“Bây giờ đang giao mùa, là thời điểm trẻ em dễ bị cảm cúm, cả phòng này chỗ nào cũng có trẻ con bị ốm, mọi người đều phải xếp hàng.
Trừ trường hợp rất khẩn cấp như bị sốc hay khó thở thì mới được ưu tiên, còn không thì phải tuân theo trình tự”.
Cô y tá đang bận rộn, thậm chí còn không có thời gian để ngẩng đầu nhìn Phong Thiên Tuyết một cái.
“Nhưng.
”
“Phiền cô tránh ra một chút.
”
Phong Thiên Tuyết bị phụ huynh khác chen đẩy sang một bên.
Nhìn hàng dài phía trước, Phong Thiên Tuyết sắp sốt ruột đến phát điên lên rồi, phải làm sao đây? Làm sao bây giờ?
“Cô chủ, hay là chúng ta đến bệnh viện khác khám đi?”
Thím Chu vừa dùng khăn ướt lau sạch vết bẩn trên người vừa nói,
“Chúng ta đã đợi nửa tiếng đồng hồ rồi mà phía trước gần như không có động tĩnh gì, nếu còn đợi như thế này nữa thì Tam Bảo sẽ không chịu được mất”.
Phong Thiên Tuyết nhìn Nguyệt Nguyệt đang mê man trong vòng tay mình, sắc mặt cô bé càng ngày càng tệ, lòng cô không khỏi đau như bị dao cắt.
Cô không quan tâm nhiều nữa, bèn cầm điện thoại lên gọi cho Lôi Vũ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Cô Phong ư?”
“Bác sĩ Lôi, tôi, một người bạn của tôi có con đang bị ốm, nhưng hiện giờ ở bệnh viện nhi có quá nhiều người đang chờ khám gấp, họ đã xếp hàng rất lâu rồi mà vẫn chưa đến lượt, đứa bé đang trong tình trạng nguy kịch, cô có thể.
”
“Cô Phong, cô đừng sốt ruột, bảo bạn của cô đến bệnh viện nhi của tôi đi, tôi sẽ đích thân khám”
“Được, được, cám ơn cô, địa chỉ ở đâu vậy?”
“Tôi sẽ lập tức gửi cho cô”
cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết và thím Chu gọi một chiếc xe, nhanh chóng đến bệnh viện của Lôi Vũ.
May mà bệnh viện đó chỉ cách đây gần ba cây số, cũng không xa.
Trên xe, Phong Thiên Tuyết nhỏ giọng dặn dò thím Chu: “Thím Chu, lát nữa thím cứ nói Nguyệt Nguyệt là cháu ngoại của thím nhé.
.
”
“Hả?” Thím Chu không hiểu ra sao.
Phong Thiên Tuyết ghé vào tai bà giải thích, bà gật đầu liên tục.
Đi đến bệnh viện Nhi tư nhân, Lôi Vũ và trợ lý đã chờ ở cổng.
Thím Chu bể Nguyệt Nguyệt đi vào, Phong Thiên Tuyết đeo túi xách theo sau.
“Có chuyện gì vậy?”
Lôi Vũ nhìn thấy cô bé tinh thần uể oải, ngủ mơ màng thì lập tức hỏi thăm tình hình.
Sau khi nói triệu chứng, Phong Thiên Tuyết bổ sung: “Đứa nhỏ này là cháu ngoại của thím Chu, con gái con rể của bà ấy đều đi làm nơi khác, một mình bà ấy trông cháu không dễ dàng, mọi người là hàng xóm nên bà ấy tìm tôi giúp đỡ, tôi cùng bà ấy đến bệnh viện Nhi, bên đó đồng người quá, chờ mãi không có tin tức nên tôi nghĩ đến cô.
”
Danh Sách Chương: