Sau khỉ cất thẻ đi, tiếng chuông điện thoại của Dương Phàm vang lên.
Là Đường Ngữ Yên gọi tới.
Đường Ngữ Yên quên thẻ ra vào của biệt thự ở công ty nên không thể nhà được, vì vậy cô mới gọi điện thoại cho Dương Phàm.
Dương Phàm nói cho cô biết địa điểm và bảo cô đến lấy thẻ ra vào.
Khách sạn Thiên Hải và Tân Giang Hoa Uyển rất gần nhau, không bao lâu sau thì Đường Ngữ Yên đã đến nơi.
Dương Phàm xuống dưới Lâu đưa thẻ ra vào cho Đường Ngữ Yên.
Đường Ngữ Yên cười hỏỉ: “Anh Phàm, không phải anh nói đang đi học sao, tại sao lại chạy đến khách sạn rồi?”
Trước kia hắn không đến công ty thường xuyên, để tỏ ra mình không phải kẻ ăn chơi lêu lổng nên hắn đã nói với Đường Ngữ Yên là hắn đã đăng ký một khóa bổ túc để học.
Lúc đó hắn chỉ nói đùa chứ không hề nghiêm túc, không ngờ Đường Ngữ Yên lại
tưởng là thật.
Dương Phàm xấu hổ cười một tiếng: “À, bây giờ tan học rồi, tôi đang cùng bạn bè chung lớp đi ăn cơm.”
Đi ăn cơm? Lần trước đến Thịnh Thế Hoàng Cung, bây giờ lại đến Thiên Hải dùng cơm.
Ông chủ à, anh đang học cách tiêu một tỷ trong vòng một tháng phải không?
Cô tăng ca làm việc vất vả để kiếm tiền tạo điều kiện cho hắn đi học, hắn lại học được những thứ này ư?
Đúng là, khi nói đến chuyện công ty phá sản thì không có ông chủ nào vò tội cả.
Nhưng Đường Ngữ Yên chỉ nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.
Dù sao cô cũng rất biết ơn Dương Phàm, chỉ là gần đây cô phải tăng ca tương đối nhiều nên trong lòng âm thầm phàn nàn một chút thôi.
Dương Phàm nhìn thấy hộp cơm tiện lợi đặt trong xe của Đường Ngữ Yên nên tiện tay cầm lây.
Hắn nghiêm mặt nói với Đường Ngữ Yên: Hai ngày nay công việc bề bộn như vậy, cô cứ
ăn cơm hộp thì làm sao có thể đảm bảo đủ dinh
dưỡng được!”
Vừa nói hắn vừa móc từ trong túi ra một xấp tiền mặt và đưa tới.
“Đến Lam Hải Ưu Tuyển ăn hải sản đỉ, ăn không hết số tiền này thì không được về nhà, lúc nào về tôi sẽ kiểm tra sau.”
Sau đó, hắn xoay người đi vào khách sạn.
Lam Hải Ưu Tuyển ở ngay bên cạnh Tân Giang Hoa Uyển, trước đây Dương Phàm đã đưa Đường Ngữ Yên đi ăn ở đó một Lân, Đường Ngữ Yên ăn rất vui vẻ.
Ông chủ à, anh đối xử với nhân viên của mình quá tốt rồi đấy, đặc biệt là thư ký.
Giọng điệu của Dương Phàm rất bá đạo, nhưng trong lòng Đường Ngữ Yên lại cảm thấy rất ấm áp.
Thế này là đang dùng giọng điệu bá đạo nhất để nói lời quan tâm đúng không? Vậy thì không cần khách sáo làm gì, hôm nay mình sẽ tự thưởng cho bản thân một bữa tiệc lớn, tự do thoải mái, nghĩ thôi cũng thấy vui.
Sau khi đưa thẻ ra vào xong, Dương Phàm quay trở lại khách sạn.
Vừa bước vào sảnh khách sạn, hắn đã
nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó không phải là Thiệu Hiểu Liên sao? Bạn gái cũ của Cao Đại Cường.
Thiệu Hiểu Liên đang tán tỉnh một người đàn ông trung niên ở ngay sảnh lớn.
Dương Phàm không khỏi ngán ngẩm, người này đúng là rất tài giỏi, nhà họ Mã vừa mới sa cơ thất thế thì cô ta đã tìm được chố dựa mới.
Ban đầu, Dương Phàm cảm thấy mình bị thu hút bởi những phụ nữ xinh đẹp, lúc đó hắn còn nghi ngờ có phải mình là một tên tra nam không.
Danh Sách Chương: