Người thanh niên nhìn thấy thế thì cười lạnh: “Đương nhiên rồi, ở Giang Thành này có mấy người là thiếu gia nhà Âu Dương? Mau để bạn gái của anh đi theo tôi đi, nếu chọc giận thiếu gia Âu Dương thì cái mạng của anh cũng bỏ đi đây.”
Dương Phàm cười nói: “ô? Nếu anh đã nói vậy rồi thì tôi cũng muốn xem thử cậu chủ nhà anh có gì tốt.”
Đột nhiên tính khí cáu kỉnh của người thanh niên nổi lên, anh đa đã nói ra tên thiếu gia Âu Dương ở Giang Thành rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người không hề biết sợ.
Không phải ai cũng có thể đối đầu với nhà họ Âu Dương được đâu.
Anh ta chỉ tay vào mặt Dương Phàm rồi mắng không hề nể nang gì: “Mẹ kiếp, mày…”
“Chát.”
Người thanh niên còn chưa nói hết câu đã bị Dương Phàm giáng cho một cái tát trời giáng khiến anh ta loạng choạng suýt nữa ngã ra đất.
“Cút.”
Nghe Dương Phàm nói vậy, người thanh niên che mặt quay đi, vừa đi vừa nói: “Mày dám
đánh tao? Chờ đó, mày chết chắc rồi.”
Nói rồi anh ta bỏ đỉ mất.
Những người đang dùng bữa ở những bàn bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này thì bắt đầu bán tán với nhau.
“Người đó là ai thế? Dám đánh người của thiếu gia Âu Dương?!”
“Đó không phải là Tô Mộng Dao của nhà họ Tô sao? Anh chàng này chắc là con rể tương lai của nhà họ Tô rồi, phải không nhỉ?”
“Vậy thì anh ta xong đời rồi, nhà họ Tô cũng chưa chắc bảo vệ được anh ta đâu.”
“Đừng nhiều chuyện nữa, bảo vệ anh ta sao? Không liên lụy đến nhà họ Tô là tốt rồi, người ta là người của thiếu gia Âu Dương đó.”
Tô Mộng Dao ngồi đối diện Dương Phàm nhìn thấy anh tự dưng đang yên đang lành lại động tay, vẻ mặt cô ấy tối sầm lại.
“Dương Phàm, chúng ta mau về thôi, anh đã đánh người ta, họn họ sẽ không bỏ qua đâu.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười: “Anh cũng đâu có ý định bỏ qua, dù sao trên danh nghĩa thì em cũng là bạn gái của anh, nếu hôm nay bọn họ không nói một tiếng xin lỗi thì chuyện này không xong đâu.”
Tô Mộng Dao cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình: “Nhưng bọn họ là người của nhà họ Âu Dương, chúng ta mau về đi có được không? Có chuyện gì thì nóì sau đi.”
Ngay lúc này có một thanh niên sắc mặt lạnh lùng đì tới: “Bỏ đi sao? Ha ha, e rằng hôm nay hai người không đi được rồi.”
Người này khá tuấn tú, quần áo trên người anh ta là của thương hiệu Armani, trên người còn đeo rất nhiều trang sức.
Anh ta chính là Âu Dương Phỉ, thiếu gia của nhà họ Âu Dương.
Theo sau anh ta là một lão già tóc bạc trắng nhưng bước đi rất vững chãi, rất dễ nhận ra đây là một người luyện võ.
Nhìn thấy hai người họ thì Tô Mộng Dao biến sắc, nhưng Dương Phàm vẫn ung dung nhìn cô ây, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng người đang dùng bữa xung quanh cũng ngẩng đầu lên xem kịch.
Âu Dương Phỉ đi tới trước mặt Dương Phàm, anh ta cười khinh thường: “Là anh đã đánh người của tôi?”
Người thanh niên lúc nãy bước ra từ phía
sau lưng lão già, trịch thượng nói: “Là anh ta, anh ta là người đã đánh em.”
Tô Mộng Dao vội vàng đứng dậy giải thích: “Là người của anh nói mấy lời khó nghe trước…”
Nhưng cô ấy còn chưa nói xong thì Âu Dương Phỉ đã trực tiếp ngắt lời cô ấy: “Người của tôi thích làm gì thì làm.”
“Muốn cướp người phụ nữ của tôi, tôi nghĩ anh không xứng đâu.”
Dương Phàm cười nói: “Tôi không cần anh nghĩ mà tôi muốn anh phải cảm nhận được.”
Hắn ra hiệu cho Tô Mộng Dao ngồi xuống rồi nói với Âu Dương Phi: “Nếu muốn xin lỗi thì làm nhanh đi, còn đợi lát nữa tâm trạng của tôi không vui thì coi chừng tôi đánh luôn anh đây.”
Hắn vừa nói ra câu này đã khiến không khí trong nhà hàng lặng ngắt như tờ.
Âu Dương Phi cười ha ha nói: “Thú vị thật đấy, đời này của tôi còn chưa gặp được ai kiêu ngạo như anh đâu.”
Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán:
“Muốn thiếu gia Âu Dương xỉn lỗi mình sao, thằng nhóc đó sợ đến mất trí rồi à?”
“Chứ còn gì nữa? Dám đắc tội với thiếu gia Âu Dương, đúng là thắp đèn lồ ng đi vệ sinh mà, muốn chết rồi.”
“Tôi nhớ trước đây có một thương nhân giàu có ở ngoại thành đắc tội với thiếu gia Âu Dương, sau đó người ở tỉnh đó phải tìm đến xỉn tha thứ nhưng kết quả là còn chưa được tha thì đã bị đánh gãy chân.”
Âu Dương Phỉ tiến lên rồi nói: “Thiếu gia như tôi mà nhìn trúng người phụ nữ của anh thì anh phải nên cảm thấy may mắn mới đúng. Nếu còn không nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi giao cô ta cho tôi thì đừng trách sao tôi lại ra tay đánh người?”
Dương Phàm nheo mắt lại đứng lên nhìn anh ta rồi mỉm cười.
“Kẻ thua cuộc.”
Bất ngờ, hắn vươn tay túm lấy cổ của Âu Dương Phi rồi dùng sức ấn xuống, trực tiếp ấn mũi của Âu Dương Phì sát vào mặt bàn.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, aỉ nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.
Ngay cả lão già đứng phá sau Âu Dương Phi cũng không ngờ Dương Phàm lại dám ra tay.
Danh Sách Chương: