Người phụ nữ này đối với Tô Thành và Đồ Du Du xem như cũng có quen biết, nhưng thân thiết có qua lại thì lại hoàn toàn không có, cơ hồ bọn họ trước đây còn chưa từng nói với nhau câu nào, không rõ lý do tại vì sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở nhà của bọn họ.
Người làm bưng ra một tách trà nóng đặt ở trước mặt của người phụ nữ kia, tuy rằng trang phục mặc ở trên người rất đắt giá nhưng vẫn không che đi được vẻ tiều tụy xanh xao giống như người bị nhiễm bệnh đã lâu.
Tô Thành từ trước đến nay vẫn như vậy, đối với người ngoài không thể cho được nét mặt ấm áp, lúc này chỉ có Đồ Du Du ở bên cạnh xem như còn cho người phụ nữ kia một sắc mặt hòa hoãn dễ nói chuyện:
"Cô tới đây không biết là có chuyện gì không?"
Năm đó người con thứ của Lâm gia không được ba mình quan tâm đến vẫn có thể kết hôn cùng một người đàn ông xuất chúng, vốn tưởng rằng tương lai sau này sẽ có thể mở mày mở mặt đứng ở trước mặt mọi người, không nghĩ tới người chồng kia của mình căn bản lại không yêu thích cô. Sau khi mang thai, cứ ngỡ có thể viên mãn khiến cho chồng mình hồi tâm chuyển ý, không nghĩ tới sự việc cuối cùng cũng chỉ vì một người đàn ông trước mặt này mà gia đình của cô không thể cứu vãn nữa.
Lâm Lệ trầm mặc nghĩ lại những chuyện năm xưa, ánh mắt cô chất chứa nhiều tia khó nói quan sát Đồ Du Du. Thật ra cô không oán hận Đồ Du Du, có trách cũng chỉ trách cô ngay từ đầu đã cố chấp theo đuổi những thứ vốn dĩ không thuộc về mình.
Vu Phóng là chồng của cô, người đàn ông này 6 tháng trước đã qua đời trong tù vì bệnh ung thư phổi. Bản thân cô vì sự việc lần đó, nhà mẹ đẻ không nhận mặt, phía bên nhà chồng lại một lời khó nói, sau khi sinh con liền phải làm rất nhiều công việc để kiếm sống, mấy năm nay cũng sắp không chống đỡ nổi nữa. Trước khi nhắm mắt, vẫn còn có một người khiến cho cô nhọc lòng chính vì thế ngày hôm nay cô mới xuất hiện ở chỗ này:
"Vu Phóng đã qua đời ở trong tù 6 tháng trước, anh ấy bị ung thư phổi"
Đồ Du Du không hề biết chuyện này, tuy rằng trước kia Vu Phóng chính là người đã khiến cho cậu bất tỉnh suốt 6 năm, nhưng hiện tại khi nghe thấy tin tức này, Đồ Du Du tránh không được trong lòng có điểm chua xót:
"Hả?"
Tô Thành đã biết được tin tức này từ lâu, đối với người em trai cùng cha khác mẹ này của mình, hắn không thể nào tồn tại được một chút tình thân nào cả. Chuyện năm đó Vu Phóng phải ngồi tù cũng xem như hắn đã trả thù được cho Đồ Du Du suốt 6 năm bất tỉnh, sau khi Vu Phóng vào tù rồi thì hắn cũng không tiếp tục muốn quan tâm đến người đó nữa.
Đột nhiên một trận ho khan kéo dài, Lâm Lệ vội vã lấy ra khăn tay trong túi áo che miệng. Đồ Du Du liếc mắt thoáng nhìn qua liền phát hiện trên khăn tay xanh lam kia xuất hiện một chút máu, khiến cho cậu cũng phải cả kinh:
"Cô sao vậy, có cần đến bệnh viện hay không?"
Lâm Lệ nét mặt xanh xao khẽ xua tay:
"Vô ích thôi, thời gian của tôi cũng không còn nhiều nữa. Lần này đến tìm hai người là có chuyện liên quan đến con trai của chúng tôi"
Đồ Du Du khó hiểu:
"Con trai?"
Lâm Lệ gật đầu:
"Là con trai của tôi và Vu Phóng, nó cũng xem như là cháu trai của hai người. Tuy rằng trước đây Vu Phóng đã làm chuyện có lỗi với hai người, nhưng anh ấy cũng đã trả giá cho những gì mình đã làm, tôi cũng không còn nhiều thời gian nữa. Trước khi chết tôi muốn đứa nhỏ kia biết được xuất thân thực sự của nó"
Tô Thành nãy giờ vẫn im lặng ở một bên, hiện tại liền trầm giọng lên tiếng:
"Tôi coi Vu Phóng chỉ là người ngoài, con trai của hắn đối với tôi cũng không hề có quan hệ gì"
Đồ Du Du quay sang nhìn Tô Thành, người đàn ông này có đôi lúc sẽ rất lạnh lùng với người ngoài, khiến cho cậu cũng phải thở dài trong lòng, dù sao chuyện người nhà Tô gia cũng nên phải nghe theo ý kiến của Tô Thành.
Lâm Lệ là một người gần đất xa trời, đối với ánh mắt lãnh đạm kia của Tô Thành cũng không hề sợ sệt mà chậm rãi từ trong túi xách rút ra một tập văn kiện giấy tờ, nói:
"Tôi biết, nhưng đứa trẻ này đang chảy trong người dòng máu của Tô gia là điều không thể nào chối bỏ. Ba của anh trước khi qua đời đã để lại cho đứa cháu trai này 20 phần trăm cổ phần của Tô thị, mấy năm nay tôi không hề muốn nhắc đến chuyện này, nhưng thời gian của tôi sẽ không còn nữa, tôi muốn trước khi chết dành lại cho nó những thứ vốn dĩ thuộc về mình"
Năm đó Vu Phóng là nguyên nhân tác động đến chuyện Tô Thánh bị liệt nửa người, nhưng ông không hề hận đứa con này của mình, ngược lại còn tự hận chính bản thân đã không đối xử tốt với con trai. Cả đời ông có hai người con trai nhưng hai người con trai này ông đều không thể dạy dỗ tốt, đến cuối đời mới bị kết cục như vậy.
Tô Thánh đối với Đồ Du Du không còn ghét bỏ như lúc trước, nhưng chuyện ông canh cánh ở trong lòng chính là tình cảm của Tô Thành đối với Đồ Du Du rất bền vững, hai người bọn họ tuy rằng đã nhận con nuôi nhưng nói gì thì nói đứa trẻ kia căn bản không phải là cháu ruột của ông. Sau khi Tô Thánh qua đời, ông đã bí mất lập di chúc để lại toàn bộ cổ phần trong Tô thị mà ông có chuyển cho đứa cháu trai ruột của ông chính là con trai của Vu Phóng, xem như đây cũng là phần chuộc lỗi cuối cùng ông có thể làm được cho đứa con trai này.
Đồ Du Du nhìn văn kiện ở trên bàn, lật mở xem một lượt quả nhiên bên trong có con dấu cùng chữ ký của Tô Thánh. Đồ Du Du vốn dĩ không quan tâm đến chuyện tài sản, cậu không phải là kẻ lòng dạ hẹp hỏi, nhưng hôm nay Lâm Lệ mang văn kiện này đến đây muốn vì con trai của cô ấy đòi lại một chút lợi ích. Cậu chỉ lo Tô Đồ Lang Quân sau khi biết chuyện này sẽ suy nghĩ nhiều, dù sao từ đó đến giờ đứa nhỏ này vẫn luôn rất để ý đến chuyện huyết thống.
Lâm Lệ khó nhọc nhấp một ngụm trà:
"Tôi biết hai người có nhận con nuôi, tôi cũng không phải là muốn tranh giành tài sản gì, chỉ là sau khi tôi chết rồi, hy vọng con trai có thể sống tốt mà thôi"
Tô Thành trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói:
"Nếu như nó thật sự an phận thì tôi sẽ không gây khó dễ, nhưng nếu như bản tính của nó giống như Vu Phóng thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua"
Lâm Lệ gật đầu:
"Có câu nói này của anh, xem như tôi chết cũng nhắm mắt rồi".
...
Lại nói đến phòng tắm của nhà Hoàng Thế Vinh.
Bồn tắm lớn lúc này đang có hai người đàn ông trần trụi quấn quít tựa vào nhau. Tô Đồ Lang Quân ngồi ở phía trước của Hoàng Thế Vinh, xem lồng ngực rắn chắc kia của hắn giống như một chỗ ngả lưng thoải mái của mình, mái tóc ẩm ướt, thỉnh thoảng còn theo những sợi tóc đen nhỏ xuống một giọt nước, chảy đến xương quai xanh gợi cảm kia. Hoàng Thế Vinh vừa nhìn đến người trong lòng xinh đẹp tinh xảo như vậy, lại nhịn không được khẽ động bàn tay trong làn nước vuốt vẻ thân thể mịn màng nuột nà kia:
"Quân Quân, sau này đừng dây dưa gì đến Vu Nhạn Bắc nữa, cậu có phải cũng phát hiên ra ánh mắt của hắn không bình thường rồi đúng không?"
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu, một tay vòng qua cổ của Hoàng Thế Vinh, khẽ hôn nhẹ lên cằm của hắn:
"Tớ không dây dưa với anh ta, hôm đó đến trường bắn là do cậu đưa tớ đi"
Hoàng Thế Vinh ngẫm lại cũng đúng, trong lòng tránh không được có điểm rầu rĩ:
"Dính dai như đỉa vậy, còn có thư ký của cậu Đàm Dật Nam nữa, cũng không biết trong lòng hắn ta chứa cái gì đâu"
Tô Đồ Lang Quân nắm lấy bàn tay đang chạy loạn trên người cậu của Hoàng Thế Vinh khẽ mỉm cười:
"Cái gì gọi là thư ký của tớ, dù sao lúc đi làm cũng vẫn ngăn cách một cánh cửa, tớ cùng anh ta mỗi lần đến công ty đều không nhiều lời tán gẫu, chỉ nói đến công việc"
Hoàng Thế Vinh thở dài, hắn thật là không thể tìm ra được cách nào đuổi được đám ruồi bọ xung quanh Tô Đồ Lang Quân mà:
"Chỉ muốn mang cậu giấu đi mà thôi, để cậu ra ngoài thật không thể yên tâm"
Tô Đồ Lang Quân cầm lấy bàn tay của Hoàng Thế Vinh đưa lên trước miệng mình khẽ hôn nhẹ xuống dưới:
"Tiểu Vinh, tớ là người chung thủy, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ nhìn trúng mỗi cậu thôi"
Một câu nói này của Tô Đồ Lang Quân liền khiến cho Hoàng Thế Vinh vui như mở cờ trong bụng vậy, hắn rất thích nghe những cậu nói đại loại như vậy, mà Tô Đồ Lang Quân cũng không hề ngại ngùng mà bảy tỏ tâm ý trong lòng.
Sau nụ cười đắc ý kia của mình, ánh mắt của hắn chợt trầm xuống, hắn cúi đầu nói khẽ vào bên tai Tô Đồ Lang Quân:
"Làm thêm một lần nữa được không?"
Cả người Tô Đồ Lang Quân chợt cứng lại, buổi tối nay từ lúc ở phòng bếp ra đến bàn ăn, rồi khi ở trong phòng tắm đã là 5 lần rồi. Hắn không mệt nhưng mà cậu cũng biết mệt, đang định nhân cơ hội hắn không phòng bị muốn đứng dậy chạy trốn, Hoàng Thế Vinh đã không cần sự đồng ý của cậu lập tức nắm chặt lấy eo cậu nhấc lên rồi hạ xuống rồi.
Tô Đồ Lang Quân bực tức nhận mệnh, trong lòng vẫn còn ấm ức, khóe môi hơi cong lên trách móc:
"Tuy tớ thật sự không ngại chuyện đó, nhưng nếu như cậu cứ càng ngày càng không biết khống chế như vậy sẽ khiến trong lòng tớ xuất hiện bóng ma tâm lý đấy"
Hoàng Thế Vinh cười tà:
"Thật không, Quân Quân của tớ hình như là không nhận ra cậu càng ngày càng rất dẻo dai à, còn không phải đã thành thói quen rồi hay sao"
Tô Đồ Lang Quân: "..." Hình như Hoàng Thế Vinh nói đúng rồi.