Dương Phàm không thèm để ý đến hắn ta mà trực tiếp đứng dậy nghênh đón.
Kiếm Trần vừa mới được ăn trái đắng nên lần này rõ ràng đã thận trọng hơn rất nhiều.
“Bốp.”
Dương Phàm tát vào mặt Kiếm Trần.
Tốc độ quá nhanh khiến Kiếm Trần không kịp phản ứng.
■’Chơi không lại à?1′ Miệng Dương Phàm lẩm bẩm, lại tát thêm một cái nữa.
■’Bốp.1′
Ban đầu, Kiếm Trần đang tức gỉận nhưng chưa kịp nổi giận đã bị Dương Phàm tát thẳng vào mặt.
“Đánh lén?”
Nhận thấy khó có thể chống đỡ, Kiếm Trần đã lùi về sau để kéo dài khoảng cách.
Một thanh kiếm sáng chói xuất hiện trong tay hắn ta.
Lúc đầu thấy Dương Phàm còn trẻ như vậy, hắn ta nghĩ chỉ cần dựa vào sức mạnh là có thể
đàn áp.
Không ngờ chẳng những không đàn áp được mà bản thân còn bị tát mấy bạt tai.
Kiếm Trần không do dự nữa, trực tiếp lấy ra kỹ năng chủ lực của mình, phát động Tu Quang Kiếm Pháp, trực tiếp chém một nhát cắt ngang về phía Dương Phàm.
Mọi người đang trốn ở phía xa nhìn thấy Kiếm Trần sử dụng Tu Quang Kiếm Pháp thì đều rướn cổ lên nhìn, muốn có thêm chút kiến thức.
Dương Phàm vẫn đứng đó mà không có chút phản ứng gì.
Thấy kiếm ảnh của nhát chém cách cổ Dương Phàm càng lúc càng đền gần, Đường Ngữ Yên lên tiếng nhắc nhở: “Anh Phàm, cẩn thận.”
Dương Phàm vẫn không di chuyển.
Tốc độ của kiếm ảnh không nhanh nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó lại cực kỳ đáng sợ.
Nhìn thấy kiếm ảnh sắp chém vào cổ Dương Phàm, Kiếm Trần nở nụ cười đắc ý.
Chỉ nghe ‘đinh’ một tiếng, Dương Phàm búng nhẹ ngón tay, trực tiếp nghiền nát kiếm ảnh.
Mọi người xung quanh dều nín thở, như thể bọn họ sắp nhìn thấy đầu của Dương Phàm lăn xuống đất vậy.
Nhưng khỉ nhìn thấy Dương Phàm búng tay một cái đã đánh vỡ kiếm ảnh, bọn họ lập tức kỉnh ngạc thốt lên.
Vẻ mặt Kiếm Trần u ám, cánh tay khẽ run lên, hắn ta không do dự nữa mà trực tiếp sử dụng chiêu cuối của Tu Quang Kiếm: Vạn Kiếm Quy Ảnh.
Trong giây lát đã thấy kiếm quang lấp đầy bầu trời, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại, cuối cùng ngưng tụ thành một vòng kiếm ảnh, tấn công thẳng về phía Dương Phàm.
Thấy Kiếm Trần sử dụng tuyệt chiêu, Mộ Dung Cổ ở một bên cười đắc ý, hét lên với Dương Phàm: “Đi chết đi, phế vật.”
Dương Phàm nhìn thấy một vòng kiếm quang kia, không có phản ứng gì.
Hắn liếc nhìn Mộ Dung cổ, người này mở miệng hay ngậm miệng dều muốn hắn chết, không thể giữ lại được.
Vòng kiếm quang đang xoay vòng để tấn công Dương Phàm đột ngột thay đổi hướng, trực tiếp chém về phía Mộ Dung cổ đang la hét
ở gần đó.
Hiện trường vô cùng đẫm máu, Mộ Dung Cổ đã bị chém thành từng mảnh.
Nhìn thấy cảnh này mọi người nhất thời sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía Kiếm Trần.
Kiếm Trần càng mơ hồ hơn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dương Phàm không có ý định giải thích với hắn ta, đi từng bước về phía Kiếm Trần.
Loại người chưa hỏi trắng đen rõ ràng đã ra tay mà còn dùng chiêu hiểm, không giữ lại được.
Hắn đỉ đến trước mặt Kiếm Trần, vẻ mặt Kiếm Trần vô cùng nghi ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dương Phàm mở miệng nói: “Nối giáo cho giặc, tôi giết anh cũng không quá đáng nhỉ.”
Kiếm Trần vung kiếm theo bản năng, đương nhiên hắn ta sẽ không ngồi yên chờ chết.
Thanh kiếm vừa vung lên đã vỡ nát ngay lập tức.
Dương Phàm duỗi tay ra, thẳng tay bóp cổ Kiếm Trần.
Kiếm Trần vừa vùng vẫy vừa hét lên: “Mày có biết tao là ai không? Tao là đại đệ tử của Kiếm Tinh của Phi Vân Tông, mày dám giết tao, mày chắc chắn sẽ chết.”
Danh Sách Chương: