Ngắn ngủn một lát, đối với Lý Tiêm Nhu mà nói, lại giống như trăm ngàn năm thật dài.
Trong nháy mắt khi hoa phục phu nhân quay đầu thu hồi ánh mắt, trong lòng Lý Tiêm Nhu dâng lên cảm giác khó diễn tả thành lời, giống như tảng đá thực nặng trong lòng rốt cuộc biến mất, cả trái tim đều nhẹ nhàng, thoải mái lại mang theo một chút mờ mịt. Từ lúc chuyện ở Lâm Giang Tiên bùng nổ, nàng nhận hết xem thường và trào phúng, khắp nơi đều khó có thể sống yên, cho tới bây giờ đều thật không ngờ, thì ra cho dù nàng bị mọi người cười nhạo, chỉ cần dám đối mặt, cũng có thể khiến cho người khác nao núng, thu hồi ánh mắt khiến nàng đau đớn.
Đúng vậy, Bùi tứ tiểu thư nói đúng, rõ ràng nàng không có làm sai chuyện gì, vì sao phải nao núng lảng tránh sợ hãi?
Lý Tiêm Nhu quay đầu, nhìn Bùi Nguyên Ca thanh lệ tuyệt tục, giống như dạ minh châu lộng lẫy lóa mắt, trong lòng có cảm giác nói không nên lời. Nàng thật giống như người bị chém đứt hai chân, nửa bước khó đi dưới ánh mắt mọi người trào phúng miệt thị, thời điểm nàng nghèo túng bất lực nhất, Ôn Dật Lan nâng nàng dậy, điều này tất nhiên làm nàng cảm kích vạn phần, nhưng mà lời nói mới vừa rồi của Bùi Nguyên Ca lại cho nàng một đôi chân, khiến nàng một lần nữa đứng lên! Một nữ tử nhìn như nhu nhược lại có thể nói ra lời nói kiên cường như vậy, chẳng trách nàng sặc sỡ loá mắt đến thế, có thể trở thành tân sủng (người mới được sủng ái) của Hoàng thượng và Thái hậu, được mọi người kính sợ và cực kỳ hâm mộ.
Nhìn ra sự cảm kích trong đôi mắt Lý Tiêm Nhu, Bùi Nguyên Ca chỉ nhợt nhạt cười, vỗ vỗ tay nàng, nói: "Chúng ta đi qua bên kia đi!"
Lý Tiêm Nhu gật gật đầu, chậm rãi thẳng lưng, không cố ý nhìn chăm chú người khác, nhưng nếu ngẫu nhiên gặp được, cũng không lại lảng tránh, mà là như Bùi Nguyên Ca nói, ngẩng đầu, ưỡn ngực, bình tĩnh nhìn đối phương.
Thấy Lý Tiêm Nhu rốt cuộc tỉnh táo lại, Ôn Dật Lan cũng thập phần cao hứng, tươi cười trên mặt càng sáng lạn.
Ba người tay trong tay mà đi.
Đoạn đường tuy ngắn lại ẩn hàm hành trình một nữ tử từ yếu đuối đến kiên cường, từ lảng tránh đến nhìn thẳng mưu trí. Một khắc kia, ba người dắt tay nhau đi về phía trước, cười tương đối tươi sáng phóng túng, bao hàm vô số vui mừng khôn xiết. Thế cho nên thật lâu sau đó, Lý Tiêm Nhu trang phục lộng lẫy lại lần nữa đi vào nơi này, nhìn đến con đường cũ đá xanh phổ thông, hồi tưởng giờ khắc này nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Tất nhiên đây là chuyện tương lai nói sau.
Nhìn một màn này, khóe miệng Thư Tuyết Ngọc lộ ra mỉm cười, quay đầu nhìn Ôn phu nhân đang vừa vui mừng vừa lo lắng, cười nắm chặt tay nàng, nói: "Dật Lan đứa nhỏ này trạch tâm nhân hậu, lão thiên gia (ông trời) nhất định sẽ phù hộ nàng! Nhàn Nhã, ngươi cứ yên tâm đi!"
"Mượn ngươi cát ngôn (lời tốt đẹp), chỉ mong giống như lời ngươi nói.", Ôn phu nhân nhìn nữ nhi âu yếm, cuối cùng vẫn là nở nụ cười.
Đỗ Nhược Lan và Lý Tiêm Nhu vốn là có giao tình, đón nàng đến gần, lôi kéo tay nàng nói không ngừng. Ôn Dật Tĩnh thì đứng tại chỗ bĩu môi, thầm nghĩ Ôn Dật Lan tự mình chuốc lấy cực khổ. Lý Tiêm Nhu đã cùng Ngũ điện hạ định việc hôn nhân, vốn nên là Ngũ hoàng tử phi tôn quý, thậm chí là Hoàng hậu tương lai, kết quả bị muội muội nàng phá đám, biến thành hiện tại thân bại danh liệt, đúng là đệ nhất đen đủi. Ôn Dật Lan ngày mai sẽ xuất giá, lại ở lúc thêm trang chọc vào rủi ro này, thật sự là không có thể thống!
Nhưng mà như vậy cũng tốt, tốt nhất là Ôn Dật Lan bởi thế bị dính xui xẻo, việc hôn nhân thê thê thảm thảm, như vậy mới đúng ý nàng.
Huống chi, nay Ôn Dật Lan chỉ là gả làm Hàn Lâm phu nhân, há có thể so sánh với tiền đồ tươi sáng của mình! Nghĩ đến chuyện phụ thân và di nương âm thầm thương nghị, Ôn Dật Tĩnh nhịn không được sung sướng hớn hở, nghĩ đến tương lai khi về nhà mẹ đẻ, nàng tuy chỉ là thứ nữ nhưng uy uy hiển hách, tiền hô hậu ủng (phía trước có quân lính dẹp đường, phía sau có người hầu hạ), phô trương mười phần, Ôn Dật Lan cho dù là đích nữ cũng chỉ keo kiệt tầm thường, nói không chừng còn phải quỳ xuống hành lễ với nàng... Nghĩ đến lúc đó ánh mắt Ôn Dật Lan cực kỳ hâm mộ, dù không cam lòng lại không thể nề hà, tim Ôn Dật Tĩnh nhịn không được nhảy nhót rộn ràng.
Nhưng mà, nếu như vậy, hiện tại nàng hẳn là nên quan hệ tốt với Bùi Nguyên Ca, dù sao nàng tương lai sẽ vào cung.
Nghĩ đến đây, Ôn Dật Tĩnh lại ý cười đầy mặt, chen vào giữa Ôn Dật Lan và Bùi Nguyên Ca, cười khanh khách nói: "Nguyên Ca muội muội, đã nhiều ngày muội không đến Ôn phủ chơi rồi, hồi lâu không gặp, tỷ cũng rất nhớ muội, khó được muội hôm nay đến đây, không bằng đến phòng tỷ ngồi một lát? Phòng tỷ có rất nhiều vật hiếm lạ: son bột nước, vải vóc, trang sức,… nếu muội thích cái gì, tỷ đều tặng muội có được không?"
Nguyên Ca muội muội?
Bùi Nguyên Ca có chút kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, cao thấp đánh giá Ôn Dật Tĩnh một phen, khi nào thì nàng và Ôn Dật Tĩnh thân thiết như vậy? Còn nhớ nàng? Mỗi lần nàng đến Ôn phủ, Ôn Dật Tĩnh không gặp mặt nàng thì thôi, chỉ cần gặp gỡ, nhất định sẽ nếm chút khổ sở trên tay nàng, thế nên lần trước nàng đến, Ôn Dật Tĩnh rõ ràng cố ý tránh mặt nàng, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hay sao mà Ôn Dật Tĩnh hàn huyên thân thiết với nàng như vậy?
Lại nghe được nàng nhấn mạnh son bột nước "hiếm lạ" v.v…, trên mặt Bùi Nguyên Ca hiện lên ý cười trong suốt, cũng không để ý tới Ôn Dật Tĩnh, chỉ nói chuyện với Ôn Dật Lan: "Ôn tỷ tỷ, vài ngày trước muội đi Huyên Huy cung, vừa vặn phía Nam mới tiến cống son bột nước, vải vóc, trang sức đến, Thái hậu nương nương thưởng muội rất nhiều, muội cũng dùng không hết, ngày khác đưa tỷ mấy thứ có được không?"
Ngụ ý thực dễ hiểu, phía Nam tiến cống son bột nước, vải vóc, trang sức nàng đều dùng không hết, làm sao có thể coi trọng ít đồ vật của Ôn Dật Tĩnh?
Cho dù vật của Ôn Dật Tĩnh quý giá đến thế nào chẳng lẽ có thể so với hoàng cung sao?
Nhìn trên mặt Ôn Dật Tĩnh một trận xanh một trận trắng, Ôn Dật Lan nhịn cười, ra vẻ hân hoan nói: "Thật sao? Phía nam tiến cống son bột nước, vải vóc, trang sức đều là cống phẩm, những thứ kia nhưng là lấy bao nhiêu bạc đều mua không được! Một khi đã như vậy, ngày khác tỷ sẽ đi Bùi phủ bái phỏng, muội nhất định phải tặng ta, không thể quỵt nợ đó!"
Bùi Nguyên Ca vốn không phải là người thích khoe khoang. Ôn Dật Lan cũng không phải người kiến thức hạn hẹp, chính là đều ghi hận mới vừa rồi Ôn Dật Tĩnh cố ý làm nhục Ôn Dật Lan, ý đồ đảo loạn chuyện tốt thêm trang của nàng, bởi vậy cố ý nói để chèn ép nàng ấy.
Ôn Dật Tĩnh đương nhiên nghe hiểu được, trong lòng thầm hận, nhưng nghĩ đến Bùi Nguyên Ca nay đang nổi bật, vẫn là cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, miễn cưỡng nói: "Cho dù như vậy, tỷ và Nguyên Ca muội muội trò chuyện cũng tốt. Còn nữa, Nguyên Ca muội muội, tục ngữ nói đúng lắm, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, càng là người tôn quý lại càng phải tự trọng thân phận, biết nên giao hảo với dạng người nào, không nên giao hảo với dạng người nào. Nhị tỷ tỷ sắp gả làm Hàn Lâm phu nhân, mà Nguyên Ca muội muội tương lai là muốn vào cung làm quý nhân, đạo bất đồng bất tương vi mưu (không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau bàn luận), muội nên phân rõ ràng mới đúng!"
Bùi Nguyên Ca càng kinh ngạc hơn nữa, nghe lời này của Ôn Dật Tĩnh, giống như nàng không nên thân cận với Ôn Dật Lan, dường như nên thân cận với Ôn Dật Tĩnh mới đúng.
Này rốt cuộc là đạo lý gì?
Khó được nhìn thấy Bùi Nguyên Ca lộ ra biểu tình như vậy, Ôn Dật Lan cười sát vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Có phải rất kỳ quái vì sao hôm nay Ôn Dật Tĩnh lại muốn sấn đến trước mặt muội hay không? Tỷ nghe nói, cha tỷ và Dung di nương thương lượng, muốn đưa vị này tam muội muội kiều diễm quyến rũ đến Hạ Chiêu Cung của Ngũ hoàng tử làm sườn phi, nếu không thành công thì làm thị thiếp cũng được, tóm lại là muốn đặt lên quan hệ với Ngũ điện hạ! Mà hiện tại muội là người tâm phúc trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu, muội nói Ôn Dật Tĩnh có nghĩ đến chuyện mượn sức muội hay không?"
Ôn Mục Liễm lại có tâm tư hồ đồ như vậy ư?
Bùi Nguyên Ca nhíu mày, người khác có lẽ không biết, nhưng nàng lại rất rõ ràng, Hoàng đế sớm đã muốn hủy Diệp thị, Vũ Hoằng Triết thân là con của phế hậu, bản thân hắn đã bị Hoàng đế kiêng kị, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Nếu Ôn Mục Liễm thực sự nổi lên tâm tư hồ đồ như vậy, khiến cho Ôn phủ đứng cùng phe với Ngũ điện hạ, rõ ràng sẽ phạm Hoàng đế kiêng kị, đến lúc đó đối với toàn bộ Ôn phủ mà nói đều là tai hoạ.
Đang có ý nghĩ phải nhắc nhở một hai, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên nhìn đến khuôn mặt Ôn Dật Lan tươi cười, có chút đăm chiêu nói: "Ôn tỷ tỷ, tỷ còn cười được sao?"
"Vì sao không cười được?", Ôn Dật Lan nắm cả bả vai của nàng, cười khanh khách đến gần tai nàng nói: "Này bất quá là phụ thân và Dung di nương hồ đồ thôi, gia gia chắc chắn sẽ không đáp ứng! Muội nói vì sao hôn kỳ của tỷ định gấp như vậy? Nghe nói Ngũ điện hạ từng phái người ám chỉ gia gia, nói cố ý cầu cưới nữ nhi Ôn phủ, gia gia tuy rằng khéo léo từ chối, nhưng sợ sẽ sinh biến cố, cho nên đem hôn kỳ của tỷ định gấp. Ngay cả việc hôn nhân của tỷ mà gia gia còn kiêng kị như vậy, huống chi là Ôn Dật Tĩnh? Tỷ xem như nàng hiện tại nằm mộng đẹp, tự cho là đúng thôi, tương lai vỡ mộng, sẽ có rất nhiều thời điểm nàng phải đau khổ! Còn nữa, bị chuyện này tác động một lần, tâm tư Ôn Dật Tĩnh chắc chắn lớn hơn trước, đến lúc đó nghị thân chỉ sợ là cao không thành, thấp không phải, tỷ xem đến lúc đó nàng có cái gì kết cục tốt!"
Thì ra, ánh mắt Vũ Hoằng Triết lại chuyển chú ý đến Ôn Các lão! Bùi Nguyên Ca cười lạnh.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng chuyện giữa Hoàng đế và Diệp thị tuyệt đối không có đường sống, trên người Vũ Hoằng Triết có huyết mạch Diệp thị, vốn là chọc vào Hoàng đế kiêng kị, hắn lại như vậy không an phận, bởi vì chuyện ở Lâm Giang Tiên, khiến cho Lý Các lão mặt xám mày tro, hiện tại lại muốn dùng đám hỏi để mượn sức Ôn Các lão, thật sự là mơ mộng hão huyền!
Nhưng mà, Ôn Dật Lan lại nói ra như vậy thật là càng làm cho Bùi Nguyên Ca kinh ngạc.
Nàng nhịn không được nói: "Mấy ngày không gặp, muội thực phải nhìn Ôn tỷ tỷ với cặp mắt khác xưa."
"Ha ha ha, bị lừa đi!", Ôn Dật Lan cười không nhịn nổi, lại nhẹ giọng nói: "Những lời này, một nửa là nghe lén gia gia nói, một nửa là nương nói cho tỷ biết. Nhưng mà, ", nàng dừng một chút, vẻ mặt trở nên trịnh trọng, nói: "Gia gia nói, gần đây triều đình nhìn như bình tĩnh, trên thực tế sóng ngầm mãnh liệt, nói không chừng rất nhanh còn có đại biến. Nguyên Ca, muội ở hoàng cung đầy cạm bẫy nguy hiểm, trăm ngàn phải cẩn thận!"
Ôn Các lão không hổ là thủ phụ, quả nhiên xúc giác chính trị sâu sắc!
Trong lòng Bùi Nguyên Ca thầm khen, nếu không có đủ loại cơ duyên xảo hợp, nàng quả quyết không có khả năng biết tâm tư Hoàng đế. Trừ lần đó ra, ngay cả Thái hậu đều còn tưởng rằng Diệp thị vẫn đang vững như thái sơn, hơn nữa có khả năng nâng cao một bước, nhưng mà Ôn Các lão lại có thể nhìn ra sự thay đổi trong triều đình nhìn như tầm thường, đoán ra tâm tư Hoàng đế, quả nhiên lợi hại!
Mà Ôn Dật Lan dặn dò, lại làm cho lòng nàng ấm áp.
Bùi Nguyên Ca vỗ tay nàng, dịu dàng nói: "Ôn tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ chú ý!"
Thấy Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan cắn lỗ tai vừa nói vừa cười, hoàn toàn làm lơ nàng ở một bên, Ôn Dật Tĩnh càng hận, chỉ là tạm thời cũng không dám đắc tội Bùi Nguyên Ca. Nhưng mà, nghĩ đến Ôn Dật Lan chỉ gả cho Hàn Lâm vô dụng, trong lòng nàng vẫn là cảm thấy hết giận, khinh thường Ôn Dật Lan hèn mọn, đồng thời cũng khinh thường Bùi Nguyên Ca. Không thân cận với sườn phi tương lai của hoàng tử, lại nói nói cười cười với Ôn Dật Lan một Hàn Lâm phu nhân, người không có tầm nhìn như vậy, Bùi Nguyên Ca chỉ sợ cũng phong cảnh không được bao lâu!
Đúng lúc này, có ma ma lại đây nhắc nhở, nói giờ lành thêm trang đã đến.
Mọi người đang muốn ấn theo thân phận tôn ti và dài ấu (lớn nhỏ) thứ tự vì Ôn Dật Lan thêm trang, Bùi Nguyên Ca lại bỗng nhiên ấn hạ tay Ôn Dật Lan, nói nhỏ: "Ôn tỷ tỷ, trước đợi một chút, chỉ sợ lúc này còn có —— "
Đang nói còn chưa hết câu, liền nghe được bên ngoài có người cao giọng tuyên nói: "Thánh chỉ đến."
Ai cũng không nghĩ tới lúc này sẽ có thánh chỉ lại đây, càng không nghĩ tới thánh chỉ này không tuyên ở tiền viện, lại đi vào hậu viện, trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút sợ hãi, không biết thánh chỉ này là phúc hay họa, đặc biệt là Ôn phu nhân, lại càng thấp thỏm bất an, bỗng nhiên nhìn thấy khóe miệng Bùi Nguyên Ca lộ ra ý cười, đang suy tư đã thấy thái giám tuyên chỉ đi đến, cao giọng nói: "Thánh chỉ đến, thỉnh Ôn phủ nhị tiểu thư Ôn Dật Lan tiếp chỉ!"
Ôn Dật Lan mờ mịt tiến lên, quỳ xuống nói: "Tiểu nữ Ôn Dật Lan tiếp chỉ."
"Chiếu viết: Ôn Các lão thanh liêm chính trực, xử sự rõ ràng, vì trẫm phân ưu, có công rấtt lớn. Trẫm nghe nói Ôn phủ nhị tiểu thư Ôn Dật Lan sắp xuất giá, đặc biệt ban cho một đôi ngọc như ý, một hộp ngọc trai Nam Hải, thêm trang chúc mừng, khâm thử!". Trương Đức Hải khép lại thánh chỉ, đưa cho Ôn Dật Lan còn đang mờ mịt, ôn hòa cười nói: "Ôn nhị tiểu thư, không chỉ Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, quý phi nương nương và chư vị nương nương trong cung nghe nói nhị tiểu thư sắp xuất giá, cũng đều sai người đưa tới lễ vật thêm trang.". Nói xong, vung tay lên, bảy tám hoạn quan áo vàng phía sau cầm khay trân bảo theo thứ tự mà lên.
Vàng ngọc như ý, ngọc trai Nam Hải, Bát Bảo phượng trâm, kim bảo trụy chuỗi, vòng cổ ngọc...
Vật sau càng trân quý hơn vật trước, mà trọng yếu hơn là, cháu gái thần tử xuất giá, Hoàng thượng và chư vị quý nhân đều ban cho lễ vật đến chúc mừng, này phần vinh quang và thể diện lại thực khó có được, hơn nữa Ôn Dật Lan sắp gả chỉ là vị Hàn Lâm nhỏ nhoi, cái này càng thêm khó được. Bởi vậy, nhìn khay trân bảo, mọi người chung quanh lộ ra không chút nào che dấu vẻ mặt cực kỳ hâm mộ đối với Ôn Dật Lan.
Ôn Dật Lan tim đập không thôi, theo bản năng tiếp chỉ tạ ơn.
"Chúc mừng Ôn nhị tiểu thư, chúc mừng Ôn nhị tiểu thư, ngày mai là ngày lành ngài xuất giá, chúng ta có việc không thể có mặt, hôm nay liền trước tiên uống một ly rượu mừng!". Trương Đức Hải cười tủm tỉm chắp tay nói, lại tự mình cầm một cái khay, cũng là đi tới trước mặt Bùi Nguyên Ca, chắp tay dâng lên, nói: "Bùi tứ tiểu thư, Hoàng thượng nói, ngài ấy ở thu săn chính miệng hạ chỉ, ai có thể thắng được hạng nhất đua ngựa sẽ thưởng vàng ngọc như ý, hôm nay đặc biệt lệnh nô tài mang đôi vàng ngọc như ý này lại đây, đỡ cho ngài thầm oán Hoàng thượng quỵt nợ."
Nghe vậy, mọi người càng thêm ồ lên, tuy rằng là vui đùa, nhưng đại thái giám bên người Hoàng thượng dám nói ra "Thầm oán Hoàng thượng quỵt nợ", đại biểu cho thấy địa vị của Bùi Nguyên Ca trong lòng Hoàng thượng, như vậy thoạt nhìn, chỉ sợ đạo thánh chỉ này và lễ vật thêm trang cũng là kiệt tác của Bùi tứ tiểu thư! Đều nghe nói Bùi tứ tiểu thư được sủng ái, cũng nghe nói Bùi tứ tiểu thư và Ôn nhị tiểu thư quan hệ rất tốt, nhưng mà có thể thỉnh động thánh chỉ và chư vị quý nhân trong cung tặng lễ thêm trang cho Ôn nhị tiểu thư, càng có thể nhượng thái giám bên người Hoàng thượng đến tuyên chỉ, mặt mũi vị Bùi tứ tiểu thư này trước mặt Hoàng thượng không phải bình thường.
"Nguyên Ca, con... Dì thật không biết nói cái gì cho phải.", Ôn phu nhân có chút nghẹn ngào.
Nàng lựa chọn việc hôn nhân với Tần Hàn Lâm cho Ôn Dật Lan tất nhiên là vì Ôn Dật Lan suy tính, nhưng thế nhân phàn cao thải thấp (nịnh bợ người trên, chèn ép người dưới), Lan nhi gả cho Tần Hàn Lâm, khó tránh khỏi sẽ bị người khinh thường, không để ở trong lòng. Nguyên Ca nói vậy cũng là nghĩ tới điểm ấy, cho nên cố ý mời đến thánh chỉ và mọi người trong cung ban thưởng, giữ thể diện cho Lan nhi, có đạo thánh chỉ này, này đó lễ vật thêm trang trong cung ban cho, bất luận là hôm nay thêm trang, hay là ngày mai xuất giá, Lan nhi nhất định là phong cảnh đến cực điểm, ai cũng không dám khinh thị nàng.
Này cũng là thôi, Ôn phu nhân càng cảm kích là Nguyên Ca dụng tâm.
Dù sao, Nguyên Ca nay được Thái hậu sủng tin (sủng ái, tin tưởng) một bề, muốn thỉnh Thái hậu vì Lan nhi thêm trang cũng không khó, nhưng nếu chỉ có Thái hậu ban thưởng và ý chỉ cho Lan nhi, khó tránh khỏi sẽ khiến mọi người có ý nghĩ Ôn phủ và Thái hậu thân cận. Nay Nguyên Ca cũng là mời tới thánh chỉ, cùng với Thái hậu nương nương, quý phi nương nương và nương nương khác trong cung ban cho, người khác chỉ biết nói Ôn phủ được thánh sủng, tuyệt đối sẽ không cho rằng bọn họ đứng ở bên kia đội ngũ.
"Nhàn di, cũng là có chuyện vừa khéo, mấy ngày trước lúc con tiến cung, vừa vặn nói lên hôm nay muốn tới dự lễ thêm trang của Ôn tỷ tỷ, đúng lúc Hoàng thượng và chư vị nương nương đều có mặt, nghe vậy nổi lên hưng trí, liền nói hôm nay sẽ thởng lễ thêm trang cho Ôn tỷ tỷ". Bùi Nguyên Ca cười nói: "Lại nói tiếp, vẫn là Ôn thủ phụ được Hoàng thượng coi trọng, yêu ai yêu cả đường đi, con cũng không có ra nhiều lực!"
Lời tuy như thế, nhưng Ôn phu nhân biết, này cũng không phải đúng dịp, mà là Nguyên Ca cố ý tìm cơ hội hội nhắc tới.
Nhìn những trân bảo đó bảo quang lộng lẫy ánh ngọc, lại nhìn thấy bộ dáng mọi người thân thiện xu nịnh Ôn Dật Lan, Ôn Dật Tĩnh lại tức giận sôi lên, vốn là nghĩ đến Ôn Dật Lan gả cho một Hàn Lâm, sau này cũng sẽ không có phong cảnh gì. Không nghĩ tới Hoàng thượng và Thái hậu, cùng với quý phi nương nương và chư vị nương nương trong cung lại đều vì nàng thêm trang, này phần thể diện sáng rọi hung hăng đau đớn ánh mắt Ôn Dật Tĩnh.
Ôn Dật Lan chết tiệt, Bùi Nguyên Ca chết tiệt!
Lễ thêm trang của Ôn Dật Lan kết thúc trong phong quang Hoàng thượng và quý nhân trong cung ban thưởng, mà có này đó trân bảo áp rương đồ cưới, ngày kế Ôn Dật Lan đại hôn cũng là phong cảnh vô hạn, không kém lần trước công chúa Vũ Oản Yên gả cho Thọ Xương Bá phủ thế tử là bao. Bởi vì giờ lành Ôn Dật Lan đại hôn lúc giờ ngọ, bởi vậy từ hôn lễ trở về đã gần chạng vạng, sau khi Bùi Nguyên Ca hồi phủ, nhớ tới lời nói của Ôn Các lão, trong lòng khó tránh khỏi có chút ý tưởng, đang muốn đến thư phòng tìm Bùi Chư Thành, lại không nghĩ rằng gặp một người ngoài ý liệu.
Vạn Quan Hiểu...
"Bùi tứ tiểu thư!". Vạn Quan Hiểu thần thái thập phần kính cẩn, không dám có chỗ nào không hợp quy củ, vốn chỉ biết Bùi Nguyên Ca được sủng ái, nhưng mà trải qua chuyện ở thu săn, hơn nữa chuyện Ôn Dật Lan thêm trang, hắn mới phát giác hắn vẫn là coi thường vị Bùi tứ tiểu thư này. Với thế của nàng hiện tại, tương lai vào cung tất nhiên một bước lên mây. Cứ như vậy, hắn càng thêm muốn đặt lên việc hôn nhân với Bùi phủ.
Chẳng sợ không từ thủ đoạn....