“Cô ăn nói chú ý chút!” Phong Thiên Tuyết tức giận quát.
“Vốn là sự thật…”
“Con đừng nói.
”
Bạch Thu Vũ ngắt lời Bạch Lộ, cau mày nháy mắt với cô ta rồi nói với Phong Thiên Tuyết.
“Là trộm hay gì thì cũng chẳng quan trọng, tóm lại là vòng tay do con gái mày làm mất, bọn tao là người biết lẽ phải nên không làm khó trẻ con, vì thế đã gọi phụ huynh đến để nói chuyện, mày nói đi, làm thế nào?”
Từ sau khi bị Dạ Chẩn Đình trừng phạt ở buổi đấu giá lần trước, Bạch Thu Vũ đã thay đổi chiến lược.
Bây giờ bà ta lịch sự và phân rẽ phải trải hơn khi đối diện với Phong Thiên Tuyết, như vậy thì cho dù sau này Da Chẩn Đình có hỏi cũng sẽ không bắt được lỗi gì của bà ta.
“Cho tôi chút thời gian để tôi làm rõ tình hình đã
Phong Thiên Tuyết cũng là người biết lẽ phải, cho dù mẹ con nhà họ Bạch đáng ghét thế nào đi nữa, nếu là con gái có làm mất đồ của người ta thì tất nhiên cô phải chịu trách nhiệm.
“Bọn tao còn phải về để mừng sinh nhật cho cháu ngoại tao”
Bạch Thu Vũ nhìn đồng hồ, “Mười phút được chưa?”
“Được.
” Phong Thiên Tuyết bể Nguyệt Nguyệt sang một bên để xoa dịu cảm xúc của cô bé, sau đó cô thấp giọng hỏi thím Chu: “Thím Chu, chẳng phải tối qua tôi bảo thím dẫn Nguyệt Nguyệt đi đưa vòng tay cho cô giáo sao?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi đưa bọn trẻ đến trường, không thấy cô giáo Trần đầu nên dặn Nguyệt Nguyệt tự đưa vòng tay cho cô giáo, không ngờ… ôi, đều tại tôi!”
Thím Chu vô cùng tự trách.
“Không sao, thím đừng tự trách, tôi hỏi rõ trước” Phong Thiên Tuyết ôm mặt Nguyệt Nguyệt, dịu dàng hỏi: “Tam Bảo, bây giờ con có thể nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì được không?”
“Lúc con đến trường, muốn cầm vòng tay đưa cho cô giáo thì phát hiện không thấy vòng tay đâu nữa” Nguyệt Nguyệt mếu máo, nức nở nói: “Mẹ ơi con xin lỗi…”
“Không sao không sao” Phong Thiên Tuyết vội ôm lấy cô bé: “Tam Bảo, con còn nhỏ, cho dù làm sai thì cũng rất bình thường, mẹ sẽ giải quyết vấn đề cho con, đừng sợ, biết chưa?”
“Mẹ, mẹ sẽ ngồi tù sao?”
Nguyệt Nguyệt ôm chặt cổ Phong Thiên Tuyết, cánh tay nhỏ như củ sen sắp bóp ngạt Phong Thiên Tuyết, như thể thả lỏng ra thì sẽ không thấy mẹ nữa.
“Mẹ sẽ không sao đâu, Nguyệt Nguyệt cũng sẽ không sao, hãy tin mẹ.
”
Phong Thiên Tuyết vỗ lưng cô bé rồi nháy mắt với thím Chu.
Thím Chu vội dỗ Nguyệt Nguyệt: “Tam Bảo, chúng ta ra ngoài tìm hai anh nhé? Hai anh đang ở trong lớp tìm vòng tay giúp cháu đấy, chúng ta đi xem thử tìm ra chưa?
“Vâng” Nguyệt Nguyệt lập tức buông tay rồi theo thím Chu ra ngoài, chạy mấy bước lại quay đầu nói với Phong Thiên Tuyết: “Mẹ, bọn con tìm được vòng tay sẽ quay lại ngay”
“Được, đi đi” Phong Thiên Tuyết mỉm cười gật đầu.
“Ôi, sao cô có thể bảo đứa trẻ đó đi, vậy tôi tìm ai để đòi đây?” Bạch Lộ đứng lên.
Danh Sách Chương: