Thấy người phụ nữ kia xông vào, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
"Bảo vệ đâu, sao lại cho cô ta vào đây." Mặt Khương Tam biến sắc, vội vàng hô to.
"Khoan đã." Đường Tinh đứng dậy, bước về phía người phụ nữ.
"Cô là ai, tại sao lại ở đây, cô không biết nơi này là đâu sao? Ai cho cô lá gan chạy đến đây quấy rối vậy?" Đường Tinh ta vẻ "giận dữ" tiến đến gần.
"Tôi là vợ ông ta, ông ta đã hứa sẽ lấy tôi, vậy mà giờ tôi có thai, ông ta lại ruồng bỏ đứa con chưa chào đời này, nhất quyết đòi đuổi tôi đi." Người phụ nữ kia theo lời Đường Tinh, đem hết thảy sự tình kể ra.
"Hồ nháo, Khương lão là người mà cô có thể ăn nói xằng bậy được sao. Con trong bụng cô? Cô có biết năm nay Khương tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi không? Khương lão chỉ có mỗi Khương tiểu thư là con ruột, làm gì còm đứa con nài khác chứ. Cô... "
Đường Tinh còn đang định nói thêm thì Khương Tam vội vàng ngắt lời.
"Đường tiểu thư, quả thật là người đàn bà này bất kính, tội đáng muôn chết. Thế nhưng, đây vẫn là chuyện nhà tôi. Sau khi trở về tôi sẽ tự mình xử lý. Còn bây giờ đừng làm mất hòa khí."
"Không được."
Mãi có một cơ hội làm khó lão ta, nàng sao có thể buông ra nhanh vậy được.
"Tôi trước giờ vẫn luôn ngưỡng mộ Khương phu nhân, vậy mà hôm nay lại có người chạy đến trước mặt tôi giả dạng bà ấy, làm sao tôi chấp nhận được. Người đâu, trói con ả này lại, đưa đến cho Khương phu nhân tự mình xử lý."Đường Tinh lạnh lùng nói.
"Không cần không cần, tôi, tôi tự. mình xử lý cũng được." Khương Tam mặt mày tái mét vội vã muốn ngăn Đường Tinh lại.
Đường Tinh nhẹ nhàng ghé vào tai Khương Tam, nói nhỏ vài câu.
"Sao rồi, mới vậy mà đã sợ rồi sao?"
Khương Tam nghe xong thì hung hăng lườm Đường Tinh một cái.
"Tôi với cô còn chưa xong đâu, cứ đợi đấy."
Nói xong lão ta quay người, đem theo người phụ nữ kia rời đi.
Sau khi lão ta đi khỏi, Đường Tinh trở về chỗ ngồi của mình, nhìn sang Sở Diệc Thần, phát hiện anh ta cũng đang nhìn chằm chằm mình.
"Thích tôi sao?"
"Không có, cô nghĩ nhiều rồi."Sở Diệc Thần ngay lập tức thu hồi lại ánh mắt.
"Có điều, hôm nay cô đắc tội với lão ta, hẳn là sau này sẽ không được yên ổn đâu."
"Tôi biết."Đường Tinh thản nhiên đáp lại.
"Cô biết mà còn cố tình, cô biết lão cáo già đó nguy hiểm lắm không?"
"Vậy tôi hỏi anh, tôi cưới anh để làm gì?"
"Cô có ý gì? " Sở Diệc Thần lộ ra thần sắc nghi hoặc.
"Còn có ý gì nữa, tôi trước đây không kí hợp đồng cũng là vì muốn anh thực hiện nghĩa vụ của người chồng, chăm sóc bảo vệ tôi. Và, có anh bảo kê thì tôi còn sợ gì nữa."
"Nói thẳng ra là cô muốn tôi đổ vỏ cho cô?"
"Không phải, anh nghĩ nhiều rồi." Lời này của Sở Diệc Thần ngay lập tức bị Đường Tinh bác bỏ.
Thật ra thì chỉ có một chút ý đồ đó thôi. Thật đấy, mọi người phải tin tôi, chỉ một chút thôi, không nhiều đâu.
"Cô lo ăn đi." Sở Diệc Thần mặc kệ Đường Tinh, tập trung nói chuyện với mấy vị cao tầng kia.
Khi tàn tiệc, Đường Tinh do uống quá nhiều rượu mà bây giờ đầu óc quay cuồng, không phân biệt được cả đâu là đường đi nữa rồi.
Sở Diệc Thần thấy Đường Tinh như vậy thì bực mình"Tôi bảo cô ăn đồ ăn mà, sao cô uống nhiều rượu thế."
"Tôi chỉ uống có một chút chút mà." Đường Tinh phụng phịu.
"Cô uống rượu ? " Rượu vang bình thường không nặng như vậy. Chắc chắn cô nhóc này nhân lúc mình không chú ý gọi thêm loại rượu khác ra uống rồi.
"Tôi, tôi chỉ uống có nửa chai Vodka Diva Diamonds."
*Giải thích*
Vodka Diva Diamonds: Đây là loại Vodka đến từ Scotland khác hẳn với mọi người thường nghĩ đến nước Nga xinh đẹp. Vodka Diva Dimonds chứa các loại đá quý, vỏ nạm ráp kim cương và đá quý huyền ảo, long lanh. Hình dáng thiết kế khá giống lọ nước hoa và nồng độ rượu mạnh cũng được xếp vào loại rượu nặng và đắt nhất thế giới.
"Người bình thường uống một ngụm đã không chịu được rồi, vậy mà cô uống hẳn nửa chai, xem ra tôi phải rửa mắt mà nhìn rồi đấy."
Thật ra Đường Tinh uống tận hai chai. Nhưng mà... nửa chai của chai thứ hai thì vẫn là nửa chai thôi mà, cũng đâu sai biệt lắm.
"Gì chứ thủ lượng tôi cao lắm đấy. Với lại tôi vẫn chưa say đâu, tôi vẫn còn nhìn rõ đường mà."
Vừa dứt lời, Đường Tinh lại đâm sầm vào của kính trước mặt, ngã huỵch ra đất.
Sở Diệc Thần thấy vậy thì cúi xuống, một tay nhấc bổng Đường Tinh lên.
"Ai da, Sở Tổng lo cho tôi như vậy là yêu tôi rồi sao?"
"Cô nghĩ nhiều rồi." Mặc kệ Đường Tinh vẫn còn láo nháo, Sở Diệc Thần bế cô ra xe, nhẹ nhàng đặt xuống.
"Ngồi cho chắc vào, tôi đưa cô về nhà."