"Hôm nay là lần đầu tiên đến"
Hoàng Thế Vinh nhẹ giọng hỏi:
"Nơi này thế nào, có đẹp không?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Ừ, đẹp"
Hai người bọn họ ở bên nhau từ nhỏ, nói tạo bất ngờ cho nhau thì có, nhưng tạo lãng mạn thì lại chưa từng xảy ra lần nào cả, có lẽ bởi vì bọn họ đã quá thân thuộc với nhau rồi, cho nên ở trong quá trình yêu đương đều sẽ tự động lược bỏ đi một số thứ như các cặp đôi thông thường khác.
Ngày hôm nay Hoàng Thế Vinh tình cờ nhìn thấy một cặp đôi yêu nhau ở công ty, cô gái kia luôn than phiền với chàng trai rằng anh ta quá mức khô khan, không biết cái gì gọi là lãng mạn cả. Hoàng Thế Vinh nghe được liền cũng tự mình cảm thấy chột dạ, hình như từ trước đến nay giữa hắn và Tô Đồ Lang Quân chưa có cái gì gọi là lãng mạn, thế cho nên buổi tối hôm nay liền quyết định mang cậu đến địa điểm hẹn hò xa hoa bậc nhất trong thành phố này.
Tầng 70 của Tấn Hoàng Thành là một không gian trái ngược hoàn toàn với bên dưới, đối với một thiếu gia như Tô Đồ Lang Quân mà nói khi bước vào nơi này cũng phải mở lớn hai mắt ngạc nhiên một phen.
Toàn bộ nhà hàng ở trên này đều được đặt hoàn toàn ở ngoài trời, tông màu chủ đạo bao phủ ở nơi đây là xanh dương và trắng, từ những vật trang trí nhỏ bé cho đến những bộ bàn ghế to lớn đều mang theo hơi hướng nửa quý tộc nửa hiện đại.
Bên trong không có nhiều khách, hơn nữa bàn ăn ở nơi này cũng không nhiều, đủ để thấy nơi này coi trọng không gian riêng tư và yên tĩnh đến thế nào.
Hoàng Thế Vinh nắm tay Tô Đồ Lang Quân đi đến một vị trí có tầm nhìn đắc địa nhất trong nhà hàng này, tại sao nói nơi đây là vi trí đắc địa nhất? Chính bởi vì ngồi ở chỗ này có thể nhìn thấy cổng lớn nguy nga của Tấn Hoàng Thành được trang trí vô cùng khoa trương, hơn nữa chỗ này vừa hay lại có một cột đèn cao phát ra ánh sáng mờ ảo ấm áp chiếu thẳng xuống giữa bàn của hai người.
Tô Đồ Lang Quân vốn định kéo ghế ngồi xuống thì Hoàng Thế Vinh đã nhanh hơn một bước giúp cậu kéo ghế ngồi ra. Tô Đồ Lang Quân thấy thế thì buồn cười, nhịn không được nói một câu:
"Cũng trang trọng quá rồi"
Hoàng Thế Vinh cười cười, xoay người đi về phía đối diện ngồi xuống. Phục vụ bàn rất nhanh bê lên một chút đồ ăn cùng rượu vang đỏ, bởi vì nơi này ở trên tầng cao, lại là ngoài trời cho nên không thể thắp nến, chính vì thế nến được thay thế bằng đèn điện, nhưng nếu như nhìn sơ qua một lượt cũng không thể nào phân biệt được thật giả, giá nến kia giống y như là nến thật vậy.
Hoàng Thế Vinh từ trong túi lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ được bọc nhung xanh lam, hắn đưa đến trước mặt Tô Đồ Lang Quân nói:
"Tặng cho cậu"
Tô Đồ Lang Quân hơi bất ngờ, im lặng giống như suy nghĩ điều gì đó:
"Tặng cho tớ sao? Hôm nay hình như không phải là ngày gì đặc biệt thì phải"
Hoàng Thế Vinh đáp:
"Thích thì tặng cho cậu thôi, không phải ngày gì mà lại tặng quà mới là lãng mạn"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi mở hộp nhung kia ra, nhìn đến món đồ hình chữ nhật màu bạc được trạm trổ những đường hoa văn tinh xảo, bên trên còn có những viên đá quý sáng lấp lánh, cậu trước mắt cũng chưa thể xác nhận được đây rốt cuộc là cái gì.
Tô Đồ Lang Quân cầm thử vật hình chữ nhật nho nhỏ kia lên, ngắm nghĩa một hồi trên dưới mới có thể phát hiện thì ra đó là một chiếc bật lửa:
"Tặng tớ bật lửa sao?"
Đây chính là món quà mà Hoàng Thế Vinh phải suy nghĩ thật lâu mới chọn được, bởi vì Tô Đồ Lang Quân vốn dĩ chẳng hiếm lạ gì những món trang sức đắt tiền. Đột nhiên hắn nghĩ tới dáng vẻ khi Tô Đồ Lang Quân hút thuốc rất lãng liền quyết định mua cho cậu chiếc bật lửa, món đồ này nhất định là sẽ được cậu thường xuyên mang theo, cũng có khi là thường xuyên sử dụng:
"Lúc cậu nhả khói thuốc rất đẹp"
Tô Đồ Lang Quân ngẩn người, từ trước đến nay chỉ nghe người ta khen khi cười sẽ rất đẹp, chẳng ai giống như Hoàng Thế Vinh lại khen lúc cậu nhả khói thuốc đẹp bao giờ:
"Đúng là không có ai có suy nghĩ giống như cậu cả"
Hoàng Thế Vinh cười ha ha:
"Nhưng mà không nên hút nhiều, hút nhiều hại cho sức khỏe"
Tô Đồ Lang Quân không đặt lại bật lửa vào trong hộp mà đút vào trong túi áo luôn, món quà này của Hoàng Thế Vinh cậu rất thích.
Đúng lúc này, ở bên ngoài có thêm một đôi nam nữ bước vào, lúc cặp nam nữ kia đi ngang qua bàn của Tô Đồ Lang Quân, người đàn ông đó không cẩn thận đánh rơi ví tiền, cúi người vươn tay xuống nhặt. Trùng hợp Tô Đồ Lang Quân đưa mắt nhìn sang liền phát hiện hình xăm mãnh hổ ở bàn tay bên phải của người đó, tuy không nhìn thấy toàn bộ hình xăm đó nhưng cậu cảm thấy rất quen thuộc, ký ức lúc nhỏ lại chậm rãi như một thước phim quay chậm chiếu lại từ đầu.
Hình xăm này chính là đánh dấu đại biểu cho người của Khâm Định trước đây, năm đó Tô Thành trong nửa ngày dùng một phát súng lấy mạng của Khâm Định, những người dưới trướng của ông ta thấy lão đại chết đều chạy tán loạn, Tô Thành cũng ngại giết nhiều mạng người sẽ động đến cảnh sát cho nên mới không đuổi cùng giết tận.
Hoàng Thế Vinh thấy Tô Đồ Lang Quân đột nhiên ngây người liền gọi cậu:
"Quân Quân, cậu thất thần cái gì thế?"
Tô Đồ Lang Quân hả một tiếng, giây kế tiếp mới phục hồi lại tinh thần, tuy rằng ngoài mặt đã che giấu cảm xúc tốt nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy bất an không thôi. Gặp một người có hình xăm như vậy, cho dù người đó trước đây có là người dưới trướng Khâm Định thật đi chăng nữa thì hiện tại người đó cũng chưa chắc đã có ý đồ gì, có thể đã sớm không màng đến chuyện ở thế giới ngầm rồi cũng nên:
"Không có gì, bật lửa cậu tặng tớ rất thích"
Hoàng Thế Vinh mỉm cười, nhìn Tô Đồ Lang Quân thêm vài giây nữa, tuy rằng biết cậu giống như có chuyện gì đó nhưng hắn cũng lựa chọn chưa hỏi:
"Cậu thích là được rồi, tớ cũng có một cái giống y như vậy, chúng ta lại có thêm một món đồ đôi nữa rồi"
Từ khi xác nhận mối quan hệ yêu đương, Hoàng Thế Vinh bắt đầu mua rất nhiều những món đồ, mỗi lần mua đều cố ý lựa chọn hai món đồ giống y hệt nhau. Ví như quần áo đôi, đồ lót đôi, xe hơi đôi, ngay cả những món trang sức xa xỉ đắt tiền cũng đều mua một cặp, hắn giống như là muốn cho cả thế giới biết người này chính là của hắn rồi.
Bữa ăn hôm đó, Tô Đồ Lang Quân luôn mơ hồ cảm thấy có đôi mắt nào đó đang giám sát cậu, nhưng đến khi quay đầu lại nhìn xung quanh cũng không phát hiện người nào khả nghi cả, ngay cả người đàn ông có hình xăm mãnh hổ trên tay vừa rồi cũng ngồi xoay lưng lại với cậu ở một vị trí rất xa.
Tuy rằng đã tự nói với bản thân mình không nên suy nghĩ quá nhiều nhưng mà Tô Đồ Lang Quân vẫn không thể buông xuống được cảm giác bất an, cậu vẫn luôn cảm giác có một ánh mắt nào đó đang âm thầm quan sát cậu. Hoàng Thế Vinh thấy Tô Đồ Lang Quân giống như không tập trung liền tự nhiên hiểu có lẽ cậu không thích nơi này, thế cho nên nhanh chóng kết thúc bữa tối rồi cùng cậu bước vào trong thang máy đi xuống dưới định trở về nhà.
Lúc hai người đứng ở trong thang máy, Hoàng Thế Vinh không hề nói gì, Tô Đồ Lang Quân nhận ra được lý do liền lặng lẽ nắm lấy bàn tay của hắn nói:
"Bữa tối ngày hôm nay ăn rất được, phong cảnh cũng đẹp nữa, chỉ là trong lòng tớ không rõ vì sao lại cảm thấy bất an, cho nên không có cách nào tập trung được"
Hoàng Thế Vinh chính là đợi câu giải thích này của Tô Đồ Lang Quân, hắn xoay người sang bên cạnh nhìn cậu:
"Vì sao đột nhiên cảm thấy bất an?"
Tô Đồ Lang Quân im lặng một lúc, cuối cùng quyết định giữa hai người bọn họ không nên tồn tại chuyện giấu giếm gì:
"Vừa rồi ở trong nhà hàng đó, tớ nhìn thấy người đàn ông trên tay có hình xăm, mà hình xăm này trước đây chính là dấu hiện nhận biết của người trong tổ chức kia"
Hoàng Thế Vinh kéo Tô Đồ Lang Quân ôm vào trong lòng, tuy rằng hắn không biết hết được tất cả những chuyện lúc nhỏ mà cậu đã trải qua, nhưng mà thời điểm này hắn nhìn thấy được dáng vẻ lo lắng bất an kia của cậu liền có thể hiểu đó là một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp cho lắm:
"Đừng lo, có tớ ở đây rồi, tớ sẽ bảo vệ cậu"
Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng:
"Nhưng cũng không biết chừng người đàn ông kia sớm đã không còn liên quan gì đến tổ chức đó nữa, dù sao năm đó ba của tớ cũng đã..." Tô Đồ Lang Quân nói đến đây liền dừng lại, có lẽ nói chuyện giết người với Hoàng Thế Vinh sẽ không được thích hợp lắm.
...
Trong một căn phòng nhỏ có bóng tối bao trùm, người đàn ông thần bí vốn dĩ không lộ mặt nở một nụ cười lạnh lẽo. Cũng chẳng biết rốt cuộc ông ta nhận được tin nhắn từ ai, sau khi tắt điện thoại liền khe khẽ nhả ra một ngụm khói thuốc, giọng nói trầm khàn giống như ở độ tuổi trung niên:
"Lang Quân, đợi thời điểm thích hợp sẽ gặp lại nhau".