Phong Thiên Tuyết thấy thức ăn là nhào qua như động vật, ăn từng ngụm từng ngụm.
Ăn được một lúc, cô lại nghĩ đến bọn nhỏ nên vội vàng tìm điện thoại.
“Điện thoại của cô hư rồi.” Lôi Vũ đưa cho cô một chiếc điện thoại mới,
“Tôi thay sim giúp cô nhé?”
“Ừm” Phong Thiên Tuyết nhìn chiếc điện thoại đã bị hư, bị người ta bẻ gãy.
Có lẽ là hôm qua lại có cuộc gọi đến nên trong lúc giận dữ, Dạ Chấn Đình đã bẻ gãy nó.
Thay sim mới, Phong Thiên Tuyết gọi điện thoại cho thím Chu trước mặt Lôi Vũ..
Thím Chu sốt ruột hỏi tung tích của Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết tránh nói vào vấn đề chính, cô trả lời: “Tôi sẽ về nhanh thôi, thím yên tâm”
“Bọn trẻ đều rất nhớ cô…”
“Tôi biết, tôi cũng nhớ bọn trẻ, thím Chu, thím chịu khó thêm hai ngày nữa, chờ tôi về.”
“ỪU.”
cúp máy, Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu hỏi: “Anh ấy đâu?”
“Dạ Vương ra ngoài làm việc, chắc tối mới về” Lôi Vũ nhìn cô thật kỹ, “Thật ra ba đứa trẻ đó.”
“Con là của tôi, không ai được làm tổn thương chúng”
Nói đến con, Phong Thiên Tuyết rất kích động.
“Vâng, sẽ không ai làm tổn thương đến con cô” Lôi Vũ vỗ về một câu rồi không nói thêm nữa: “Cô Phong nghỉ ngơi cho khoẻ, cần gì cô cứ gọi, bên ngoài lúc nào cũng có người giúp việc chờ sẵn.”
Toàn thân Phong Thiên Tuyết đau nhức, cực kỳ mệt mỏi, cô ăn xong lại nằm lên giường.
Cô ôm gối, nằm nghiêng quay mặt ra cửa sổ, thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài.
Rèm cửa đang mở, nhìn từ cửa sổ sát đất ra ngoài thì thấy là một rừng cây rậm rạp, đèn đường tô điểm trong bóng đêm giống như tia hy vọng yếu ớt trong lòng cô..
Danh Sách Chương: