Dương Phàm mỉm cười, thầm nghĩ: Chẳng trách khi đến nhân gian hắn lại say mê mấy đồng bạc vụn này, thì ra là do môi trường.
Lúc này Vương Lệ Trữ đi tới, nhìn thấy ý cười trên mặt Dương Phàm nên hỏi: "Có chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy, có phải là lại kết bạn Wechat với người đẹp không?"
Dương Phàm cười ha ha: "Dạng người như tôi thì ai lại chạy đến kết bạn Wechat chứ?”
Vương Lệ Trữ cười rạng rỡ nói: "Đừng tự ti như vậy, tôi cảm thấy cậu rất tốt."
Dương Phàm cười cười nhưng không trả lời, tôi không muốn là chị cảm thấy, tôi muốn là tôi cảm thấy, à... tôi muốn là bọn họ cảm thấy như vậy.
Lúc này, một nhóm người bước vào, người dẫn đầu hơn 30 tuổi, dáng người không cao không thấp, dáng vẻ có phần giống với Tạ Dũng - người mà Dương Phàm đã giết trước đó.
Người đến không ai khác chính là nhị thiếu gia của thương hội Kim Sĩ Đốn, anh trai của Tạ Dũng, Tạ Minh Khôn.
Anh ta vừa bước vào đã dán mắt vào Vương Lệ Trữ. Vương Lệ Trữ một lòng đam mê việc kinh doanh trong thương hội, rất ít khi trò chuyện với những người đàn ông trẻ tuổi.
Hôm nay nhìn thấy Vương Lệ Trữ và Dương Phàm trò chuyện cười đùa vui vẻ, một tia hung ác hiện lên trong ánh mắt của Tạ Minh Khôn.
Thấy Tạ Minh Khôn đến, một số khách nữ có mặt lục. đục nhào tới anh ta, ba người phụ nữ mặc lễ phục vừa rồi cũng đi tới.
Tạ Minh Khôn không để ý đến bọn họ, đi thẳng đến chỗ Vương Lệ Trữ, nói: "Lệ Trữ, em đến rồi."
Vương Lệ Trữ nhìn thấy Tạ Minh Khôn thì mỉm cười xem như chào hỏi rồi quay lại tiếp tục trò chuyện với Dương Phàm.
Tạ Minh Khôn cảm thấy tức giận hơn, nhưng anh ta có kinh nghiệm lâu năm trong thương trường, nên vẫn có năng lực kiềm chế cảm xúc của mình.
Anh ta mỉm cười bước tới, hỏi Vương Lệ Trữ: "Người anh em này có chút lạ mặt, không biết cậu là ai?"
Tạ Minh Khôn theo đuổi Vương Lệ Trữ, nhưng Vương Lệ Trữ chưa bao giờ quan tâm đ ến anh ta.
Bây giờ khi nhìn thấy Vương Lệ Trữ trò chuyện nhiệt tình với một người đàn ông xa lạ, anh ta muốn hỏi lai lịch của người này.
Không đợi Dương Phàm lên tiếng, Vương Lệ Trữ thẳng thắn trả lời: "Đây là bạn trai của tôi, anh ấy tên là Dương Phàm."
Dương Phàm nghe vậy thì ngơ ngác, đây là muốn lấy hắn làm lá chắn à?
Ba cô gái mặc lễ phục nghe vậy cũng giật mình, nói đùa gì vậy, Vương Lệ Trữ có thân phận gì, tại sao lại tìm một người bạn trai như vậy?
Nhìn bộ quần áo bình thường này chắc chỉ khoảng 200 tệ, trên người hắn cũng không đeo đồ trang sức, đến cả đồng hồ cũng không có.
Tạ Minh Khôn nghe vậy, trong mắt anh ta thoáng qua một tia tàn nhẫn, ngay lập tức bị anh ta đ è xuống.
Anh ta mỉm cười hỏi Vương Lệ Trữ: "Không phải em vẫn luôn độc thân à, sao lại lén có bạn trai? Không biết đây là cậu ấm nhà ai, vậy mà có thể bắt được trái tim của tiểu thư Lệ Trữ?"
Vương Lệ Trữ đang nói chuyện vui vẻ với Dương Phàm, có chút không vui khi Tạ Minh Khôn cứ hỏi lung tung này nọ.
Cô ta lạnh lùng nói: "Tôi có bạn trai khi nào, không phiền đến anh Tạ quan tâm nhỉ?"
Một người đứng sau Tạ Minh Khôn vội vàng bước tới thì thầm vào tai anh ta: "Đây là tên bạn trai vô dụng của Tô Mộng Dao nhà họ Tô."
Tạ Minh Khôn cười ha ha, nhìn Vương Lệ Trữ nói: Trữ, em gạt anh?”
Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn Dương Phàm, trong ánh mắt chứa đầy sự khinh thường.
Thấy anh ta không tin, Vương Lệ Trữ cũng lười đáp lại, lạnh nhạt nói: "Anh tin hay không thì tùy."
Nói xong, cô ta kéo Dương Phàm đi.
Tạ Minh Khôn gọi Vương Lệ Trữ lại n Trữ, chúng ta đã là bạn nhiều năm như vậy, đừng trách anh không nhắc nhở em, chàng trai trẻ này là bạn trai của Tô Mộng Dao, cậu ta là một tên vô dụng ăn bám, em đừng để bị cậu ta lừa."
Ba người phụ nữ đứng bên cạnh nghe vậy thì bừng tỉnh, thì ra là tiền bối, vừa ăn bám nhà họ Tô bây giờ còn bám lấy Vương Lệ Trữ, đây đúng là tổ tiên của giới ăn bám!
Dương Phàm nghe vậy cũng không vui, các người nói gì thì nói đi, mắng hắn làm gì?
Danh Sách Chương: