Sáng sớm Đường Tinh đã thức dậy. Còn đang mơ hồ thì người giúp việc tiến vào.
"Dì Trương, hôm qua... con về bằng cách nào vậy?"
"Hôm qua cậu chủ bế cô chủ về."
"Thật sao??"Đường Tinh kinh ngạc không nói nên lời. Tên đầu gỗ đó lại có thể bế mình??
"Đương nhiên là thật." Dì Trương đem toàn bộ việc tối qua xảy ra ngoài sân cho Đường Tinh nghe.
"Vậy... lúc anh ta đưa tôi vào phòng có làm gì tôi không?"
"Cái đó, tôi không biết thưa cô chủ, tôi chỉ đứng bên ngoài thôi."
"Vậy bây giờ người làm vườn có đang làm việc không? Bảo họ đào giúp tôi một cái hố, đào xong tôi chui xuống đấy, các người chôn sống tôi đi."
Vào những trường hợp như vậy, còn cách nào ngoài tự đào hố chui xuống cho đỡ nhục chứ.
"Cô chủ, cô nói gì vậy chứ, Để tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cô." Dì Trương vội vàng bước ra ngoài.
Sau khi dù Trương ra ngoài, Đường Tinh ngã vật xuống giường. Thôi xong, tôn nghiêm của tôi, hình tượng của tôi, mất sạch rồi.
Nhớ lại lúc đó, Đường Tinh quá nhàm chán nên đã đi ra ngoài. Ra đến ngoài, ánh mắt cô lại "vô tình" va phải chai rượu Vodka Diva Diamonds đang trưng bày trêи kệ. Do thấy khá đẹp nên đã gọi thử một chai. Lúc đó, Sở Diệc Thần mải tiếp các vị kia nên không hề để ý đến cô, Đường Tinh gọi thêm rượu cũng không biết, mấy người kia người biết người không nhưng cũng chẳng ai dám chọc đến Đường Tinh, sợ mình sẽ có kết cục giống Khương Tam nên ai cũng nhắm mắt làm ngơ. Đường Tinh được đà lại gọi thêm một chai nữa.
*Phổ cập. Vodka Diva Diamonds có giá 1,06 triệu USD. Khoảng gần 25 tỷ tiền Việt.
Đường Tinh lén ngó đầu ra khỏi phòng, nhìn xuống dưới lầu. Sở Diệc Thần đang ngồi ăn sáng ở đó.
"Ôi mẹ ơi, giờ còn mặt mũi nào đi gặp anh ta chứ. Tốt nhất vẫn nên trốn ở đây thì hơn." Đường Tinh rêи rỉ không ngừng.
"Thôi kệ, liều vậy."
Đường Tinh mặc vội quần áo, định đến tổ chức để cải nam trang. Vì một số lý do mà Đường Tinh vẫn luôn phải giả trai từ đó đến giờ. Mỗi lần có việc là phải ngồi hóa trang gần mười tiếng đồng hồ. Lần gặp tối nay cũng không phải ngoại lệ. Bây giờ Đường Tinh cần đến tổ chức ngay nêu không sẽ muộn hẹn.
Cô chạy một mạch xuống cầu thang. Vốn nghĩ có thể bình an ra ngoài, ai ngờ vừa chạy đến cửa thì giong nói của Sở Diệc Thần vang lên.
"Đứng lại."
Thôi chết rồi. Tối qua gọi rượu không thèm hỏi anh ta, bây giờ lại tìm mình tính sổ mà.
Đường Tinh nhẹ nhàng tiến lại gần.
"Ừm, Sở Diệc Thần anh... gọi tôi có việc gì à."
Thầm Lương ở bên cạnh vội vàng lên tiếng.
"Thiếu phu nhân, hôm qua cô quá tùy hứng rồi, đắc tội với Khương Tam không nói, lại còn uống say mèm như vậy... "
"Anh đang dạy đời tôi sao?" Đường Tinh lườm Thẩm Lương một cái. Đây là đang chê trách tôi sao, tôi giúp mấy người dằn mặt ông ta xong rồi giờ quay sang trách tôi sao?
"Cậu ta chỉ nói thay lời của tôi thôi, không nói sai đâu." Sở Diệc Thần buông đũa, nhìn chằm chằm Đường Tinh.
"Anh bị câm à?" Đường Tinh lúc này đã thực sự tức giận rồi. Cong lao không được báo đáp mà còn bị trách mắng, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Bầu không khí lúc này im lặng đến mức rợn người.
"Thiếu phu nhân, cô nói gì vậy, boss sao có thể... "
Đường Tinh ngắt lời Thẩm Lương "Không câm mà phải nhờ người khác nói hộ. Tôi nói này Sở Diệc Thần, anh không nói được, thì may miệng lại đừng nói nữa. Đừng lúc nào cũng bày ra vẻ mặt khinh người ấy với tôi. Còn tiền rượu hôm qua, nếu anh tiếc thì tôi trả anh. Trong thẻ này có 3 triệu USD, anh cầm lấy."
Đường Tinh quăng ra một tấm thẻ rồi đứng dậy, tức giận bỏ ra ngoài.