“Anh quát em làm gì?” Bạch Lộ giận đỏ mặt tía tai: “Em nói sai à?”
“Sếp Dạ không phải người mà em có thể thích nói gì thì nói” Tư Hạo Hiên nhíu mày cảnh cáo: “Em muốn hại chết nhà họ Tư sao?”
Bạch Lộ nhìn nét nghiêm túc của Tư Hạo Hiên, cô ta cũng từng nghe Dạ Chẩn Đình không phải người dễ chọc nên đành phải im miệng.
“Tôi bị thương, không tiện đi lại” Phong Thiên Tuyết giải thích: “Vì tôi gặp tai nạn lao động nên sếp mới nhờ bác sĩ riêng đưa tôi tới, chỉ vậy thôi.
”
Cô cũng không muốn dựa vào tên tuổi của Dạ Chấn Đình để làm bất cứ chuyện gì, dù sao hai người cũng chẳng liên quan gì đến nhau.
Nếu sau bị vạch trần, e là sẽ càng ê chề hơn.
Cô chỉ là một người bình thường.
Chỉ muốn dựa vào bản thân để sống một cuộc sống như bao người khác, chưa
bao giờ nghĩ đến việc cậy nhờ ai cả.
Huống hồ Da Chẩn Đình cũng không phải đối tượng có thể tùy ý cậy quyền.
Chọc anh ta, hại nhiều hơn lợi!
“Thì ra thế.
”
Bạch Lộ lập tức thở phào khi nghe thấy lời giải thích này: “Tôi cứ tưởng cô giỏi lắm, thì ra cô chỉ muốn hưởng ké vinh dự của người khác thôi, cô hư vinh thật đó!”.
“Em bớt nói vài câu được không?” Tư Hạo Hiên cực kỳ khó chịu với cô ta.
“Sao anh cứ nói em mãi thế?” Bạch Lộ tức giận tới mức giậm chân.
“Ôi chao, đây không phải Thiên Tuyết à?” Bạch Thu Vũ đi tới chào hỏi một cách nhiệt tình dối trá: “Nhiều năm không gặp mà cháu vẫn xinh đẹp như thế.
Sao cháu lại ngồi xe lăn, có chuyện gì vậy?”.
“Cô ấy bị thương.
Đẩy cô ấy vào trước đi.
”
Tư Hạo Hiên ra dấu bằng tay.
Tài xế lập tức đẩy Phong Thiên Tuyết vào trong.
Bạch Lộ kéo mẹ mình sang một bên, cô ta bực bội quy trách: “Mẹ, đang yên đang lành, tại sao mẹ lại mời cô ta tới đây? Mẹ muốn làm con bực thêm hả?”
“Con bé ngốc, mẹ muốn trút giận cho con đấy”
“Con bé ngốc, mẹ muốn trút giận cho con đấy.
” Bạch Thu Vũ kéo Bạch Lộ, nhỏ giọng nói: “Khó khăn lắm mới gả vào nhà họ Tư được, lại còn sinh cho Hạo Hiện một đứa con trai, phúc lớn vậy sao mẹ nỡ để người khác phá hoại chứ?”
“Mẹ, ý mẹ là.
.
”
“Đêm nay, mẹ muốn Phong Thiên Tuyết biết thế nào là thực tế để nó sẽ phải biết khó mà lui” Bạch Thu Vũ cười lạnh nói: “Con cứ đợi đó mà xem kịch vui đi!”
Danh Sách Chương: