Mục lục
Đích Nữ Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ khi Trấn Quốc hầu và An Trác Nhiên nhận được tin tức vội vã trở về, đã thấy rất nhiều người xúm lại ở trước cửa phủ Trấn Quốc Hầu, chỉ trỏ chế giễu, tách đám người ra tiến lên thì thấy tức đến giận sôi lên ngay. Chỉ thấy biển nền đen sơn vàng chia năm xẻ bảy rải rác trên mặt đất, cửa chính sơn son đinh đồng cũng bị đập nát một cánh, cánh khác treo hờ ở khung cửa, như là đang đùa cợt chủ Trấn Quốc Hầu nhếch nhác.

Xuyên qua cánh cửa nửa mở, lờ mờ có thể thấy khắp tiền viện bừa bộn, các loại đồ sứ đồ ngọc bài trí đã sớm bị đập bể vỡ nát, cái bàn tan tát ngã đổ lung tung trên mặt đất, trong đình viện lộn xộn, thậm chí ngay cả tường của tiền viện cũng bị đập ra nhiều lỗ, thoạt nhìn rời rạc đổ nát. Bùi Chư Thành còn đang ở trong sân, chỉ huy hộ vệ Bùi phủ còn đang ra tay với khí thế ngất trời, nhưng thật ra vẫn đâu vào đấy, cũng không có chút nào lộ vẻ xằng bậy.

Về phần gia đinh hộ vệ của phủ Trấn Quốc Hầu, sớm bị hộ vệ Bùi phủ bắt lại, nằm ngổn ngang trên mặt đất, kêu rên hô đau.

Phủ Trấn Quốc Hầu nguy nga trang nghiêm, nháy mắt biến thành một trò cười.

Có thể nghĩ, chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp toàn bộ kinh thành, tất cả mọi người sẽ biết, phủ Trấn Quốc Hầu bị Bùi Chư Thành đập cho mọi thứ tan tát rơi rụng, lập tức trở thành chuyện cười của toàn thành. Hơn nữa, lúc sau phủ Trấn Quốc Hầu thấy tấm hoành phi hoàn hảo nguyên vẹn treo ở đại sảnh tiền viện, lại càng tức giận đến mũi cũng méo lệch. Bùi Chư Thành này, ngay cả biển cửa chính cũng đập, cửa cũng dỡ xuống, lại không mảy may nhúc nhích tấm hoành phi này!

Đây chính là hoành phi Minh đế ngự ban, chỉ cần Bùi Chư Thành động vào thì không cần hỏi gì cả, lập tức chịu tội.

Tên khốn này!

“Bùi Chư Thành, ngươi đang làm gì?” Trấn Quốc hầu lớn như vậy, chưa từng bị người khi nhục đến trên đầu thế này, hơn nữa nghĩ đến dân chúng vây xem bên ngoài, lại bừng bừng lửa giận, râu nửa trắng nửa đen cũng run run lên theo, bộ ngực phập phồng kịch liệt, như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở. Nhìn những hộ vệ vẫn đang đập phán, hét lớn một tiếng: “Đều dừng tay lại cho ta!”

Hộ vệ Bùi phủ bị tiếng hô của hắn làm hoảng ngừng lại một chút, lập tức tiếp tục đập.

Sau khi thấy thế, Trấn Quốc lại suýt tức nổ phổi, xông lên phía trước, bắt lấy công cụ trong tay của một gã hộ vệ, cướp lại ném ra ngoài. Hộ vệ kia lại không phản kháng hắn, ngoan ngoãn đưa cho hắn, sau đó chạy tới nhặt lên rồi tiếp tục đập... . Cứ như vậy, Trấn Quốc hầu đến trước mặt người nào, thì người đó ngoan ngoãn đưa đồ cho hắn, dừng tay, chờ hắn đi rồi, nhặt lên tiếp tục đập. (hahaha mấy anh hộ vệ vui tính thật)

Một mình Trấn Quốc hầu sao có thể ngăn được nhiều người như vậy, cuối cùng làm chính mình mệt mỏi thở hồng hộc, ngồi trên gạch bằng đá xanh ở bồn hoa, thở hồng hộc không ngừng.

Bùi Chư Thành cười lạnh nói: “Trấn Quốc hầu, ta tỏ vẻ uy phong với hộ vệ nhà ta là có ý gì? Muốn ra tay thì tới tìm ta!”

“Bùi Chư Thành, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Nghe vậy, cơn tức của Trấn Quốc hầu lại nổi lên, vọt tới trước mặt ông chỉ vào nói: “Mang theo một đám thổ phỉ cường đạo (cứơp) đến đập đồ trong nhà của ta, ngươi đây là có ý gì? Ngươi nghĩ rằng ta và người Trấn Quốc hầu dễ bắt nạt có phải không?”

“Vậy ngươi nghĩ rằng Bùi Chư Thành ta dễ bắt nạt à!” Ngực Bùi Chư Thành ưỡn ra, lớn tiếng quát, uy thế đại tướng hàng năm đẫm máu sa trường lộ ra không thể nghi ngờ, khí thế vô cùng kinh người: “Vì bám víu vào Diệp gia mà hối hôn, lui hôn sự hai phủ chúng ta định ra từ nhỏ. Đây còn chưa tính, ta cũng chướng mắt con trai ngươi, lười tranh cãi với ngươi. Kết quả, thấy nữ nhi của ta hơn người vượt trội, nở mày nở mặt, trong đầu khó chịu lại tùy ý bôi nhọ danh dự nữ nhi của ta! Làm loại chuyện hèn hạ vô sỉ này, bây giờ còn nói ta khinh người quá đáng! Trấn Quốc hầu ơi Trấn Quốc hầu, da mặt của ngươi làm sao phát triển thế, sao có thể dày như vậy? Mau nói bí phương này cho ta biết, ta lấy làm khôi giáp cho tướng sĩ biên cương, có thể cứu bao nhiêu người đấy? Đến lúc đó mọi người đều cảm kích công đức vô lượng của ngươi!”

Nghe vậy, hộ vệ Bùi phủ cười to vang dội, ồn ào nói: “Đúng thế đúng thế, vậy Trấn Quốc hầu có thể lập công lớn đấy!”

Chính ngay cả ngoài cửa lớn cũng truyền đến tiếng cười mơ hồ.

Vẻ mặt Trấn Quốc hầu đỏ bừng, bị lời cay nghiệt của ông ta làm tức giận đến cả người phát run: “Ngươi... Ngươi... . Đứa con gái của ngươi tự làm chuyện bê bối, [email protected]đlqđ@bubble editor còn oán người khác sao?”

“Cái gì bê bối? Nữ nhi của ta, ta còn không biết sao? Trong trắng thuần khiết, băng tuyết thông minh, từ Thái hậu đến Hoàng thượng, đến Ôn Các lão, Ôn phu nhân, ai gặp qua đều khen ngợi. Không phải ngươi cảm thấy lui đứa con dâu tốt này để leo lên Diệp phủ, bị người ta chế giễu cảm thấy mất mặt sao? Cảm thấy mất mặt thì cũng đừng làm cái loại chuyện không biết xấu hổ này! Không biết tự mình vươn lên, chỉ biết bôi đen người khác, khi nhục thanh danh thiếu nữ như vậy, ngươi đức hạnh nhỉ!” Bùi Chư Thành giận dữ đầy mặt, “Ta nói cho ngươi biết, hôm nay đập phủ Trấn Quốc Hầu của ngươi không vì cái gì khác chỉ là xả giận cho con gái ta! Con gái của Bùi Chư Thành ta, không phải muốn bắt nạt là có thể bắt nạt, ai dám bắt nạt nó thì ta sẽ đập cả nhà hắn!” (Cho ông 1 like ngay và luôn :))

Nói xong, vung tay lên, lớn tiếng quát: “Nhìn cái gì đó, đều nhanh nhẹn chút cho ta! Mệt cho các ngươi còn đi ra từ chiến trường, đừng để Trấn Quốc hầu chê cười các ngươi sức yếu tay chậm, đó là làm mất mặt các ngươi, cũng là làm mất mặt Bùi Chư Thành ta!”

Đám hộ vệ nghe vậy, ba chân bốn cẳng đẩy nhanh tiến độ.

Trấn Quốc hầu nhìn mà sôi gan, lại không biết làm thế nào, trước kia hộ vệ Bùi phủ đều là thân binh của Bùi Chư Thành, nhanh nhẹn dũng mãnh, có thể lấy một địch mười, trên nhiều người đều có treo quân công, xách một tên đầu mục nhỏ làm tướng cũng không có vấn đề gì, nhưng lại tình nguyện làm hộ vệ ở Bùi phủ. Mà hộ vệ phủ Trấn Quốc Hầu chỉ là chọn người có thân thể mạnh khoẻ hơn một chút từ trong đám gia đinh, vốn không thể nào cản lại đàn sói hổ này.

Về phần bắt giặc bắt tướng trước cũng đừng nghĩ luôn, một mình Bùi Chư Thành quật ngã hai người bọn họ dễ như trở bàn tay!

Trấn Quốc hầu càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên nhảy dựng lên cao ba thước, quát: “Bùi Chư Thành, ngươi đừng ỷ vào hộ vệ Bùi phủ dũng mãnh thì kiêu ngạo như vậy, chúng ta gặp Hoàng thượng đi!”

“Đi thì đi, sợ ngươi hay sao?” Bùi Chư Thành không cam lòng yếu thế nói.

Vì thế, chuyện cứ như vậy ầm ĩ đến trước mặt Hoàng đế.

“Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho lão thần!” Trấn Quốc hậu run rẩy quỳ rạp xuống đất lạnh như băng ở ngự thư phòng, nước mắt ngang dọc, ủy khuất vô cùng: “Bùi Chư Thành kia ỷ dũng mãnh gan dạ, lại mang theo hộ vệ Bùi phủ như sói như hổ xông vào trong nhà lão thần, đập hết đồ đạc, ngay cả cửa chính và biển phủ cũng bị hắn phá hoại. Xin Hoàng thượng niệm tình cả nhà lão thần trung lương (trung thực thẳng thắn), làm chủ cho lão thần, nghiêm trị Bùi Chư Thành!”

“Thôi đi, nhà ngươi mà cũng là cả nhà trung lương cơ đấy, nếu trung lương đều có bộ dáng như các ngươi, ta lập tức đổi làm gian thần!” Bùi Chư Thành mỉm cười nói, lời nói sắc bén: “Ta chỉ đập một tiền viện của ngươi ngươi đã cảm thấy tủi thân, không dễ dàng tha thứ, vậy ngươi để cho người ta bôi nhọ danh tiết nữ nhi của ta, muốn bức nàng đến đường chết, chẳng lẽ ta làm phụ thân có thể dễ dàng tha thứ sao? A? Lão thất phu này (lão vô học)! Đấy là mấy năm nay ta đã bớt tính phóng túng, bằng không hôm nay không phải đập Trấn Quốc hầu phủ đâu mà là ngươi và thằng nhóc kia kìa!”

Hoàng đế có chút đau đầu từ từ xoa xoa thái dương, mặt mày bình tĩnh nhìn hai người dưới đài.

Thân mình Trấn Quốc hầu run lên, vội vàng khóc kể nói: “Hoàng thượng người xem, hắn vẫn ngang ngược ở trước mặt Hoàng thượng đó!”

“Thì sao? Nói không lại thì bắt đầu khóc, rồi oán đối phương ngang ngược, khóc sướt mướt tố cáo uất ức? Trấn Quốc hầu, ngươi có được coi là đàn ông không? Dứt khoát đi làm đàn bà đi!” Bùi Chư Thành không nể tình chút nào nói, lúc này mới xoay người, rồi bái lạy xuống thật sâu với hoàng đế, “Hoàng thượng, thần cũng xin ngài làm chủ cho thần với thần nữ Bùi Nguyên Ca. Lão thất phu này ——” Nói xong, tay chỉ Trấn Quốc hầu, đến cả giọng nói cũng bắt đầu run run tràn đầy phẫn nộ tức giận: “Hắn muốn đặt lên hôn sự với Diệp Vấn Quân, vì thế lui hôn sự đã sớm định ra cùng Bùi phủ thần, bây giờ lại sai người bôi nhọ danh dự Ca nhi nhà thần, nói nàng có tư tình với người khác. Hoàng thượng!”

Bùi Chư Thành bỗng nhiên hô, giọng nói mang chút nghẹn ngào.

Loại cảm xúc yếu đuối này xuất hiện ở trên người đàn ông cứng rắn như hắn, càng thêm rung động lòng người.

“Ca nhi là nữ tử, danh tiết quan trọng biết bao, đó chính là tính mạng của con bé! Hành động này của Trấn Quốc hầu không khác nào muốn bức con gái thần đi tìm chết! Ca nhi nhà thần mới mười ba tuổi, vẫn là một đứa nhỏ! Đối với một đứa nhỏ mười ba tuổi lại làm ra thủ đoạn ác độc như thế, Hoàng thượng, không thể để yên được?” Lời của Bùi Chư Thành lộ ra phẫn nộ: “Hôm nay, nếu thần không thể đòi lại công bằng cho Ca nhi, vậy thần đã uống phí làm một người cha rồi!”

Lời nói này là phát ra tự đáy lòng, cực kì đả động lòng người, vẻ mặt Hoàng đế có chút dịu đi, lại nghe thấy tên Bùi Nguyên Ca, càng thêm chú ý.

Sợ Hoàng thượng bị lời này của Bùi Chư Thành đả động, Trấn Quốc hầu vội hỏi: “Hoàng thượng đừng nhẹ dạ cả tin lời nói bậy của hắn, rõ ràng chính là nữ nhi của hắn không đứng đắn, có tư tình với người ta. Người đàn ông kia cầm khăn thêu của Bùi Nguyên Ca tới quý phủ thần, nói là lưỡng tình tương duyệt với Bùi Nguyên Ca, đã tư định chung thân, xin lão thần thành toàn. Lão thần giận dữ, không chịu nổi khuyển tử bị khuất nhục này nên mới lui hôn. Người đàn ông kia tên là Vạn Quan Hiểu, là cử tử khoa này, hoàng thượng phái người điều tra thì biết, việc này không phải lão thần nói xấu!”

“Như thế mà còn không gọi là nói xấu?” Bùi Chư Thành tức giận quát, “Chưa nói đến lời nói này của ngươi là thật hay giả, cho dù thực sự có chuyện này. Tùy tiện một người đàn ông cầm một mảnh khăn thêu không biết từ đâu tới đây, nói có tư tình với nữ nhi của ta, chuyện này cũng có thể tin tưởng được sao? Thật sự là buồn cười, danh tiết của nữ tử quan trọng như vậy lại dễ dàng nói xấu hủy hoại như thế, Trấn Quốc hầu, đầu óc của ngươi bị lừa đá rồi!”

“Trên khăn thêu kia còn thêu một chữ Ca, người đàn ông kia nói đến rõ ràng mạch lạc, tin đồn không có căn cứ, tất có nguyên nhân của nó, dù sao ruồi bọ cũng sẽ không đậu vô trứng không nứt. Lại nói, lúc ta đến Bùi phủ từ hôn, quý phủ các ngươi cũng không nói gì!” Trấn Quốc hầu tranh luận.

“Được, nếu nói như vậy, ta đây hỏi ngươi, lúc trước việc hôn nhân này là ngươi và người phủ Trấn Quốc Hầu xác định với ta và Minh Cẩm vợ của ta, có phải hay không? Một khi đã như vậy, vì sao phải đến lúc trước khi ta hồi phủ, thừa dịp khi quý phủ chỉ có thiếp thất Chương Vân của ta chưởng phủ ép buộc từ hôn? Vì sao không đợi ta hồi phủ, bàn bạc với chính chủ là ta? Ngươi đang sợ cái gì? Tùy tiện tìm đến một cái khăn, thêu chữ Ca, bịa một bộ lời bịa đặt, Ca nhi nhà ta trong sạch vốn không có như thế, đây còn không phải là vớ vẩn sao?” Bùi Chư Thành cười lạnh nói, “Nói cái gì ruồi bọ không đậu vô trứng không nứt, nếu như vậy, hôm nay ta trở về tìm một bang du côn vô lại, mọi người cầm một cái khăn, thêu lên tên nữ quyến quý phủ của ngươi đến nhà ngươi làm ầm ĩ, lão thất phu như ngươi trở về đi kiểm chứng những quả trứng này của quý phủ ngươi rốt cuộc có nứt hay không nứt đi!”

Nói xong, nổi giận đùng đùng vung tay áo, dieenddafnleequysddoon không hề để ý tới Trấn Quốc hầu.

“Ngươi ——” Nghe hắn sĩ nhục gia quyến của mình như vậy, Trấn Quốc hầu tức muốn ngã ngửa, “ Tên vô lại Bùi Chư Thành này, nữ quyến quý phủ ta mọi người trong sạch tự trọng, không phải đứa nữ nhi không đứng đắn kia của ngươi có thể so sánh được ư? Ngươi... . Ngươi nhục nhã ta như vậy, ta liều mạng với ngươi—— “

“Đủ rồi!” Rốt cụôc hoàng đế lên tiếng, giọng nói thản nhiên, lại chứa vô số uy nghiêm, nháy mắt áp đảo hai người tức giận bừng bừng, chậm rãi nói, “Các ngươi cãi đã nửa ngày, trẫm cũng nghe hiểu được, chuyện này bắt nguồn ở chỗ trong sạch của Bùi tứ tiểu thư, có phải hay không? Một khi đã như vậy, người đâu, truyền Bùi tứ tiểu thư và tên kia ——” dừng một chút, hỏi, “Gọi là gì?”

Trấn Quốc hầu vội vã nói: “Vạn Quan Hiểu.”

“Truyền Bùi tứ tiểu thư và Vạn Quan Hiểu kia vào cung, trẫm tự mình phán quyết rõ việc này.” Hoàng đế thản nhiên liếc mắt nhìn lướt qua hai người, hơn nữa khi nhìn về Bùi Chư Thành để lại vẻ có chút bĩu khoé môi, nói: “Do trẫm đến phán định việc này, hai vị ái khanh có thể chịu phục chưa?”

“Tạ hoàng thượng!” Bùi Chư Thành dập đầu nói: “Nếu điều tra rõ Ca nhi nhà thần trong sạch vô tội, thần muốn lão thất phu này cho thần một cái công đạo!”

“Hoàng thượng anh minh cơ trí, tất nhiên là có thể điều tra rõ việc này. Vốn chính là nữ nhi của ngươi không đứng đắn, tư thông với người, ngược lại trách đến trên người ta!” Trấn Quốc Hầu cũng tức giận bất bình nói, “Đợi cho chân tướng tra ra manh mối, chuyện ngươi đập phủ Trấn Quốc Hầu ta cũng phải cho ta cái công đạo!”

“Hừ!” Hai người trợn mắt nhìn, đồng thời xoay đi, ai cũng không nhìn ai.

Mắt thấy thái giám truyền tin kia sẽ đi ra ngoài, Bùi Chư Thành bỗng nhiên nói: “Chậm đã! Hoàng thượng, thần có nói mấy câu muốn nói một mình với hoàng thượng.”

Hoàng đế khẽ nhíu mày, vẫn gật gật đầu, nói: “Tiến lên đi!”

Bùi Chư Thành đứng dậy, đến bên cạnh hoàng đế, kề lỗ tai nói nhỏ mấy lời. Ánh mắt Hoàng đế kỳ lạ liếc mắt nhìn hắn, vẫy vẫy tay lệnh hắn lui xuống, lập tức nói nhỏ vài câu với thái giám bên cạnh, thái giám gật gật đầu, cùng lĩnh mệnh rời đi với thái giám truyền chỉ lúc trước.

Thấy Bùi Chư Thành như vậy, Trấn Quốc hầu chỉ biết nhất định có kỳ lạ, nhưng hắn cũng không lo lắng chút nào, chuyện này vốn chính là sự thật, lại không giả được. Hơn nữa, trước khi vào cung, hắn đã đoán được chuyện này sẽ ầm ĩ đến trước mặt hoàng thượng, nhất định sẽ triệu Vạn Quan Hiểu đối chất, bởi vậy lấy lý do thay quần áo, lệnh An Trác Nhiên lặng lẽ đi tìm Vạn Quan Hiểu, hứa lấy lợi tức lớn, lại thêm vào các loại dụ dỗ, đến lúc đó hắn ắt phải kể ra chân tướng.

Chỉ cần có Vạn Quan Hiểu làm bằng chứng, chuyện này chính là ván đã đóng thuyền, ai cũng không lật chuyển được!

Nếu Hoàng đế đã mở miệng thì Bùi Chư Thành và Trấn Quốc hầu cũng tạm thời tắt lửa, hai người ai cũng không để ý tới ai, cứ lẳng lặng quỳ như vậy. Dù sao Trấn Quốc hầu cũng có chút tuổi, quỳ một lúc thì cảm thấy xương sống thắt lưng chân đau, nhìn trộm thấy hoàng thượng cúi đầu phê duyệt tấu chương, hoàn toàn không chú ý bọn họ, bèn lén lút đưa tay xoa nắn đầu gối và chân. Bùi Chư Thành thì trái lại quỳ thẳng tắp, trong đôi mắt tràn đầy căm giận như trước, chỉ là kiềm nén không có bộc phát ra.

Không biết qua bao lâu, có thái giám đi vào thông báo: “Hoàng thượng, Bùi tứ tiểu thư đến.”

Bùi phủ cách hoàng cung gần hơn, Bùi Nguyên Ca tới sớm thật sự là rất bình thường. Hoàng đế cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tuyên!”

Chỉ thấy một cô gái tha thướt đi vào, khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt văn tĩnh, phía trên là áo cộc tay bằng lụa trắng khảm đường viền vàng nhạt, cổ áo một cành mai vàng nhạt mềm mại nghiêng về giữa, cổ tay áo lại thêu hoa văn cành hoa mai, phía dưới với váy áo ngang ngực màu tím sậm in hoa cỏ tím nhạt, thắt lưng bằng lụa mỏng màu vàng nhạt đoan chính rộng rãi, chếnh theo chiều dài của thắt lưng lụa uốn lượn xuống, theo nhịp bước của nàng nhẹ nhàng dao động, có vẻ đặc biệt thư thái linh hoạt. Đi theo phía sau là một nha hoàn áo xanh cúi đầu khoanh tay.

Hai người đi lên phía trước, nhẹ nhàng quỳ xuống: “Tiểu nữ ( nô tỳ ) bái kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Hoàng đế tùy ý liếc mắt nhìn lướt các nàng, ánh mắt thoáng nhìn, nhìn mắt Bùi Chư Thành, lúc này mới nói: “Đứng lên đi! Bùi ái khanh và Trấn Quốc hầu cũng đứng lên đi!”

Bốn người đứng dậy, khi Bùi Chư Thành đứng lên, Bùi Nguyên Ca đến giúp đỡ hắn một chút, Bùi Chư Thành nắm chặt tay nàng, an ủi nói: “Ca nhi không cần lo lắng, chuyện này có phụ thân làm chủ cho con, nhất định phải đòi lại công bằng cho con, tuyệt đối sẽ không để tiểu nhân đê tiện xấu xa này không duyên cớ làm dơ bẩn thanh danh của con.”

Bùi Nguyên Ca nhỏ giọng nói: “Đa tạ phụ thân, nữ nhi biết.”

Trấn Quốc hầu lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Miệng lưỡi lợi hại!”

Bùi Chư Thành quay đầu trợn mắt nhìn, Trấn Quốc hầu bị hoảng sợ, mạnh mẽ tự chịu đựng không lộ ra vẻ kinh hoảng, cũng không tự giác lặng lẽ di chuyển từng bước, cách Bùi Chư Thành hơi xa chút.

Những động tác nhỏ này cũng không tránh được ánh mắt hoàng đế, nhưng mà hắn cũng không để ý đến, trực tiếp hỏi: “Bùi Nguyên Ca, ngươi cũng biết vì sao trẫm tuyên triệu ngươi tới?”

Bùi Nguyên Ca nhỏ giọng nói: “Tiểu nữ biết, công công tuyên chỉ đã nói rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện với tiểu nữ. Hoàng thượng, tiểu nữ là bị oan! Cho tới bây giờ tiểu nữ cũng không biết Vạn Quan Hiểu gì đó, chưa từng gặp mặt, lại làm sao có thể sẽ có tư tình? Đây nhất định là có người cố ý nói xấu, muốn hủy hoại thanh danh tiểu nữ. Vẫn xin hoàng thượng chủ trì công đạo cho tiểu nữ, nếu không, tiểu nữ chỉ có lấy cái chết chứng minh trong sạch!” Nói xong, giọng nói chậm rãi mang theo nghẹn ngào, vô cùng oan ức.

“Trẫm đã biết, ngươi đứng ở bên cạnh trước đi!”

Bùi Nguyên Ca thuận theo đứng ở một bên, nha hoàn áo xanh cũng theo nàng đứng ở bên cạnh, cũng cúi đầu không nói.

Lại qua khoảng chừng hai khắc đồng hồ (một khắc=15 phút), rốt cụôc có người thông báo nói Vạn Quan Hiểu đến, tinh thần Trấn Quốc hầu rất phấn khởi, khinh miệt nhìn lướt Bùi Chư Thành, đợi lát nữa xem ngươi và đứa nữ nhi kia của ngươi mất sạch danh dự như thế nào? Bùi Chư Thành cũng tích lũy oán hận đầy mình, muốn xem tên Vạn Quan Hiểu dám can đảm bôi nhọ thanh danh Ca nhi rốt cuộc là thần thánh phương nào! Âm thầm tính toán, chờ sau chuyện này, sẽ trừng trị tên không biết trời cao đất rộng này thật tốt!

Khi Vạn Quan Hiểu tiến vào, trước mắt mọi người trong điện gần như đều sáng lên.

Trước đó, gần như tất cả mọi người cho rằng Vạn Quan Hiểu nhất định là một thư sinh thanh tú loè loẹt, thuộc loại hình chuyên lừa gạt cô gái không biết gì, [email protected]#d#l#q#[email protected] nếu không chính là một bộ dáng lấm la lấm lét đáng khinh. Ai cũng không nghĩ tới, Vạn Quan Hiểu chân chính lại là tuấn mỹ như thế. Chỉ thấy nếu mặt hắn thoa phấn, nếu môi tô đỏ thắm, vẻ ngoài tuấn mỹ cũng không mang chút vẻ âm nhu (nham hiểm mềm yếu) nào, toàn thân áo trắng, tuy là không danh quý lại vô cùng sạch sẽ đúng mực.

Tuy là lần đầu lạ mặt, có chút thấp thỏm, nhưng không hề câu nệ nao núng hẹp hòi, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt thong dong, cử chỉ tiêu sái, lộ ra vẻ khí phách phong nhã hào hoa của thư sinh. Hắn đi vào ngự thư phòng, ba quỳ chín lạy, không hề sơ suất lễ tiết, cất cao giọng nói: “Học trò Vạn Quan Hiểu bái kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Cúi người thật sâu xuống dưới.

Vừa có mặt, trong một lúc đã thắng được không ít cảm tình của người khác.

Đến ngay cả cơn tức giận của Bùi Chư Thành cũng không nhịn được tiêu tan hơn phân nửa, âm thầm ủng hộ, nghĩ rằng, nếu như Nguyên Ca thật sự coi trọng một người như vậy, cũng không xem là bôi nhọ nàng lắm. Ngay cả hắn còn nghĩ như thế, huống hồ những người khác? Trong một lúc, gần như tất cả mọi người cho rằng, Bùi tứ tiểu thư và Vạn Quan Hiểu này cũng coi như là trai tài gái sắc. Hơn nữa, nam tuấn mỹ, nữ tú lệ, đối mặt một đôi nam nữ như vậy, gần như ai cũng không thể liên hệ bọn họ với từ ngữ dơ bẩn, chỉ cảm thấy hai người này vô cùng xứng đôi.

Hoàng đế nhìn kỹ, hỏi: “Vạn Quan Hiểu, ngươi có biết vì sao trẫm tuyên ngươi đến hay không?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, tuy rằng công công tuyên chỉ cũng không để lộ một chữ, nhưng mà học trò đoán rằng, chắc là vì chuyện của học trò và tứ tiểu thư Bùi phủ, tuyên học trò đến để hỏi han.” Vạn Quan Hiểu cất cao giọng nói, vẻ mặt bình tĩnh, “Không biết học trò có đoán đúng hay không?”

Nghe lời ấy, Trấn Quốc hầu bắt đầu tỏ vẻ ngay, nói: “Bùi Chư Thành, có nghe hay không? Nếu nữ nhi của ngươi và Vạn Quan Hiểu này là trong sạch thì sao hoàng thượng vừa tuyên hắn, hắn đã biết là vì chuyện với nữ nhi của ngươi? Ta thấy Vạn Quan Hiểu này tuy rằng gia cảnh có chút bần hàn, nhưng lại văn tài võ lược, mọi thứ cũng không thua người khác, không bằng ngươi bèn nhân dịp này làm việc vui đi, vừa vặn cũng mời ta uống ly rượu mừng!”

Tuy rằng trong lòng Bùi Chư Thành cũng thật vừa ý với Vạn Quan Hiểu, nhưng hắn tin Bùi Nguyên Ca, hơn nữa, nhân phẩm Vạn Quan Hiểu này xuất sắc như thế, nếu thật sự là Ca nhi có tình cảm với hắn, làm sao lại có thể không nói cho phụ thân là ông chứ? Nhưng vì sao Vạn Quan Hiểu này mở miệng đã nhắc tới hắn và Ca nhi? Mày rậm của Bùi Chư Thành nhăn lại, trong một lúc có chút nghĩ không thông, nhưng vẫn cứ quát: “Đừng nói bậy, nữ nhi của ta trong sạch tự trọng, ngươi đừng bôi nhọ thanh danh của nàng!”

Bùi Nguyên Ca lại nói ra lời trách cứ: “Vị công tử này, tiểu nữ và ngươi vốn không quen biết, vẫn xin đừng ăn nói lung tung, bôi nhọ thanh danh của tiểu nữ!”

“Bùi tứ tiểu thư cần gì phải phủ nhận?” Trấn Quốc hầu kỳ quái nói, “Ta thấy vị Vạn công tử này rất xứng đôi với ngươi, không bằng lão phu làm bà mối, làm cho vụng trộm này đi qua sáng tỏ, để ngươi và Vạn công tử người có tình sẽ thành thân thuộc, chẳng phải là đẹp cả đôi đường?”

Thấy mặt mày Bùi Chư Thành lại dựng thẳng, sắp nổi giận, tiếng nói hoàng đế chậm chạp: “Đủ rồi, các ngươi đều im ngay!”

Bùi Chư Thành đành phải kiềm chế xuống, Trấn Quốc hầu lại càng không dám nói lời nào.

“Vạn Quan Hiểu, ngươi đã biết vì sao trẫm tuyên triệu ngươi tới, vậy không cần nói thêm nhiều lời.” Hoàng đế nói không nhanh không chậm như trước, vẻ mặt bình thản, “Bùi tứ tiểu thư nói vốn không quen biết với ngươi, càng không có tư tình, Trấn Quốc hầu lại nói, ngươi và Bùi tứ tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, từng cầm một cái khăn lụa đến phủ Trấn Quốc Hầu xin Trấn Quốc hầu thành toàn. Rốt cuộc chân tướng của chuyện này là như thế nào, ngươi cứ theo thực tế mà nói, nếu có chút nữa chữ giả dối, tuyệt đối không tử tế!”

“Dạ, học trò cẩn tuân hoàng thượng dạy bảo, tuyệt đối không dám có nữa chữ giả dối!” Vẻ mặt Vạn Quan Hiểu thành khẩn nói, chậm rãi nói, “Vào năm trước học trò đến kinh thành, chăm chỉ tận lực học tập ở phòng cho thuê tại kinh thành, để chuẩn bị cho văn khoa võ cử tháng chín năm nay. Rảnh rỗi thì đi với bạn đồng môn đến dạo chơi chùa miếu ở kinh thành, vào tháng chín năm trước thì ngẫu nhiên gặp gỡ trước hoa với Bùi phủ tứ tiểu thư ở trong chùa miếu. Hai người chúng ta nói chuyện vô cùng hợp ý, Bùi tứ tiểu thư cũng chưa từng ghét bỏ học trò nghèo hèn, cổ vũ cho học trò nhiều hơn, khen ngợi tài văn và võ công của học trò, nói học trò nhất định có thể đậu cao. Hai người chúng ta vừa gặp đã yêu, sau đó lại từng gặp gỡ mấy lần ở chùa miếu, tứ tiểu thư tặng học trò một mảnh khăn lụa, mặt trên có thêu tên tự của nàng làm tín vật đính ước—— “

“Ngươi nói bậy!” Không đợi hắn nói xong, Bùi Nguyên Ca đã vừa vội vừa tức ngắt lời hắn.

Vạn Quan Hiểu ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói: “Sau đó học trò nghe nói, Bùi tứ tiểu thư và thế tử phủ Trấn Quốc Hầu đã định ra hôn ước từ nhỏ, trong lòng vô cùng thương tiếc, không đành lòng mất đi hồng nhan tri kỷ như vậy, vì thế cầm khăn thêu đi đến phủ Trấn Quốc Hầu, báo tình duyên của hai người chúng thần cho Trấn Quốc hầu biết. Trấn Quốc hầu làm người độ lượng, nghe học trò nói đến khẩn thiết, sẽ thành toàn cho tiểu nhân, lui việc hôn nhân với Bùi phủ.”

“Xem đi! Nghe đi!” Trấn Quốc hầu lập tức đắc ý, “Vạn công tử nói rành mạch, Bùi Nguyên Ca rõ ràng lỗi lạc đính việc hôn nhân với nhà ta, lại còn không biết chú ý giữ gìn, tư định chung thân với Vạn Quan Hiểu này. Bùi Chư Thành, hiện tại ngươi còn có cái gì để nói không? Rõ ràng chính là ngươi dạy nữ nhi không nghiêm, làm ra loại việc bê bối này, lại còn dám chạy tới đập phủ Trấn Quốc Hầu của ta!”

Nói xong, quỳ rạp xuống đất, nói: “Hoàng thượng, Bùi Chư Thành dạy con không nghiêm, lại dẫn người hành hung, người như thế không xứng làm thượng thư hình bộ, cần phải cách chức quan của hắn, bắt vào ngục nghiêm trị, răn đe, khẩn cầu hoàng thượng chấp thuận.”

Hoàng đế cũng không nói gì, chỉ là có vẻ đăm chiêu nhìn Vạn Quan Hiểu.

“Hoàng thượng... . Nhất định không có việc này... . Tiểu nữ bị oan... Gia phụ... Gia phụ ông ấy...” Dưới tình thế cấp bách, Bùi Nguyên Ca dường như đã không biết nên biện giải như thế nào, chỉ không từ bỏ nhìn Bùi Chư Thành, mặt căng lên đỏ bừng, đột nhiên cũng quỳ rạp xuống đất, chỉ biết dập đầu, “Tiểu nữ vốn là không biết người này, và không có tư tình, hoàng thượng minh giám! Hoàng thượng minh giám!”

Bùi Chư Thành lại giận dữ hét: “Vì sao ngươi phải nói xấu nữ nhi của ta? Là ai sai khiến ngươi?”

Khóe miệng Vạn Quan Hiểu thoáng lộ ra một chút ý cười châm biếm, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] bỗng nhiên quay đầu, nói với Trấn Quốc hầu: “Các hạ chính là Trấn Quốc hầu phải không?”

Trấn Quốc hầu ngẩn ra, gật gật đầu.

“Như vậy, lời học trò nói mới vừa rồi, có thể làm cho Trấn Quốc hầu cảm thấy vừa lòng hay không? Thay Trấn Quốc hầu đả kích Bùi thượng thư có được không? Không phải là Trấn Quốc hầu muốn nghe lời nói như vậy hay sao?” Vạn Quan Hiểu mỉm cười hỏi, trong đôi mắt lộ ra ý châm biếm mỉa mai, vẻ mặt rất khinh thường.

Trấn Quốc hầu ngạc nhiên mở to hai mắt, không rõ lời này của Vạn Quan Hiểu có ý gì.

Biến cố khác nổi lên, lúc Trấn Quốc hậu mượn Vạn Quan Hiểu vênh vang hả hê chỉ trích Bùi Chư Thành và Bùi Nguyên Ca, Vạn Quan Hiểu lại đột nhiên nói ra lời này, làm cho tình thế chuyển biến xoay gấp. Trong một lúc, ngoại trừ mấy người ít ỏi ở bên ngoài, còn lại mọi người bị lời nói của hắn biến thành mơ hồ, không hiểu ra sao nhìn Vạn Quan Hiểu và Trấn Quốc hầu.

“Cổ nhân có nói rằng một chữ ngàn vàng, đến hình dung chữ nghĩa tuyệt diệu, khó có thể thay đổi một chữ, hoặc là ca ngợi thư pháp cao siêu quý giá. Tuy rằng học trò bất tài, không dám so sánh với cổ nhân, chỉ là lời nói vừa rồi đã có giá trị hai ngàn lượng bạc, nói ra thì cũng đủ để trở thành một đoạn giai thoại (câu chuyện hay) phải không?” Vạn Quan Hiểu cười, vẻ mặt lại giống như băng sương (nghiêm nghị), bỗng nhiên xoay người lại, trước làm cái vái thật sâu với Bùi Nguyên Ca nói, “Lời nói mới vừa rồi của học trò có nhiều mạo phạm với tiểu thư, vẫn xin tiểu thư thứ lỗi!”

Chờ Bùi Nguyên Ca không hiểu ra sao đáp lại, sau đó Vạn Quan Hiểu mới xoay người, dập đầu thật sâu với hoàng đế, nghiêm mặt nói, “Hoàng thượng, lời nói mới vừa rồi của học trò chính là có người sai khiến học trò nói. Trên thực tế, học trò và Bùi tứ tiểu thư không quen biết, càng không có tư tình, vẫn xin hoàng thượng minh giám!”

“Ngươi đừng hòng chống cãi, vừa rồi rõ ràng ngươi còn nói hai người các ngươi tư định chung thân!” Nghe hắn đột nhiên lật lọng, Trấn Quốc hầu trợn mắt há hốc mồm, “Ngươi đừng hòng che chắn thay Bùi Nguyên Ca, nếu ngươi và Bùi Nguyên Ca không quen biết, chưa từng có tư tình, vì sao vừa rồi vừa đến ngự thư phòng lại biết hoàng thượng tuyên ngươi, là vì chuyện của ngươi và Bùi Nguyên Ca? Rõ ràng chính là ngươi và Bùi Nguyên Ca tư định chung thân, lúc này thấy tình cảnh của Bùi Nguyên Ca, lại muốn xếp từ che dấu. Trước mặt hoàng thượng ngươi cũng dám lật lọng như thế, có phải ngươi không muốn sống hay không?”

Hoàng đế thản nhiên nhìn Vạn Quan Hiểu, hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Vạn Quan Hiểu nhìn mắt Trấn Quốc hầu, vẻ mặt khinh thường nói: “Sở dĩ học trò biết nguyên nhân hoàng thượng truyền học trò tới đây, đó là bởi vì, trước lúc công công tuyên chỉ đi vào chỗ học trò thuê ở, có một vị trẻ tuổi từng tới gặp học trò. Hắn tự xưng là thế tử An Trác Nhiên của phủ Trấn Quốc Hầu, đe doạ dụ dỗ, lệnh học trò nói ra lời mới vừa rồi, lại hứa cho học trò hai ngàn lượng bạc cùng với vô số lợi ích. Hơn nữa còn nói, nếu học trò làm như vậy, Bùi thượng thư bị buộc rơi vào đường cùng, chắc chắn sẽ gả Bùi tứ tiểu thư cho học trò, có Bùi thượng thư che chở, con đường làm quan của học trò nhất định có thể vô cùng thuận lợi.”

Nói xong, lấy ra hai tấm ngân phiếu mỗi cái một ngàn lượng từ trong lòng, hai tay dâng lên, nói: “Ngân phiếu là An thế tử đưa, bên trong có kẹp một miếng ngọc bội của An thế tử, nói về sau nếu có việc, có thể dựa vào ngọc bội này tìm Trấn Quốc hầu và An thế tử, tuyệt đối sẽ không từ chối đùn đẩy. Những câu này của học trò là thật, không dám có một chữ nói bậy. Xin hoàng thượng xem qua!”

Sớm có thái giám gần đó trình ngân phiếu và ngọc bội đến trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế chỉ nhìn lướt qua ngọc bội, vẻ mặt đã sa sầm, nói: “Đưa cho Trấn Quốc hầu xem, để cho hắn nhận thức một chút!”

Nhìn đến miếng ngọc bội còn có khắc chữ “An” kia, cả người Trấn Quốc hầu run lên, thầm mắng An Trác Nhiên làm việc ngu ngốc, lại còn để lại tín vật! Khẩn trương nuốt nước bọt, Trấn Quốc hầu cúi người nói: “Hoàng thượng minh giám, quả thật là lão thần từng bảo khuyển tử đi tìm Vạn Quan Hiểu, nhưng, đó chỉ là sợ Bùi thượng thư giành trước một bước thu mua Vạn Quan Hiểu, lúc này mới vì phòng ngừa ngộ nhỡ, lão thần biết tội! Nhưng mà, ngày đó, thật sự là người này cầm một mảnh khăn thêu đến Phủ Trấn Quốc Hầu trần tình (kể lại chuyện tình), lúc ấy quý phủ của lão thần có không ít người đều tận mắt thấy, lão thần cả gan, khẩn cầu hoàng thượng tuyên người đến đối chất với Vạn Quan Hiểu này.”

“Theo như lời Trấn Quốc hầu, chắc là loại nô bộc của phủ Trấn Quốc Hầu phải không? Luật pháp triều ta có văn bản rõ ràng quy định, nô bộc không thể làm chứng cho chủ, không biết ngoại trừ những nô bộc ngay cả tánh mạng đều nắm giữ ở trong tay Trấn Quốc hầu thì ngài còn có người làm chứng khác không?” Vạn Quan Hiểu nhướng mày cười lạnh, “Học trò bất tài nữa cũng là đọc sách thánh nhân mà lớn lên, sao có thể hoang đường như thế? Cho dù thật sự lén gặp nhau với cô gái, cũng nên tránh nghi ngờ kịp lúc, sao lại lén bắt chuyện, còn ra thể thống gì? Bùi tứ tiểu thư thân là nữ nhi của thượng thư hình bộ, bên cạnh phải có nha hoàn tùy tùng ở bên, cho dù Bùi tứ tiểu thư không biết nặng nhẹ, dù sao ma ma bên người nàng vẫn phải biết, lại có thể nào cho phép Bùi tứ tiểu thư và tại hạ nói chuyện riêng? Bùi tứ tiểu thư còn cần thanh danh hay không?”

Nghe lời ấy của hắn, Bùi Chư Thành không khỏi âm thầm gật đầu, ủng hộ nói: “Nói có lý!”

Vạn Quan Hiểu tiếp tục nói: “Cho dù lui một vạn bước mà nói, học trò thật sự nảy sinh tình cảm với Bùi tứ tiểu thư, nhưng nếu Bùi tứ tiểu thư đã hôn phối, tự học trò nên lui bước, sao lại vì lợi ích riêng của bản thân, lại có đạo lý không để ý thanh danh Bùi tứ tiểu thư? Lại càng sẽ không vô lý cầm một cái khăn thêu đến quý phủ vị hôn phu của Bùi tứ tiểu thư, yêu cầu các ngươi từ hôn. Phủ Trấn Quốc Hầu là dòng dõi gì? Nếu thực sự có loại chuyện này, chỉ sợ đã sớm sai người đánh học trò ra ngoài, làm sao lại có thể bởi vì lời nói này đã từ hôn với Bùi phủ, vậy không phải rất buồn cười sao? Lại lui một vạn bước, nếu học trò thật sự làm như vậy, Phủ Trấn Quốc Hầu đã muốn lui việc hôn nhân với Bùi phủ, vì sao học trò còn không tới cửa cầu hôn? Trấn Quốc hầu, ngươi bịa ra một lời nói dối trăm ngàn chỗ hở như vậy, ý đồ che đậy chân tướng, cuối cùng cho rằng học trò là thằng ngốc, hay là xem hoàng thượng như thằng ngốc?”

“Ngươi ——” Trấn Quốc hầu vừa tức vừa vội, dưới tâm tình kích động chỉ cảm thấy một vị ngọt tanh trong cổ họng, gần như muốn nôn ra máu.

Vạn Quan Hiểu rõ ràng từng đến phủ Trấn Quốc Hầu nói lời như vậy, hiện tại lại trở mặt không nhận, còn đổ tội lên trên người hắn, biến thành hết thảy giống như đều là hắn ở sau lưng sai khiến. Chỉ hận lúc ấy chính mình vội vã bám lên Diệp gia, múôn lui đi việc hôn nhân này với Bùi phủ, lại khổ nỗi không tìm thấy cớ, Vạn Quan Hiểu này tới vừa đúng, cho hắn một lý do hoàn mỹ không tỳ vết, vì thế hỏi cũng không hỏi, tra cũng không tra đã đến Bùi phủ từ hôn rồi.

Tuy rằng Chương Vân ngầm thừa nhận việc này, nhưng lúc ấy thật sự là hắn quá mức đắc ý vênh váo, chỉ nói câu: “Bùi phủ các ngươi chắc là trong lòng biết rõ ràng” thì thái độ cứng rắn lui cửa hôn nhân này, hiện tại cho dù lấy lời này ra nói cũng có thể bị vặn vẹo thành vô số ý nghĩa, hoàn toàn không thể làm chứng cớ.

“Hoàng thượng, Vạn Quan Hiểu này quả thật từng đến phủ Trấn Quốc Hầu, xin ngài minh giám!” Trấn Quốc hầu run rẩy quỳ rạp trên đất, trong giọng nói mang theo ảo não thống hận vô hạn.

“Trấn Quốc hầu, nếu nói học trò thật sự từng đến Phủ Trấn Quốc Hầu, từng nói lời như vậy, chẳng lẽ Trấn Quốc hầu đã dễ dàng tin tưởng như vậy? Ngay cả học trò cũng có thể nghĩ lỗi lộ ra trong lời nói vậy, chẳng lẽ Trấn Quốc hầu ngài thân ở địa vị cao, [email protected]đlqđ@bubble editor từng trải hết việc đời, ngược lại không thể nghĩ được?” Vạn Quan Hiểu cười lạnh nói, “Vậy thì học trò thật sự khó hiểu, Trấn Quốc hầu rốt cuộc vì sao ngài vội vàng muốn lui đi cửa hôn nhân này như vậy, thế cho nên ngay cả lời nói trăm ngàn chỗ hở như vậy đều có thể tin tưởng?”

Bị hắn quay ngược lại hỏi, Trấn Quốc hầu một ngụm máu tươi đã sắp vọt tới khoang miệng, lại đành nuốt đi xuống.

Thực sự, lời nói này chợt nghe hợp tình hợp lý, nhưng không thể nhịn được thật cân nhắc. Mà khi phủ Trấn Quốc Hầu đang trăm phương nghìn kế muốn lui đi cửa hôn nhân này với Bùi phủ, có một lý do chiếm toàn bộ lý như vậy, chỉ biết vui mừng, sao còn kịp suy nghĩ ở giữa có lỗ hổng hay không? Kết quả đã bị tiểu nhân thay đổi thất thường ti bỉ Vạn Quan Hiểu này bắt được điểm yếu, giờ phút này hỏi vặn lại ra, cuối cùng là dẫm nát đường đường Trấn Quốc hầu hắn dưới lòng bàn chân, xem như đá đặt chân, lộ ra rõ ràng Vạn Quan Hiểu hắn quang minh lỗi lạc, trí tuệ đa tài, bảo sao hắn có thể nhịn cơn tức này xuống?

Vạn Quan Hiểu chẳng qua chỉ là một kẻ cử tử, y lại dám ám toán hắn như vậy? Lại dám!

“Hoàng thượng, Vạn Quan Hiểu này võ mồm lanh lợi, thay đổi thất thường, mới vừa rồi rõ ràng đã nói có tư tình với tứ tiểu thư, lại không biết vì sao đột nhiên sửa miệng, đều đổ hết thảy tội lỗi lên trên người lão thần, muốn mượn lão thần leo lên. Hoàng thượng, lật lọng như vậy, ăn nói lung tung, tiểu nhân tâm tư ác độc, tuyệt đối không thể tin lời y nói, phải nghiêm trị hơn! Bùi Nguyên Ca có tư tình với y, chắc chắn không thể nghi ngờ, vẫn xin hoàng thượng phán đoán sáng suốt!”

Vạn Quan Hiểu ngạo nghễ cười nói: “Bắt đầu đúng là học trò đang ăn nói lung tung, đó chẳng qua là học trò muốn xem vẻ mặt của Trấn Quốc hầu ngài, khí phách thư sinh trong một lúc mới cố ý làm. Nếu có chỗ mạo phạm hoàng thượng, học trò cam chịu. Nhưng mà, học trò thật sự không rõ, học trò và Trấn Quốc hầu không quen biết, không oán không thù, vì sao Trấn Quốc hầu phải bôi nhọ học trò như vậy?”

“Trấn Quốc hầu, ngươi nói tuyệt đối không thể tin lời của Vạn Quan Hiểu, nhưng trẫm lại cảm thấy, hắn nói lại là lời nói thật.” Hoàng đế thản nhiên mở miệng, “Trẫm tin tưởng, Vạn Quan Hiểu và Bùi tứ tiểu thư quả thực chưa từng gặp mặt, càng không có khả năng có tư tình. Nếu không, ít nhất hắn chắc là có thể nhận ra, vị tiểu thư váy tím này cũng không phải là Bùi tứ tiểu thư! Nhưng mà, lúc vị tiểu thư này tự xưng Bùi Nguyên Ca, Vạn Quan Hiểu lại không có hành động khác, hiển nhiên, hắn cũng không biết Bùi tứ tiểu thư, đây mới là chân chính chắc chắn không thể nghi ngờ!”

Lời vừa nói ra, ngoại trừ hoàng đế, Bùi Chư Thành và vị tiểu thư váy tím kia với nha hoàn áo xanh ra, những người còn lại chấn động.

“Nàng...” Trấn Quốc hầu trợn mắt há hốc mồm, “Nàng không phải Bùi Nguyên Ca thì là ai?”

“Đây là nhị nữ nhi của ta, Bùi Nguyên Xảo! Ngươi đừng nhìn, nha hoàn bên cạnh nàng cũng không phải là Ca nhi, chỉ là một nha hoàn!” Bùi Chư Thành khinh thường nói, “Sớm đề phòng ngươi thu mua người nhờ vả tuỳ tiện vu oan đấy!”

Hiển nhiên, đây là cạm bẫy của Bùi Chư Thành và hoàng đế thiết kế.

Nếu nói Vạn Quan Hiểu thực sự có tư tình với Bùi Nguyên Ca, như vậy ít nhất chắc là từng gặp chính người đó, có thể nhận ra đây không phải là Bùi Nguyên Ca; nhưng nếu Vạn Quan Hiểu bị người thu mua sai khiến, muốn tuỳ tiện vu oan, nghe được cô gái váy tím kia tự xưng Bùi Nguyên Ca, Bùi Chư Thành lại bảo nàng là Ca nhi, không ngừng an ủi, đương nhiên sẽ cho rằng đó chính là Bùi Nguyên Ca; hoặc là dù hắn thông minh một chút, nhận ra được không đúng, nhưng nha hoàn áo xanh bên cạnh Bùi Nguyên Xảo lại trở thành che dấu rất tốt, hoàng đế chủ trì hỏi, chủ trì quyết định trong sạch, làm sao có thể không duyên cớ có nha hoàn bộ dạng phục tùng rũ mắt ở trong này, nói không chừng chính là Bùi Nguyên Ca chân chính.

Nếu Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Ca chưa từng gặp mặt, lại cố ý vu oan, nói rõ tình cảm trong lòng đối với Bùi Nguyên Xảo hoặc là nha hoàn áo xanh, giả bộ tình thâm ý trọng, vậy thì rơi vào mưu kế của Bùi Chư Thành, tuyệt đối sẽ bị vạch trần ở tại chỗ!

Nghe xong lời này, Vạn Quan Hiểu cũng không nhịn được trợn mắt há hốc mồm, trong lòng âm thầm may mắn.

Vốn hắn dựa theo Chương Vân dặn dò đi vào kinh thành làm việc, Chương Vân vốn đồng ý sau này gả Bùi Nguyên Ca cho hắn, nhưng Chương Vân đột nhiên rơi đài, chuyện này không giải quyết được gì. Sau đó lại là đại tiểu thư Bùi phủ, nhưng chỉ gặp mặt Bùi Nguyên Ca (phải là Bùi Nguyên Hoa chứ nhỉ???) một lần thì không hiểu sao lại mất tin tức, cũng không bao giờ để ý tới hắn nữa. Như vậy suy đoán đương nhiên, trong lòng hắn tự nhiên như thiêu như đốt, trống rỗng không có tin tức.

Bởi vậy, lời An Trác Nhiên nói không phải không đánh động hắn, nếu có được hai ngàn lượng bạc, lại có được một vị thê tử như Bùi tứ tiểu thư vậy, với hắn mà nói, đương nhiên là có chỗ rất tốt.

Nhưng mà, trong đầu ý nghĩ này chỉ là chợt lóe, đã bị loại trừ. Hắn cũng có nghe thấy lời đồn mấy ngày qua ở kinh thành, biết rõ hoàng thượng có ý với Bùi Nguyên Ca, hắn lại nói có tư tình với Bùi Nguyên Ca, vậy không phải là đối nghịch với hoàng thượng sao? Hắn chỉ là một kẻ cử tử, hoàng thượng nghiền chết hắn còn không phải như là nghiền chết một con kiến? Lại nói, hắn và Bùi Nguyên Ca không quen biết, lời nói kia lại có trăm ngàn chỗ hở, nếu không phải phủ Trấn Quốc Hầu nóng lòng từ hôn, vốn không có khả năng lấy được tin tưởng từ người khác! Hiện tại nếu không có người bên cạnh Bùi Nguyên Ca sắp đặt thiết kế, rất dễ dàng có thể bị vạch trần, đến lúc đó chỉ sợ danh dự sẽ mất sạch, không còn cơ hội xoay người!

Chẳng thà nhân cơ hội này, giả bộ thẳng thắn vô tư chính trực, để được tán thưởng ở trước mặt hoàng thượng, có thể được ấn tượng tốt từ Bùi thượng thư, ngược lại càng thêm có lợi với con đường làm quan về sau. Vì thế, cân nhắc trước sau, lại xác định chuyện ngày đó hắn ở phủ Trấn Quốc Hầu.

Tuy rằng như vậy sẽ đắc tội phủ Trấn Quốc Hầu, nhưng phủ Trấn Quốc Hầu đã sớm xuống dốc, tuy rằng thế tử định hôn với Diệp Vấn Quân, nhưng Diệp Vấn Quân cũng vì làm thái hậu tức giận mà bị đuổi khỏi cung, phủ Trấn Quốc Hầu hoàn toàn không có chỗ dựa vào, lại thêm chuyện hôm nay, khẳng định sẽ không gượng dậy nổi. Cho dù sẽ tìm hắn gây phiền toái, việc này vì Bùi phủ gây lên, với tính tình Bùi thượng thư nhất định sẽ không ngồi xem, đến lúc đó ngược lại có thể xúc tiến quan hệ giữa hắn và Bùi phủ.

Một lần được vài mục đích, cớ sao mà không làm chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK