Dương Phàm cười ha ha nói: “Sau bữa tối, tôi dẫn cô đi mua một vài bộ đồ ngủ, anh họ của cô có rất nhiều tiền.”
Vốn dĩ Đường Ngữ Yên định từ chối, nhưng khi nghe được Dương Phàm nói vậy, cô lại cảm thấy nhẹ lòng hơn chút.
Dù sao thì mặc quần áo công sở rất gò bó, đặc biệt là ở phần trước ngực, mặc nó khi làm việc nhà sẽ rất bất tiện.
Nếu không phải do chưa có lương thì cô đã mua từ lâu fôỉ.
Dương Phàm nói: “Nghiên cứu khoa học cho thấy mặc quần áo của JK để làm việc nhà thì tốt cho sức khỏe hơn mặc đồ ngủ, lát nữa tôi sẽ mua cho cô hai bộ.”
Đương nhiên là Dương Phàm đang nói mấy đỉều hết sức vô nghĩa về nghiên cứu khoa học, nhưng người có dáng người đẹp như Đường Ngữ Yên mà không mặc quần áo của JK thì quá đáng tiếc.
Đường Ngữ Yên vừa thái rau vừa hỏi: “Quần áo JK là gì?”
Dương Phàm ngồi dậy nói: “Cô có xem phim Tiếp quản đất nước chưa? Nữ chính trong
phim đó thường xuyên mặc thương hiệu này.”
“Tôi rất nhớ cái ổ cứng 700G trong máy tính trước đây của tôi.”
Dù chưa từng ăn thịt lợn nhưng cô đã từng nhìn thấy lợn chạy cho nên Đường Ngữ Yên cũng biết bộ phim về Tiếp quản đất nước đó không phải là một bộ phim hay.
Cô quay lại trừng mắt nhìn Dương Phàm: “Anh đang nhung nhớ nữ chính trong phim đó à?”
“Đúng thế, cô ấy rất xỉnh đẹp, cũng rất giống cô.”
Đường Ngữ Yên hít sâu một hơi, suýt chút thì bung luôn mấy cúc áo trước ngực, cô thở hổn hển nói: “Anh mới giống đó!”
“Sếp à, khi chúng ta dung tục cũng có thể đừng quá thẳng thắn như vậy được không?”
Dương Phàm giả vờ vô tội nói: “Sao lại nói tôi dung tục? Tôi chỉ nhớ Shizuka trong phim Doremon thôi, sao lại là dung tục được?”
Đường Ngữ Yên xoay người tiếp tục nấu ăn nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi lam bẩm: “Nếu thật sự anh đang nói về Shizuka thì tôi sẽ tự sát mua vui cho anh.”
Bên này Dương Phàm cười toét miệng, với
tu vi của hắn làm sao không nghe được Đường Ngữ Yên đang nói gì.
Sau khỉ cả hai ăn tối xong thì cùng nhau đỉ đến trung tâm thương mại.
Đương nhiên quần áo sẽ không được mua theo ý mà Dương Phàm muốn rồi.
Vốn đr Đường Ngữ Yên còn tưởng rằng người trả tiền là Dương Phàm nên hắn thích gì thì cô phải mua cái đó.
Chỉ là đôi tất lưới liền quần và chiếc quần yếm mà Dương Phàm để ý thì cô không thể nào mặc được.
Sau khỉ về đến Tân Giang Hoa Uyển thì đã khuya nên hai người ai về phòng nấy và đi ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, Dương Phàm nhận được điện thoại của Tô Mộng Dao.
Cô ấy gọi để cảm ơn Dương Phàm vì đã giúp nhà họ Tô ký hợp đồng với tập đoàn Hồng Hạo, Tô Mộng Dao còn mời hắn đi ăn cơm.
Hai người họ đến nhà hàng và tìm một chỗ khá vắng vẻ ngồi xuống.
Bọn họ gọi vài món ăn đơn giản cùng với một chai rượu vang.
Tô Mộng Dao rót rượu rồi nâng ly lên với Dương Phàm: “Cám ơn anh đã giúp nhà em. Nếu như không có anh thì nhà họ Tô sẽ không có cơ hội hợp tác với tập đoàn Hồng Hạo.”
Dương Phàm cười nói: “Không có gì đâu, chú dì đã chăm sóc anh suốt sáu năm nên đây là việc anh nên làm mà.”
Hai người nhấp một ngụm rượu vang, sau khi đặt ly xuống thì bắt đầu dùng bữa.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, một lúc sau thì có một thanh niên trông có vẻ lưu manh đi đến.
Anh ta đi đến bên cạnh bàn ăn của hai người họ, nhìn Tô Mộng Dao rồi nói: “Cậu chủ của tôi mời cô một ly nước.”
Tô Mộng Dao liếc nhìn anh ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú.”
Thanh niên đó cười khẩy rồi kiêu ngạo nói: “Cậu chủ của tôi chính là Âu Dương Phi.”
Anh ta đã gặp loại tình huống này quá nhiều lần rồi, có mấy cô gái lúc đầu thì từ chối nhưng khỉ nghe thấy tên Âu Dương Phỉ thì ngay lập tức thay đổi thái độ.
Nghe được họ của người đó là Âu Dương, Dương Phàm ngẩng đầu lên hỏi: “Anh là người
của nhà họ Âu Dương sao?”
Danh Sách Chương: