"Con xem, bộ dạng của con lúc này có bao nhiêu chật vật? Không chịu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút, vừa mới rồi còn xuống giường là muốn đi đâu?" Hoàng Thế Trung nhíu nhíu mày nhìn đứa con mình.
Hoàng Thế Vinh cười cười:
"Không vấn đề gì, cũng chẳng phải ba lần đầu nhìn thấy con trong bệnh viện có đúng không?"
Đúng là như vậy, Hoàng Thế Vinh hồi còn đi học luôn là tiểu bá vương gây sự trong trường, nếu như không đánh người ta bị thương thì cũng là chính mình bị gãy tay hay gãy chân gì đó. Nhưng mà như vậy có giống với lần này sao, lúc y tá đưa Hoàng Thế Vinh từ trên xe cấp cứu xuống, Hoàng Thế Trung còn không nhận ra con trai mình bởi vì khắp người, ngay cả trên mặt cũng toàn là máu, còn tưởng rằng lần này Hoàng Thế Vinh đích thị là lành ít dữ nhiều rồi.
Hàn Kỳ và Hoàng Thế Trung không hẹn mà gặp đồng loạt thở dài một tiếng bất lực rồi im lặng. Hoàng Thế Vinh lại tỏ ý lên tiếng đuổi người lần thứ hai:
"Nhìn thấy hai người cũng mệt rồi, hay là cứ về trước đi, nếu như con cảm thấy không khỏe ở chỗ nào sẽ lập tức gọi bác sĩ đến xem:
Hàn Kỳ nhíu nhíu mày, có chút không yên tâm lại nói:
"Hay là ba ở đây chăm sóc con, nếu như cần gì ba sẽ..."
Hoàng Thế Trung không đợi Hàn Kỳ nói xong đã nhẹ nhàng chặt đứt suy nghĩ kia của ba mình:
"Không cần đâu, dù sao cũng có Quân Quân ở đây với con rồi"
Tô Đồ Lang Quân nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng phải lên tiếng nói một câu thế này:
"Hai bác yên tâm, cháu sẽ ở đây chăm sóc tốt cho Tiểu Vinh, nếu như gặp vấn đề gì sẽ lập tức gọi luôn cho hai bác"
Hoàng Thế Vinh nằm ở trên giường bệnh, đến cả đáy mắt cũng có ý cười gật gật đầu liên tục, giống như là muốn lập tức đuổi người ngay:
"Đúng vậy, đúng vậy"
Tiễn bốn người rời khỏi phòng bệnh, Tô Đồ Lang Quân liền đóng cửa quay lại đi về phía giường bệnh của Hoàng Thế Vinh ngồi xuống bên cạnh hắn:
"Cậu có cảm thấy đau ở chỗ nào không?"
Hoàng Thế Vinh kéo lấy tay của Tô Đồ Lang Quân đặt lên trái tim mình:
"Đương nhiên đau, khắp người đều đau, trái tim đau nhất, nhưng không phải vì mấy vết thương này mà là tìm mãi không thấy cậu"
Tô Đồ Lang Quân nghe được câu kia liền mỉm cười, bàn tay đẹp đẽ tinh tế cũng khẽ xoa nhẹ trước ngực hắn:
"Nhìn thấy cậu như vậy, tớ cũng rất đau lòng"
Hoàng Thế Vinh bị bàn tay không biết vô tình hay cố ý kia của Tô Đồ Lang Quân, khắp người tự động cảm thấy nhộn nhạo rạo rực, dù biết hiện tại không phải là thời điểm thích hợp, nhưng bàn tay Hoàng Thế Vinh liền không tự chủ được mà đưa lên chạm tới đùi của cậu rồi di chuyển càng lên càng cao. Tô Đồ Lang Quân cảm nhận được người nào đó không an phận liền lập tức bắt lấy cổ tay của hắn nhẹ giọng nói:
"Còn nói là đau cả người, cậu muốn vận động sao?"
Hoàng Thế Vinh lắc đầu phản bác:
"Không phải vận động, tớ muốn uống thuốc, cậu chính là liều thuốc tốt nhất của tớ"
Tô Đồ Lang Quân đánh nhẹ vào tay của Hoàng Thế Vinh:
"Đừng như vậy, bác sĩ vừa mới nói cậu không nên cử động nhiều nếu không vết thương sẽ rách ra mất"
Hoàng Thế Vinh thở dài bất lực:
"Được rồi, không làm thì không làm, cậu nằm xuống cùng tớ đi"
Tô Đồ Lang Quân nằm xuống bên cạnh Hoàng Thế Vinh, vì là phòng bệnh VIP nên giường bệnh cũng rất lớn, hai người cùng nằm vẫn có thể thoải mái không chật chội gì. Hoàng Thế Vinh để Tô Đồ Lang Quân nằm gối đầu lên tay mình, mãn nguyện ôm lấy cậu vào trong lòng, lại nhịn không được cúi đầu xuống hôn lấy gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Tô Đồ Lang Quân:
"Cậu gầy đi, nhất định khoảng thời gian kia trôi qua không mấy dễ dàng, thật xin lỗi đã để cậu chịu khổ"
Tô Đồ Lang Quân cũng ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên môi Hoàng Thế Vinh, giọng nói ngọt ngào ẩn ẩn đau lòng:
"Cậu không phải cũng chịu khổ sao, nhìn xem khắp người đều toàn thương tích"
Hoàng Thế Vinh lắc lắc đầu, giống như nghĩ ra điều gì đó liền trầm giọng, trong ánh mắt chợt lạnh lẽo trở lại:
"Là Đàm Dật Nam cấu kết cùng Khâm Định bắt cậu đúng không?"
Tô Đồ Lang Quân nhàn nhạt đáp:
"Không nghĩ tới anh ta lại che giấu thân phận tốt như thế, ở bên cạnh tớ nhiều năm như vậy nhưng không hề để lộ sơ hở"
Hoàng Thế Vinh cúi đầu hôn lên trán của Tô Đồ Lang Quân:
"Hai người bọn họ đã bắt lại được chưa?"
Tô Đồ Lang Quân trả lời:
"Để chạy mất rồi"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày, có điểm lo lắng:
"Chạy mất rồi?"
Tô Đồ Lang Quân gật đầu:
"Nhưng cậu đừng lo lắng, sau này tớ sẽ chú ý hơn"
Hoàng Thế Vinh tự động ôm chặt lấy Tô Đồ Lang Quân hơn một chút:
"Tớ phải buộc chặt cậu, ít nhất là tới khi bắt được hai người kia".
- --
Hoàng Thế Vinh ở trong bệnh viện hai ngày, liên tục có người đến thăm hỏi, hắn cảm thấy rất là phiền phức bởi vì người đến đại đa số toàn là những đối tác làm ăn không mấy thân quen, thế cho nên sau ngày hôm đó liền tự động nói với người trong bệnh viện rằng hắn không tiếp khách. Ngay cả hai ba của mình hắn cũng đã gọi điện đánh tiếng trước, không cần ngày nào cũng phải đến thăm hắn làm gì, hắn sẽ không vì chuyện bọn họ không đến thăm hắn mà nghĩ rằng bọn họ không thương mình, hắn chỉ là muốn có thời gian riêng cùng Tô Đồ Lang Quân ân ái mặn nồng mà thôi.
"Quân Quân, tớ muốn tắm rửa"
Tô Đồ Lang Quân đang ngồi trong phòng bệnh xem máy tính cá nhân, trong thời gian cậu không có ở công ty, Tô Thành cũng không để tâm đến Tô thị, người duy nhất đứng ra điều hành tạm thời là Vu Nhạn Bắc. Có điều Vu Nhạn Bắc không có chuyên môn, mọi dự án đã nhận trước đó cứ như vậy tiếp diễn, những dự án có đối tác tỏ ý hợp tác cũng không dám nhận, lại thêm một số cổ đông trong công ty muốn bỏ của chạy lấy người, muốn rút cổ phần về, cuối cùng cả Tô thị trở nên loạn vô cùng.
Tô Đồ Lang Quân dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thế Vinh hỏi:
"Không phải buổi trưa mới tắm rồi sao, sao bây giờ còn muốn tắm lại?"
Hoàng Thế Vinh mang dáng vẻ lưu manh nhìn cậu:
"Bởi vì tớ nóng rồi"
Tô Đồ Lang Quân đặt máy tính xuống bàn, đi đến chỗ Hoàng Thế Vinh chạm thử vào trán hắn:
"Nóng?"
Hoàng Thế Vinh kéo tay của Tô Đồ Lang Quân xuống:
"Không phải nóng cái đó, mà là nóng trong. Cậu nhìn kìa, trời tối rồi"
Tô Đồ Lang Quân à một tiếng, gương mặt vẫn làm ra dáng vẻ tỉnh bơ cố tình không để ý đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn:
"Vậy tớ lấy cho cậu một bát chè đậu xanh nha đam ba tớ mới mang đến nha"
Hoàng Thế Vinh kéo Tô Đồ Lang Quân ngồi xuống cạnh mình:
"Không phải muốn uống chè đó mà là muốn uống cậu"
Tô Đồ Lang Quân cũng buồn cười:
"Thẳng thắn như vậy?"
Hoàng Thế Vinh luồn tay vào trong áo của Tô Đồ Lang Quân, xoa xoa bụng nhỏ của cậu:
"Đã là vợ chồng có gì phải vòng vo đâu"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi kéo tay Hoàng Thế Vinh xuống:
"Không phải tớ nói với cậu rồi sao, bác sĩ..."
Không đợi Tô Đồ Lang Quân nói xong Hoàng Thế Vinh đã trực tiếp cắt ngang lời cậu, cũng đã nhanh tay luồn vào trong áo cậu tiếp tục cọ cọ vùng bụng bằng phẳng kia:
"Hôm nay lúc cậu ra ngoài nghe điện thoại, bác sĩ đến kiểm tra cho tớ, còn gật đầu nói rằng khả năng phục hồi của tớ rất tốt, vết thương đã không còn ảnh hưởng gì"
Tô Đồ Lang Quân cũng không tiếp tục kéo tay Hoàng Thế Vinh ra nữa nhưng cũng không để hắn di chuyển tay đi xa hơn:
"Cậu tưởng tớ là trẻ con ba tuổi sao, bác sĩ đúng là nói khả năng phục hồi của cậu rất tốt nhưng vế sau là cậu tự thêm vào. Lúc bác sĩ đi ra khỏi phòng tớ liền chạm mặt ông ấy, ông ấy còn nhắc nhở hạn chế vận động nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương."
Hoàng Thế Vinh nhẹ giọng:
"Bác sĩ nói hạn chế thôi chứ không có nói cấm vận động mà"
Tô Đồ Lang Quân mỉm cười hôn nhẹ vào trán của Hoàng Thế Vinh:
"Hạn chế tức là có một số việc không phải bắt buộc thì không cần làm, chuyện kia cậu nhịn một chút, rất nhanh sẽ không còn khó chịu, đợi cậu khỏi lại rồi mới tính đi"
Hoàng Thế Vinh thở dài:
"Cậu là con người cứng rắn như vậy sao, tớ nhịn không được nữa"
Tô Đồ Lang Quân kéo tay Hoàng Thế Vinh ra ngoài bụng mình:
"Nói cho cậu một bí mật, tớ cũng phải nhịn, tuy rằng cảm thấy hơi bí bách nhưng vẫn là phải nhịn, bởi vì cậu không được khỏe"
Hoàng Thế Vinh ngẩn người, nhìn tới ánh mắt xinh đẹp lóng lánh tia dục vọng kia của Tô Đồ Lang Quân liền có điểm xấu xa, có khi hắn gọi mời thêm một chút nữa thì cậu sẽ cùng hắn làm chuyện kia:
"Tớ không khỏe chỗ nào, đảm bảo vẫn có thể cùng cậu thực hiện tư thế khó, hơn nữa cũng đảm bảo cậu tận hứng, nếu cậu không tin có thể thử luôn"
Tô Đồ Lang Quân mỉm cười, dứt khoát đứng dậy rời khỏi giường của Hoàng Thế Vinh đi về phía bàn nhỏ trong phòng tiếp tục giải quyết công việc:
"Tớ tin cậu rất sinh long hoạt hổ cho nên không cần thử".