Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ là muốn cho nhiều cô gái một cơ hội mà thôi, dù sao năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, có rất nhiều cô gái cần sự chăm sóc, quan tâm.
Dương Phàm đương nhiên không để ý đến Thiệu Hiểu Liên, hắn đi thẳng đến cửa thang máy.
Thiệu Hiểu Liên vô tình nhìn thoáng qua thì tình cờ nhìn thấy Dương Phàm đang đi ngang qua.
Kẻ thù gặp nhau, vô cùng ghen tức.
Trước đây, cô ta đã bị Cao Đại Cường làm mất mặt, anh ta còn từ chối yêu cầu tái hợp của cô ta trước mặt nhiều người như vậy, nói gì thì nói, cô ta cũng phải đòi lại công bằng từ Dương Phàm.
“Ui, đây không phải là Dương Phàm – anh em của Cao Đại Cường sao? Anh đến đây làm gì?”
Sau khỉ Thiệu Hiểu Liên nhìn thấy Dương Phàm, cô ta giễu cợt nói.
Dương Phàm liếc cô ta một cái, cũng không thèm để ý.
Thiệu Hiểu Liên làm nũng với người đàn ông bên cạnh: ‘Tổng giám đốc Cung, cái người này trước đây đã bắt nạt em, anh phải giúp em trả thù.”
Tên người đàn ông đó là Cung Văn Phong, hắn ta là quản lý của khách sạn Thiên Hải.
Hắn ta mặc vest, dáng người không cao, khoảng hơn bốn mươi tuổi, vừa nghe vậy, khuôn mặt hắn ta vốn đang tươi cười đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Hắn ta vừa mới cặp kè với Thiệu Hiểu Liên, được phục vụ thoải mái nên hiện giờ đương nhiên muốn ra oai trước mặt người phụ nữ này.
Hắn ta giơ tay ngăn Dương Phàm lại, thấy cả người Dương Phàm đều mặc đồ bình thường, trên tay cầm hộp cơm tiện lợi, Cung Văn Phong lập tức kết luận rằng hắn đến đáy để giao đồ ăn, cũng có thể là người giao cơm giao nhầm địa chỉ.
Dù sao hắn ta cũng chưa từng thấy ai ở khách sạn Thiên Hải mà còn đặt đồ ở bên ngoài giao đến.
“Đây là nơi cậu có thể đến sao? Cút ra ngoài.” Cung Văn Phong tiến lên nói với Dương Phàm, giọng điệu không thể cãi được.
Dương Phàm nhìn hắn ta một cái, bất đắc dĩ cười nói: “Cút ra ngoài? Anh xác định muốn đuổi tôi ra ngoài sao?”
Thiệu Hiểu Liên bước tới ôm lấy cánh tay Cung Văn Phong, nói với Dương Phàm: “Anh có biết đây là đâu không? Một tên nghèo hèn như anh mà cũng có thể tới đây sao? Anh đừng nói là anh đến đây để ăn cơm đấy nhé?”
Dương Phàm cười nói: “Cô đoán đúng rồi, tôi đúng là đến để ăn cơm.”
Trong lòng hắn thấy rất khó hiểu, tại sao trên đời này lại có nhiều kẻ ngốc đến vậy, luôn muốn gây rắc rối cho hắn.
Nghe Dương Phàm nói, Cung Văn Phong khinh thường cười nói: “Cậu đến đây để ăn cơm? Cậu có biết chỉ phí tối thiểu để ăn cơm ở đây là bao nhiêu không, tiền lương cả năm của cậu cũng không đủ đâu.”
Thiệu Hiểu Liên cũng cười mỉa mai nói: “Đem theo hộp cơm tiện lợi mà tới đây ăn cơm, anh đúng là có tài đấy.”
Mấy cô gái lễ tân ở trong sảnh lớn nghe vậy cũng lặng lẽ cười, các cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng Dương Phàm thực sự mang theo hộp cơm tiện lợi tới đây để ăn.
Thấy Dương Phàm không nói gì, Cung Văn Phong giật hộp cơm tiện lợi từ tay Dương Phàm và ném xuống đất, sau đó dùng chân giẫm lên.
“Ăn đi, mặc dù trước đây không có tiền lệ này, nhưng dù gì tôi cũng là một người tốt bụng.”
“Bây giờ cậu ăn hết số cơm này thì có thể rời đỉ, nếu không thì tôi sẽ gọi bảo vệ tới đây đánh gãy chân cậu.”
“Cậu tốt nhất không nên nghĩ đến việc phản kháng, đây là khu vực của thương hội Thuận Thái, hậu quả khi gây sự ở đây cậu gánh không nổi đâu.”
“Haha…”
Cung Văn Phong hãnh diện nhìn Dương Phàm, ở đất Giang Thành này, không ai lại ngu ngốc đến mức đi chống lại thương hội Thuận Thái cả.
Thiệu Hiểu Liên cười nói: “Chủ tịch Cung đã cho anh cơ hội, anh còn không nắm chặt, không muốn bị gãy chân ném ra ngoài thì mau nằm xuống ăn cơm đỉ.,r
Có mấy người đẹp ăn mặc hở hang bước ra khỏi thang máy, còn đang vây quanh một người đàn ông trung niên mập mạp, bọn họ nhìn thấy tình huống này cũng dừng lại xem như thể nhìn thấy kịch hay.
Dương Phàm nhìn Cung Văn Phong nói: “Tôi cũng cho anh một cơ hội, bây giờ anh nằm xuống ăn hết số cơm đó thì tôi sẽ tha thứ cho tội lãng phí đồ ăn của anh, chức quản lý của anh vẫn có thể tiếp tục làm.”
Mọi người nghe thấy thế thì đều bật cười.
Cho quản lý Cung một cơ hội? Người này chắc chắn bị điên rồi, quản lý Cung là quản lý của thương hội Thuận Thái.
“Cậu nghĩ cậu là cái thá gì mà có quyền cho tôi một cơ hội, cậu đã không đồng ý ăn thì
tôi chỉ có thể kêu nhân viên bảo vệ tới đây kéo cậu ra ngoài, sau đó đánh gãy chân cậu.1’
Cung Văn Phong vốn định ra oai trước mặt Thiệu Hiểu Liên một phen, nhưng Vương Lệ Trữ đang dùng cơm ở phòng bao Chí Tôn phía trên, hắn ta sợ là lúc cô ta ăn xong rồi đỉ xuống mà nhìn thấy cảnh này sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt.
Vì vậy, hắn ta cũng không trêu chọc Dương Phàm nữa mà lấy bộ đàm ra để gọi nhân viên bảo vệ tới.
Một số cò gái ăn mặc hở hang đứng xung quanh nhìn Dương Phàm với ánh mắt khinh thường, đã nghèo hèn mà còn cố giả vờ, loại đàn ông này đúng là không đáng được sống.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Dương Phàm reo lên.
Thấy là do Vương Lệ Trữ gọi đến, Dương Phàm khẽ mỉm cười, trực tiếp ấn nút trả lời.
“Cậu Phàm, không phải cậu chưa nói tạm biệt đã đi chứ, chị đây không đáng để cậu lưu luyến à?”
Dương Phàm cười nói: “Sao có thể như vậy, chị Vương nói đùa, chỉ là quản lý ở đây không cho tôi lên thôi.”
Danh Sách Chương: