Hiệu trưởng Lưu và cô giáo Trần cũng đến phòng giám sát để hỏi thăm tình hình.
Phong Thiên Tuyết đang chuẩn bị đi tìm bạn trẻ thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng: “Vì sao không tìm tôi?”.
Toàn thân Phong Thiên Tuyết run lên, cô quay đầu lại thì thấy gương mặt tuấn tú của Tư Hạo Hiên, gần đây anh ta đã gầy đi không ít, sắc mặt cũng có chút hốc hác.
Hồi chiều ở Thịnh Thiên, anh ta bị Da Chấn Đình đánh cho chảy máu đầu, bây giờ lại được băng bó một lần nữa, còn thay quần áo mới, nhưng nỗi chua xót trong lòng vẫn không thể nào xua tan đi được…
“Em biết tôi có thể giải quyết vấn đề giúp em, nhưng tại sao lần nào em cũng phải tự mình chống chọi?” Tư Hạo Hiên cau mày hỏi cô.
“Làm người luôn phải dựa vào chính mình” Phong Thiên Tuyết cười khổ.
Tư Hạo Hiên cảm thấy đau khổ, đưa tay ra định ôm cô.
Cô vô thức lùi về phía sau, tay anh ta khựng lại, sau đó Tư Hạo Hiên lập tức thu tay về với vẻ thất vọng, nở nụ cười tự giễu: “Tôi quên mất rằng em đã không còn thuộc về tôi nữa rồi…”.
Một câu nói u buồn cùng hành động thể lượng như vậy đã khiến trái tim Phong Thiên Tuyết xúc động một cách sâu sắc.
Nếu anh ta vẫn tiếp cận và dây dưa với cô như trước đây, thì cô nhất định sẽ kháng cự và thấy phản cảm.
Nhưng sự kiềm chế nhẫn nhịn cùng nỗi thất vọng của anh ta lại khiến cô đau xót.
Chuyện của quá khứ ùa về trong lòng, cô nhớ tới lần đầu tiên hai người ôm nhau năm mười sáu tuổi, anh ta cũng như thế này, muốn đến gần cô nhưng lại dè dặt kiềm chế…
Thứ tình cảm có duyên nhưng không có phần giống như tình cảm giữa hai người, cuối cùng chẳng còn lại gì.
“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.
” Phong Thiên Tuyết khẽ nói, “Còn bản thân anh nữa, tội gì phải tự làm khó mình như vậy? Chuyện làm ăn lớn
như thế, ngoài Thịnh Thiện ra thì còn có rất nhiều khách hàng”
“Em không cần quan tâm đến chuyện này…” Tư Hạo Hiên không muốn nói về chủ đề này, “Đừng vì tôi mà chống đối Dạ Chẩn Đình, đừng tự tạo nguy hiểm cho chính mình.
”
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không như vậy đầu” Phong Thiên Tuyết cố ý giữ khoảng cách, cô lùi về phía sau nửa bước, “Sếp Tư, có lẽ vợ và mẹ vợ của anh vẫn chưa đi xa đầu, anh mau đi đi, đừng để họ hiểu lầm”
“Sợi dây chuyền là do Mộ Phong tặng cho Nguyệt Nguyệt nên không cần phải đền, tôi sẽ giải quyết chuyện này.
”
“Cách giải quyết tốt nhất của anh chính là giữ khoảng cách với tôi” Phong Thiên Tuyết ngắt lời anh ta, cô nghiêm nghị nhắc nhở, “Anh càng tỏ ra quyến luyến không quên được tôi thì hai người họ lại càng đeo bám tôi tới cùng.
”
Nghe những lời này, Tư Hạo Hiên chỉ im lặng, một lúc lâu sau anh ta không nói gì mà chỉ quay người rời đi.
Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng của anh ta và thở dài một hơi…
Cô cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng dù sao thì chuyện khiến người ta tiếc nuối đều không quay trở lại được…
“Mę ơi.
.
Cô đang định bỏ đi thì giọng nói của ba đứa trẻ đột nhiên vang lên…
Phong Thiên Tuyết vừa xoay người thì Nguyệt Nguyệt đã nhào vào vòng tay cô, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm vào ngực cô, cô bé hỏi với đôi mắt rưng rưng: “Mẹ ơi, chúng con không tìm thấy sợi dây chuyền, phải làm sao bây giờ ạ?”
“Mẹ ơi, mẹ của Tư Mộ Phong nói rằng sợi dây chuyền đó trị giá hơn ba mươi triệu, có thật là vậy không ạ?”
Danh Sách Chương: