"Được rồi các vị nhà báo phóng viên, Tô thiếu gia hiện tại còn có việc quan trọng phải rời đi trước. Diêu tiểu thư của chúng ta vẫn còn ở chỗ này, mọi người có gì muốn hỏi thì nhanh chóng hỏi, 5 phút nữa cuộc họp báo sẽ kết thúc"
Ở dưới khán đài có một phòng nhỏ để đồ, Hoàng Thế Vinh tạm thời đưa Tô Đồ Lang Quân đi vào trong đó, hắn nhíu mày quan sát sắc mặt cậu, khẽ cúi người hỏi:
"Quân Quân, cậu giải thích cho tớ chuyện này là sao, vì sao cậu lại xuất hiện ở trên đó?"
Tô Đồ Lang Quân không nói gì, cậu chỉ im lặng cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình, Hoàng Thế Vinh không có cách nào nhìn được gương mặt cậu lúc này liền đoán có lẽ cậu bị tình cảnh lúc nãy dọa sợ kinh hách rồi:
"Được rồi Quân Quân, cậu đừng sợ"
Tô Đồ Lang Quân chủ động vòng tay qua eo của Hoàng Thế Vinh ôm lấy hắn, cả người mang theo mùi hương nước hoa nhàn nhạt ngọt ngào, gương mặt kia cũng áp lên trước ngực hắn khẽ nói:
"May mắn vừa rồi có cậu giúp tớ, nếu không tớ cũng không biết vào trong kiểu gì"
Hoàng Thế Vinh do dự, hai tay đưa lên trước không trung dừng lại một lúc rồi cũng chậm rãi đặt ở trên lưng cậu khẽ vỗ nhẹ:
"Không có chuyện gì nữa, cậu đừng sợ"
Đời này Tô Đồ Lang Quân chưa biết sợ bất cứ thứ gì, đừng nói là đám phóng viên nhà báo bám đuổi dai dẳng kia chỉ là một chút phiền phức khó chịu mà thôi, nhưng mà hiện tại đứng trước Hoàng Thế Vinh cậu liền phối hợp một chút, gương mặt che giấu trong lồng ngực ấm áp kia, giọng nói ấm ách phát ra:
"Châu Nghệ Hưng đêm hôm qua bị cảnh sát bắt vì tội sử dụng thuốc kích thích trong quán bar, tớ vì không muốn sau này xảy ra bất cứ chuyện gì nên đã tự ý quyết định đổi người. Trong thời gian cấp bách như vậy không tìm được ai thay thế, cậu sẽ không giận tớ vì tự mình làm việc mà không thông báo cho cậu chứ?"
Hoàng Thế Vinh thở dài, bàn tay cũng vuốt nhẹ phía sau lưng cậu như muốn trấn an, đèn điện trong phòng lúc này chẳng hiểu sao vụt tắt, có lẽ bên ngoài đang bắt đầu thu dọn hội trường cho nên đã cắt điện. Cả người Tô Đồ Lang Quân khẽ run lên một cái, Hoàng Thế Vinh cảm nhận được liền ôm chặt lấy cậu hơn:
"Không trách cậu, chỉ là cậu vốn dĩ không thích những nơi đông người, nếu như cậu là người đại diện, sau này khẳng định sẽ phải đi dự tiệc rất nhiều"
Đôi mắt của Tô Đồ Lang Quân ở trong bóng tối chợt lóe lên một tia quái dị, cậu đưa tay vô ý đặt ở trước ngực của Hoàng Thế Vinh, giọng nói nhỏ nhẹ đáp thế này:
"Cũng không còn cách nào khác, chỉ sợ tớ sẽ làm hỏng chuyện, ảnh hưởng đến cậu mà thôi"
Hoàng Thế Vinh cảm thấy không khí hiện tại có điểm quái dị, không rõ tại vì sao trước ngực hắn giống như có vật gì đó đang chậm rãi bò lên, hơn nữa bọn họ cứ như vậy đứng ở trong bóng tối ôm ấp, Tô Đồ Lang Quân lại không đẩy hắn ra, có phải là cậu bị dọa đến vẫn chưa hoàn hồn hay không:
"Không sao Quân Quân, nếu như cậu không muốn làm, tớ sẽ tìm phương án giải quyết khác. Chúng ta có phải nên ra ngoài hay không?"
Đúng lúc này phía bên ngoài liền có người bất chợt đẩy cửa, ánh sáng thông qua kẽ cửa mở hé tiến vào bên trong. Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân đứng ngay bên cạnh cánh cửa đó, căn phòng này lại ở dưới tầng hầm nên rất thiếu sáng, nếu như đóng của lại thì sẽ tối như mực.
"Giám đốc Hoàng, hôm nay tôi ở trên đó động đến con trai của Tô Thành, Tô Thành hắn ta có liên quan đến thế giới ngầm, nhất định sẽ không bỏ qua chô tôi, ông mau cho tôi một chút tiền, tôi tạm thời lánh mặt một thời gian"
Có hai người từ bên ngoài bước vào, sau đó cẩn thận đóng lại cánh cửa kia, căn phòng bên trong lại tối đen như mực không nhìn thấy bóng người. Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân hiểu ý liền không lên tiếng nói ra bất cứ lời nào cả, ngay cả toàn bộ động tác cũng đình chỉ.
"Tôi muốn cậu làm cho tôi thêm một việc nữa" Một giọng trung niên khác phát ra
Người đàn ông trẻ tuổi hình như là người phóng viên mở đầu nhắc đến thân phận của Tô Đồ Lang Quân trong buổi họp báo lúc này liền lên tiếng:
"Giám đốc Hoàng, ông muốn tôi giúp ông chuyện gì?"
Người còn lại kia không ai khác chính là Hoàng Thế Minh:
"Ngày mai, tôi muốn có một bài viết liên quan đến thân phận của Tô Đồ Lang Quân, cậu phải nhấn mạnh đến chuyện thằng nhóc đó và Tô Thành không hòa thuận"
Phóng viên im lặng một chút rồi trầm giọng nói:
"Việc này không thể, tôi không muốn dính dáng gì đến Tô thị nữa"
Hoàng Thế Minh đáp lời:
"Tôi cho cậu mười triệu"
Phóng viên kia nghiêm túc mở miệng:
"Hai mươi triệu, làm xong chuyện này tôi cũng nghĩ mình không thể ở trong giới báo chí"
Hoàng Thế Minh im lặng một hồi liền đáp được một tiếng, người phóng viên kia nhanh chóng đẩy cửa rời đi. Hoàng Thế Minh ở trong phòng lấy điện thoại gọi cho ai đó tức giận quát:
"Người của cậu làm ăn kiểu gì vậy, tại sao họp báo ngày hôm nay vẫn có thể diễn ra suôn sẻ như thế? Đến cuối cùng vì sao vẫn có người lên sân khấu để thay thế hả? Tôi bỏ số tiền lớn ra để cậu làm việc đại sự cho tôi chứ không phải để cậu làm ăn như vậy có nghe hay không?"
Có một thanh sắt rất lớn dựng ở gần phía cửa ra vào, Hoàng Thế Minh vì tức giận mà nắm lấy thanh sắt lớn kia đẩy xuống dưới sàn, lại không cẩn thân bị rơi lướt qua bả vai của Tô Đồ Lang Quân.
Tiếng thanh sắt kia rơi xuống vừa vặn đúng lúc Tô Đồ Lang Quân khẽ kêu lên, cậu nhanh chóng vùi đầu vào trong lồng ngực của Hoàng Thế Vinh kiềm chế không phát ra tiếng động. Thật ra thì một chút va chạm kia cũng không phải là để lại thương tích lớn gì, chỉ là Tô Đồ Lang Quân bị giật mình mà thôi, nhưng mà Hoàng Thế Vinh lại tưởng rằng cậu bị thương vội đưa tay ôm chặt lấy cậu.
"Cậu nói cái gì hả? Sự việc không nằm trong kế hoạch sao? Lúc tôi đưa tiền cho cậu, cậu nói mọi việc đều trong dự tính, còn nói tôi không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, đến bây giờ cậu lại nói sự việc đó không nằm trong kế hoạch?"
Hoàng Thế Minh không biết trong phòng chứa đồ còn có hai người khác cho nên khi nói chuyện đã vô tình để lộ ra bí mật, mà nói là bí mật cũng không hẳn bởi vì Tô Đồ Lang Quân sớm đã đoán ra được rồi, chỉ có Hoàng Thế Vinh lúc này mới phát hiện mà thôi.
Hoàng Thế Minh rời đi, Hoàng Thế Vinh ngay lập tức lo lắng hỏi Tô Đồ Lang Quân:
"Quân Quân, vừa rồi cậu có bị thương ở đâu không?"
Tô Đồ Lang Quân hơi buông Hoàng Thế Vinh ra:
"Không sao, tớ chỉ là giật mình một chút, chúng ta ra ngoài thôi"
Hoàng Thế Vinh ừ một tiếng cũng luyến tiếc buông Tô Đồ Lang Quân ra, hắn xoay người bước đi trước ra mở cửa, Tô Đồ Lang Quân ở phía sau không cẩn thận vấp vào thanh sắt kia liền lao về phía trước, may mắn có tấm lưng rộng lớn của Hoàng Thế Vinh che chắn nếu không cậu đã ngã xuống rồi:
"Quân Quân cẩn thận một chút"
Hoàng Thế Vinh quả thật là rất phiền lòng, chú của hắn thế nhưng lại muốn hãm hại hắn, còn đánh chủ ý xấu lên người của Tô Đồ Lang Quân. Tô Đồ Lang Quân bị hắn liên lụy như vây, khiến cho hắn cũng cảm thấy khó xử:
"Quân Quân, xin lỗi đã liên lụy đến cậu rồi"
Hoàng Thế Vinh dừng tay trên tay nắm cửa, trước lúc mở cửa ra hắn đã nói một câu như vậy, Tô Đồ Lang Quân nắm lấy cổ tay còn lại của hắn khẽ đáp lời:
"Tiểu Vinh, giữa chúng ta không cần nói những lời này, việc của cậu cũng là việc của tớ mà".
...
Tối hôm đó lúc trở về nhà, Hoàng Thế Vinh phát hiện ra bên bả vai của Tô Đồ Lang Quân xuất hiện vết bầm tím, làn da của cậu vốn dĩ trắng hồng, hiện tại lại càng rõ ràng hơn vết tích bị thương kia. Hoàng Thế Vinh rất đau lòng, ở một bên lấy cao xoa bóp vết bầm tím đó cho cậu, nhưng cả một quá trình đó lại không dám mạnh tay, chỉ có thể xoa xoa nhẹ nhàng khiến cho cao xoa bóp cùng không mấy thấm nhanh được:
"Quân Quân, vết thương như vậy cậu còn định giấu tớ"
Tô Đồ Lang Quân ngồi ở giữa giường, phía trên chỉ khoác chiếc pijama kẻ xanh trắng ở một bên người, phần vai còn lại đã được cỏi bỏ:
"Không phải cậu nhìn thấy rồi sao?"
Hoàng Thế Vinh trầm giọng:
"Nếu tớ không kiên quyết kiểm tra xem, không biết cậu còn định giấu đến bao giờ, nếu như không thoa thuốc vết thương sẽ rất lâu mới khỏi được"
Tô Đồ Lang Quân im lặng không nói, chỉ ngồi thẳng lưng ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh để hắn "gãi ngứa" vết thương cho mình. Hoàng Thế Vinh lơ đãng chuyển ánh mắt nhìn xuống dưới, phát hiện hai điểm nhỏ trước ngực của Tô Đồ Lang Quân rất hồng, yết hầu nhịn không được cũng phải trơn trượt một nhịp, Tô Đồ Lang Quân nhạy cảm nghe thấy được tiếng động nhỏ kia, trong ánh mắt lóe lên một tia đắc ý, tiếp theo sau đó liền quay lại nói với hắn thế này:
"Tiểu Vinh, ngồi nãy giờ rồi, tớ hơi mỏi lưng"
Đột nhiên Tô Đồ Lang Quân lên tiếng liền khiến cho Hoàng Thế Vinh cũng phải giật mình hả một tiếng, Tô Đồ Lang Quân không đợi hắn đồng ý đã trực tiếp tựa người vào lồng ngực của hắn rồi:
"Mượn tạm chỗ tựa lưng như vậy có được không?"
Hoàng Thế Vinh vẫn còn chưa thể thoát ra được thất thần, hương thơm sữa tắm nhàn nhạt phát ra từ trên cơ thể của cậu cũng đủ khiến cho thần trí hắn ngất ngây rồi:
"Được"
Ở vị trí gần gũi như vậy, Hoàng Thế Vinh quả thật muốn không nhìn tới phần hồng hào xinh đẹp kia cũng không được, đôi mắt lại giống như không kiểm soát được mà dán chặt lên đó. Tô Đồ Lang Quân cố tình không quan tâm đến, chỉ ở trước người hắn nói đến chuyện khác:
"Tiểu Vinh, chuyện kia cậu định giải quyết thế nào?"
Hoàng Thế Vinh một tay xoa bóp vết thương trên vai của Tô Đồ Lang Quân, một bên nhìn chằm chằm điểm nhỏ hồng hào xinh đẹp trên ngực cậu, thật sự là muốn sờ nơi đó một chút xem:
"Cậu yên tâm, tớ đã nói người phong tỏa tin tức rồi, ngày mai nhất định sẽ không có bài báo nào đưa tin về cậu"
Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng, im lặng một hồi liền đưa tay gãi nhẹ đến trước ngực mình một cái lại bỏ xuống. Hoàng Thế Vinh ở bên cạnh cũng phải hít một ngụm khí nóng rồi thở mạnh ra, hơi thở từ phía trên phả xuống đỉnh đầu cậu, khiến cho cậu cũng nhận ra được điểm khác lạ, lại cố tình ở một bên đưa tay lên gãi gãi ngực mình một chút rồi thu tay lại.
Hoàng Thế Vinh ho một tiếng, động tác tay của hắn ở trên vai cậu cũng hơi dừng lại:
"Quân Quân... chỗ đó ngứa hả?"