất thiết phải làm vậy sao?" Một nữ nhân tiến lên hỏi.
"Các người biết không? Ngay thời điểm ban đầu, tôi chỉ là đệ tử ngoại lai của sư phụ. Chỉ duy nhất Bạch Phong được nhận làm đệ tử thân truyền."
Hạ Mộc vừa dứt lời, trong phòng ai nấy cũng ngạc nhiên đến há hốc miệng.
Ngay cả Hạ Mộc mà cũng không được nhận làm đệ tử thân truyền sao?
"Vậy nên?" Một người lên tiếng"Người muốn để chúng tôi đi theo cô ấy, là vì lý do này?"
"Cũng không hẳn." Hạ Mộc lắc đầu " Con bé vốn rất nóng tính, lại rất bộp chộp, cần có người ở bên kiềm chế nó lại, có vậy thì tôi mới yên tâm. Bát đại thần nghe lệnh."
Nghe câu nói này, lập tức tám người kia đồng loạt quỳ xuống.
"Có!"
"Hãy thề bằng cả danh dự, các người sẽ ở bên và bảo vệ Tiểu Phong cho đến hơi thở cuối cùng."
"Chúng tôi xin thề!"
Mệnh lệnh lần này của Hạ Mộc, hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của mọi người.
Chỉ bất quá, mọi người ở đây, cũng không một ai tỏ ra có chút nghi ngờ nào.
Hạ Mộc, là người tài trí trẻ tuổi nhất đảo Zephys này...
Trong toàn bộ thế giới ngầm do anh thống trị, mỗi một thời điểm cần đưa ra quyết định liên quan tới sống còn, người đàn ông này, cho tới bây giờ chưa từng sai, một lần cũng không hề có.
Giờ phút này, hô hấp của Hạ Mộc
hơi có chút hỗn loạn, thân thể cũng hơi cong lại, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế cũ nát ở bên cạnh.
Một giây kế tiếp, từ trong khóe miệng anh, trào ra một dòng máu tươi nhìn thấy mà giật mình.
"Hạ Mộc!"
Hải Đường một tay đỡ lấy Hạ Mộc.
Người đàn ông này, đang thiêu đốt tính mạng của mình. Rốt cuộc vì cái gì, mà ngay cả mạng của chính mình anh ta cũng đều không để ý!
Hạ Mộc thở dốc từng hơi thật khó nhọc, chợt, một lần nữa cầm lấy giấy bút, viết xuống một số thứ gì đó. Sau đó, anh gấp giấy lại, bỏ vào trong ngực.
"Cảm ơn các vị những năm này đã bầu bạn."
Hạ Mộc nhìn về phía mọi người, trêи mặt mang theo nụ cười như tắm gió xuân.
...
Một ngày này, trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây, một cơn gió nhẹ thổi qua, tạo nên một cảm giác thoải mái không nói nên lời.
"Két" một tiếng, cửa phòng bệnh từ từ bị đẩy ra.
Hạ Mộc mặc một thân áo sơ mi trắng như tuyết, chậm rãi từ trong kho hàng đi ra.
"Hạ Mộc..."
Hải Đường một mực canh giữ ở chỗ này, sau khi nhìn thấy Hạ Mộc xuất hiện, vội vàng tiến lại gần.
Vào giờ phút này, khóe môi Hạ Mộc nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn lấy Hải Đường, nhẹ giọng nói: "Khí trời tốt, cùng tôi đi dạo một chút, có được không?"
"Được."
Hải Đường gật đầu một cái, cùng Hạ Mộc đi sóng vai.
Dọc theo đường đi, Hạ Mộc yên lặng không nói. Ở một bên, Hải Đường cũng không biết nên nói cái gì.
Hồi lâu sau, Hạ Mộc lấy ra từ trong ngực một chiếc hộp được bao bọc tỉ mỉ, cũng nhắn với Hải Đường, sau này, xin đem chiếc hộp này giao cho Đường Tinh.
Mãi đến lúc xế chiều, Hải Đường nhìn chằm chằm Hạ Mộc: "Hạ Mộc, gió lớn... đi về trước đi."
"Để cho tôi đi một mình đi, có thể không?" Hạ Mộc nhìn Hải Đường, nở một nụ cười thật nhẹ.
Nghe câu này, Hải Đường không chút do dự lắc đầu một cái. Với tình trạng hiện tại của Hạ Mộc, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều.
"Đi về trước đi."
Trong lúc nói chuyện, Hạ Mộc hướng về Hải Đường búng tay phát ra tiếng.
Theo âm thanh tiếng búng tay, Hải Đường như mê như muội, theo bản năng đi về hướng ngược lại.
Cô biết chính mình đã tính sai, người đàn ông này biết thuật thôi miên...
Đợi sau khi Hải Đường rời đi, Hạ Mộc chắp tay, đứng ở cạnh bờ biển, một đôi con ngươi đầy nhu hòa, nhẹ nhàng nhìn về phía đại dương mênh ʍôиɠ bát ngát.
"Mọi người đều cho là, biển có màu xanh da trời, cũng không biết, màu sắc của biển, lại cũng là thiên biến vạn hóa." Hạ Mộc lẩm bẩm trong miệng: "Có lúc xanh đậm, đôi khi xanh biếc, có thể hơi vàng, có thể đỏ thẫm,... Nhân sinh, làm sao lại không phải là như thế...?"
Chàng trai đứng chắp tay, gió biển thổi tới làm vạt áo anh tung bay xào xạc. Nhìn chằm chằm đại dương vô biên, thời khắc này, dáng người của anh, phảng phất như một hình ảnh cố định vĩnh hằng.
Hồi lâu sau, chàng trai ngồi trêи mặt đất, thật giống như đang hưởng thụ một cảm giác thư thích khó có được sau cùng.
Không biết qua bao lâu, sóng biển vỗ nhẹ, chàng trai lại không biết đã đi nơi nào.
Đoạn đường sơn thủy, biết đi nơi nào...
Rạng rỡ xứ lạ, lĩnh hội tam phú
Lòng người khó lường, ấm lạnh tự ngẫm
Trải qua vạn khổ, như không có gì
Nắng chiều về Tây, lại là hoàng hôn
Phong độ nhẹ nhàng, khói bụi không nhiễm
Thời gian không còn, sắp tới phần mộ
Đại thiên thế giới, cũng là hư vô...