Mục lục
Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Gia Nghĩa thấy con trai mình lại bị đánh tiếp, ông ta lập tức nổi giận.

Trước giờ đều là ông ta đì đánh người khác nhưng không ngờ lần này lại có người đánh con trai mình ngay trước mặt ông ta.

Dương Phàm quay lưng về phía cửa nhà hàng, lúc nghe thấy có người đi vào, hắn cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.

Dù sao mặc kệ là aỉ tới, hôm nay hắn cũng phải lấy lại danh dự cho dì Trương.

Người phía sau Chung Gia Nghĩa đương nhiên nhận ra Chung Gia Phúc, lúc nhìn thấy cậu chủ nhỏ của mình bị đánh, bọn họ nhanh chóng chạy tới, vây quanh đám người Dương Phàm.

Sắc mặt Chung Gia Nghĩa lạnh lùng, ông ta đỡ con trai dậy, miệng thì thầm mấy chữ: “Đã lâu rồi chưa nhìn thấy người nào phách lối như thê?’

Lời nói của ông ta là thật, ông ta đã đi theo Thiệu tứ gia nhiều năm rồi, mặc dù địa vị của ông ta ở Giang Thành không cao lắm, nhưng mối quan hệ của ông ta vẫn rất rộng.

Đối với các thế lực ngầm, người bình thường cũng không muốn trêu chọc vào.

Dù sao, minh thương dê tránh, ám tiên khó phòng*.


(*) Nghĩa là gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng.

Một số gia tộc lớn và Thiệu tứ gia cũng là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, vì vậy bọn họ cũng rất giữ thể diện cho ông ta.

Nhưng lúc nhìn thấy diện mạo của Dương Phàm, ông ta lập tức ngây ngấn cả người.

Đây không phải là người đó sao?

Lúc đó, khi còn ở nhà hàng Tây Darwin, Chung Gia Nghĩa cũng đi theo bên cạnh Thiệu Danh Thần.

Ông ta cũng chính mắt nhìn thấy sự kiêng dè của Thiệu Danh Thần, lúc đó, chính miệng Thiệu tứ gia còn tuyên bố bất luận thế nào cũng không thể trêu chọc đến người này.

Chính miệng Thiệu tứ gia đã nói, người này chắc chắn là một cao thủ võ lâm.

Chung Gia Phúc lại bị tát thêm cái nữa, trong lòng anh ta dâng lên tức giận, anh ta chỉ vào mặt Dương Phàm và nói với cha mình: “Cha, anh ta là người đã đánh con, con muốn

đánh gãy tay anh ta.”

Sau đó anh ta còn chỉ vào Tô Mộng Dao ở bên cạnh: “Ngay cả bạn gái của anh ta cũng không thể bỏ qua, đánh gãy cánh tay anh ta rồi trói anh ta lại, để anh ta tận mắt nhìn thấy con chơi đùa bạn gái của anh ta như thế nào”

Nhìn sự lạnh lùng trong mắt Dương Phàm, Chung Gia Nghĩa đã có chút bối rối.

Ông ta bất chợt tát vào mặt con trai, cất tiếng mắng: “Thằng nhóc khốn khiếp này, mày đang nói gì vậy, còn không mau câm miệng.”

Cái tát này đã khiến Chung Gia Phúc sững sờ, cha mình bị làm sao vậy, tại sao ông ấy lại tự tay đánh mình như thế?

Mặc dù anh ta là con nhà giàu, nhưng anh ta cũng không ngốc, người trước mặt mình chắc là người không thể trêu vào, nếu không cha anh ta sẽ không hành động như thế.


Anh ta không phải là người duy nhất bối rối, ngay cả đám bạn của anh ta còn hoang mang hơn, đây là cha ruột anh ta đấy, tại sao lại giúp người khác đánh con trai mình như thế?. Đam Mỹ H Văn

Những người đang ăn trong nhà hàng cũng sững sờ, hành động thế này là sao đây? Hoàn toàn không hiểu gì cả.

Chung Gia Nghĩa vội vàng xỉn lỗi Dương Phàm: “Ngài Dương, thằng khốn nhà tôi có mắt như mù nên đã xúc phạm đến ngài, mong ngài rộng lượng đừng tính toán với nó.”

Dương Phàm khẽ cau mày, mong mình rộng lượng? Nếu tôỉ vẫn muốn tính toán thì tôi thành kẻ hẹp hòi à?

Nhìn thấy biểu cảm của Dương Phàm, Chung Gia Nghĩa quỳ phịch xuống đất cầu xin.

“Ngài Dương, con cái ngỗ nghịch là do cách dạy dỗ của cha mẹ, nếu ngài muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt tôi đi.”

Chung Gia Phúc ở bên cạnh đã ngây ngốc.

Cha anh ta là một nhân vật li3m máu trên mũi dao, anh ta chưa từng thấy ông ấy hạ thấp mình như thế.

Dương Phàm cười nói: “Con trai ông đúng là không được giáo dục tốt, rất tàn nhẫn, còn muốn c**ng hi3p con gái nhà lành cơ à?”

Chung Gia Nghĩa vội vàng nói: “Thằng nhóc khốn khiếp nhà tôi nhất thời mê muội, mặc dù nó háo sắc nhưng người phụ nữ nào mà nó chạm qua dều là đã thương lượng giá cả rồi, chắc chắn chưa từng làm ra chuyện không có tình người như thê”


Chung Gia Phúc ở bên cạnh cũng vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Ngài Dương, tôi thật sự chưa từng làm chuyện như vậy, vừa rồi là tôi ăn nói vạ miệng, là do tôi xúc phạm ngài Dương Diệp.”

Vừa nói, anh ta vừa tự tát vào mặt mình.

Một cái, hai cái…

“Được rồi, được rồi, hai người đứng lên đi rồi nói chuyện”

Thấy Chung Gia Phúc thực sự là một người hèn nhát, chắc cũng chỉ là một kẻ nói ra cho sướng miệng chứ cũng không phải là một người tội ác tày trời gì đó, vì vậy Dương Phàm cũng không so đo nữa.

“Ông biết tôi à?” Dương Phàm hỏi Chung Gia Nghĩa vừa mới đứng dậy.

Chung Gia Nghĩa vội vàng nói: “Lần trước ở nhà hàng Tây Darwin, tôi có đi theo bên cạnh Thiệu tứ gia nên đã may mắn gặp được ngài Dương.”

Dương Phàm không hỏi nhiều nữa, nói: “Tiền quần áo vẫn phải đền, mở mã QR nhận tiền của anh ra đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK