Ngày hôm đó ở tại trường quay, có một nhóm ký giả đến phỏng vấn nữ diễn viên chính trong phim, Diêu Tịnh Tuyết nghĩ nghĩ một hồi liền kéo Cindy lại nói nhỏ với cô ấy một số chuyện. Cindy im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý. Rất nhanh sau đó Cindy liền mở điện thoại, ở tại một tiệm hoa tươi gần nhất đặt một bó hoa thật lớn, thật đặc biệt. 15 phút sau có người giao hoa tới, bó hoa này vô cùng phô trương, nhìn tới cũng phải gần một trăm bông hoa hồng trắng xếp lại. Cindy cố tình đi ngang qua đám ký giả gây sự chú ý, rất nhanh thành công khiến cho bọn họ rời khỏi nữ chính, theo chân Cindy tiến đến chỗ của Diêu Tịnh Tuyết.
Diêu Tịnh Tuyết đứng ở một bên nhìn thấy đám ký giả đang tiến lại chỗ mình, cô xoay người từ trong túi xách lấy ra một hộp vuông nho nhỏ, chậm rãi mở ra chiếc hộp kia, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo. Diêu Tịnh Tuyết khẽ nhếch môi mỉm cười, lựa chọn đúng góc ngồi để cho đám ký giả kia chụp lại được rõ nét nhất.
"Tịnh Tuyết, bó hoa lớn như vậy là do ai tặng vậy?"
"Tịnh Tuyết, chiếc nhẫn kia là cô mới mua sao?"
"Tịnh Tuyết, hoa và nhẫn có phải do Hoàng phó tổng của Hoàng thị tặng hay không?"
Diêu Tịnh Tuyết tuy là một diễn viên hạng C, nhưng trình độ diễn xuất che mắt những đám ký giả này vẫn có thể hoàn thành xuất sắc. Cô giả bộ che giấu hộp nhẫn kia ở phía sau lưng, gương mặt hơi lúng túng nhìn nhóm người đang chen lấn xô đẩy phía trước:
"Các vị, hoa này không phải là do anh ấy tặng đâu"
Cindy nhanh chóng đi qua đám ký giả, cố tình làm rơi tấm thiệp từ trong bó hoa lớn kia xuống dưới sàn, kế đến có một ký giả tinh mắt nhận ra liền cúi người xuống nhặt tấm thiệp đó mở ra. Bên trong tấm thiệp có ghi: Tịnh Tuyết, tối hôm nay lúc 8 giờ, anh đợi em ở tầng 70 của Tấn Hoàng Thành. Thế Vinh!
Tầng 70 của Tấn Hoàng Thành là địa điểm dành cho các cặp đôi yêu thích sự lãng mạn, vị ký giả kia đọc rất rõ ràng những gì viết trong tấm thiệp đó khiến cho tất cả những người còn lại ở chỗ này cũng thêm một hồi sôi nổi loạn hết cả lên:
"Tịnh Tuyết, chiếc nhẫn kia là nhẫn cầu hôn của Hoàng phó tổng sao?"
"Tịnh Tuyết, hôm này Hoàng phó tổng của Hoàng thị hẹn cô đến tầng 70 của Tấn Hoàng Thành là muốn cầu hôn sao?"
"Hai người khi nào sẽ kết hôn, đã nghĩ đến địa điểm kết hôn ở đâu hay chưa?"
Diêu Tịnh Tuyết đỏ mặt khó xử, một bộ dáng giống như là đã không còn gì có thể che giấu được đành phải miễn cưỡng nói ra:
"Chúng tôi chưa nghĩ đến địa điểm kết hôn"
Một lời nói này của Diêu Tịnh Tuyết, hiển nhiên cũng giống như ngầm thừa nhận chuyện hai người sẽ kết hôn. Ký giả ở xung quanh ngay lập tức tranh nhau hỏi, giống như sợ không được Diêu Tịnh Tuyết trả lời vậy:
"Tịnh Tuyết, như vậy là cô công khai mối quan hệ giữa mình và Hoàng phó tổng rồi sao?"
"Tịnh Tuyết, khi nào cô cùng Hoàng phó tổng định mở một cuộc họp báo chính thức?"
"Tịnh Tuyết, Hoàng phó tổng đã đưa cô về nhà ra mắt gia đình chưa?"
...
Tô Đồ Lang Quân vừa nói chuyện xong với Ikeda liền đọc được tin tức ở trên điện thoại. Cậu trầm mặc nhìn những bài báo trên trang mạng, mang toàn bộ những bài viết kia đọc không bỏ sót một chữ nào, cuối cùng liền tắt điện thoại ngẩng đầu nhìn về phía trước nói:
"Đàm thư ký, tôi muốn có vé máy bay chuyến sớm nhất về nước"
Đàm Dật Nam có điểm bất ngờ, vừa mới rồi cùng Tô Đồ Lang Quân đi họp với Ikeda, anh ta rõ ràng nghe được ngày mai bọn họ sẽ tiếp tục gặp mặt để bàn thêm một số ý tưởng trong bản kế hoạch, vì sao bây giờ Tô Đồ Lang Quân lại đột nhiên nói muốn trở về nước:
"Ngày mai chẳng phải có hẹn cùng Ikeda sao?"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi trả lời:
"Ngày mai tôi sẽ họp với Ikeda qua máy tính, chúng ta không thể cứ như vậy kéo dài ở lại đây nhiều ngày được"
Đàm Dật Nam vốn định hỏi lại nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia của Tô Đồ Lang Quân liền gật đầu đáp ứng:
"Được, vậy tôi sẽ đi xem chuyến bay nào gần nhất trở về nước trong hôm nay"
Tô Đồ Lang Quân trở về khách sạn, đồ đạc cậu mang không nhiều cho nên rất nhanh đã thu dọn ngăn nắp bỏ vào trong va li rồi. Cậu bước đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới đường phố đông đúc của Nhật Bản, ánh nắng mùa đông chạm đến gương mặt có điểm hốc hác của cậu thanh niên mang dáng vẻ trầm mặc, càng khiến cho người đi đường bất giác nhìn lên cũng phải nán lại thêm ở gương mặt này vài giây nữa.
Từ sau khi phẫu thuật, Tô Đồ Lang Quân lập tức liền trở vào công việc, mỗi ngày ở trên giường bệnh phải suy nghĩ xử lý rất nhiều thứ, từ chuyện công việc với Ikeda cho đến chuyện đau đầu của Tấn Hoàng Thành kia. Trong hai tuần ở tại Nhật Bản này, Tô Đồ Lang Quân cũng đã gầy đi rất nhiều, thứ có thể nhận ra rõ ràng nhất chính là gương mặt nhợt nhạt hốc hác này, nếu như để Hoàng Thế Vinh nhìn thấy hắn khẳng định sẽ đau lòng chết mất.
Ngày hôm nay Tô Đồ Lang Quân đọc được tin tức trên báo viết rằng Hoàng Thế Vinh và Diêu Tịnh Tuyết sắp kết hôn, hơn nữa hai tuần này giữa cậu và hắn cũng không có liên lạc, người đàn ông kia có phải muốn nhân lúc cậu rời khỏi thành phố mà kết hôn với cô gái khác hay không, thời gian này bận rộn không nhắn tin với cậu là vì chuẩn bị cho hôn lễ sao.
Tô Đồ Lang Quân càng nghĩ đến chuyện này càng kích động, hai nắm tay siết chặt lại với nhau, nếu như Hoàng Thế Vinh muốn kết hôn cùng người khác vậy thì cậu sẽ ở trong hôn lễ trói hắn trở về, hắn muốn kết hôn cũng phải hỏi qua ý kiến của cậu trước đã.
Tô Đồ Lang Quân cảm thấy chẳng có ai đáng thương giống như mình cả, đêm đầu tiên bị đối phương điên cuồng chiếm lấy, không những một lần mà là rất nhiều lần, không có một chút ôn nhu dịu dàng gì, người đàn ông kia chẳng khác gì con ngựa hoang mạnh bạo tra tấn cậu. Có người nào giống như cậu, đêm đầu tiên còn chưa chuẩn bị tâm lý đã bị đối phương kéo vào trong phòng, làm xong rồi cũng không được nghỉ ngơi, lập tức phải lên máy bay bay sang nước ngoài, cuối cùng lại nằm ở trong bệnh viện, bị người ta hiểu lầm là bị cưỡng hiếp, cắt đi một khúc ruột thừa. Chẳng có ai giống như cậu, sau khi chuyện đó diễn ra, đối phương không có lấy một dòng tin nhắn chứ đừng nói là gọi điện quan tâm, suốt nửa tháng giống như là muốn trốn tránh biến mất, đến hiện tại cậu liền đọc được tin tức hắn chuẩn bị kết hôn cùng cô gái khác.
Tô Đồ Lang Quân rất tức giận, từ trước đến nay cậu không bao giờ tức giận với Hoàng Thế Vinh, nhưng ngày hôm nay cậu không thể tha thứ cho hắn được. Đợi đến khi cậu trở về, không chỉ có Diêu Tịnh Tuyết mà ngay cả Hoàng Thế Vinh cũng không thoát khỏi được sự trừng phạt của cậu.
Tô Đồ Lang Quân lấy điện thoại nhắn tin cho Bạch Đằng, cậu hiện tại muốn biết Hoàng Thế Vinh đang làm gì.
[Chuyện kết hôn là như thế nào?]
Bạch Đằng ở phía bên kia rất nhanh gửi tới một tin nhắn.
[Chuyện này là do Diêu Tịnh Tuyết giở trò, Hoàng phó tổng đang muốn mở cuộc họp báo]
Tô Đồ Lang Quân chỉ cần biết như vậy là đủ rồi, cậu chỉ cần biết chuyện này là do Diêu Tịnh Tuyết đơn phương gây nên, Hoàng Thế Vinh không có tình cảm với cô ta.
[Chụp hình cậu ấy cho tôi]
Bạch Đằng nhìn dòng tin nhắn kia ngây người một chút, trên trán cũng xuất hiện ba vạch hắc tuyến vô hình. Bây giờ Hoàng Thế Vinh đang ở trong phòng làm việc, cậu như thế nào có thể tiến vào chụp hình hắn cho Tô Đồ Lang Quân xem đây. Bạch Đằng nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng liền đứng dậy đi về phía cửa phòng làm việc của Hoàng Thế Vinh gõ cửa, Hoàng Thế Vinh ở bên trong nâng giọng:
"Vào đi"
Bạch Đằng cầm chắc điện thoại đã mở sẵn chế độ chụp hình trong tay, chậm rãi đẩy cửa tiến vào. May mắn Hoàng Thế Vinh lúc này vẫn đang cúi đầu nhìn văn kiện dưới bàn, Bạch Đằng liền nhân cơ hội này đưa điện thoại về phía trước chụp lại một tấm hình, cậu hít một hơi thầm thở phào, nhiệm vụ này thì ra cũng không quá khó:
"Hoàng phó tổng, họp báo sẽ diễn ra vào hai ngày nữa, có cần phải đặt một lịch hẹn nói rõ chuyện trước với Diêu tiểu thư hay không?"
Hoàng Thế Vinh vẫn không ngẩng đầu lên, Bạch Đằng đưa máy điện thoại của mình hơi đưa về phía trước chụp thêm một tấm nữa, dù sao chụp nhiều một chút tránh cho Tô Đồ Lang Quân lại muốn nhiều, đến lúc đó cậu cũng không còn cớ nào để vào phòng này nữa.
"Không cần thông báo với cô ta, họp báo này cô ta cũng không cần thiết phải tới"
Bạch Đằng chụp được ba tấm hình rất sắc nét, nhiêm vụ đã hoàn thành liền không tiếp tục ở lại đây. Cậu nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Hoàng Thế Vinh, tiến đến chỗ ngồi của mình, mang ba tấm hình kia gửi lại cho Tô Đồ Lang Quân.
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng chuông tin nhắn thì khẽ mỉm cười, tin nhắn gửi đến ba tấm hình chụp Hoàng Thế Vinh. Đã nửa tháng nay cậu không gặp hắn rồi, lúc nhìn hình chụp thì càng cảm thấy nhớ hắn hơn. Tuy rằng trong hình hắn không ngẩng đầu, nhưng ở vị trí như vậy, cậu vẫn có thể thấy rõ được từng đường nét quen thuộc của người đàn ông này.
Ánh mắt của Tô Đồ Lang Quân trở nên thật ôn nhu, đôi con ngươi xinh đẹp như vậy từ nhỏ đến lớn cũng chỉ chứa được duy nhất hình bóng của Hoàng Thế Vinh, ngay cả nụ cười này, trái tim này cũng chưa từng trao cho bất cứ ai ngoài hắn. Tô Đồ Lang Quân luyến tiếc ngắm hình ảnh của Hoàng Thế Vinh trong điện thoại mình, chỉ hận không thể ngay lúc này trở về bên cạnh hắn, nhìn thấy được hắn bằng xương bằng thịt.
Điện thoại của Tô Đồ Lang Quân lại truyền đến một tin nhắn nữa, người nhắn tới là Đàm Dật Nam.
[Chuyến bay sớm nhất sẽ được cất cánh vào 5 giờ sáng ngày mai, tôi đã đặt hai vé rồi].