Mục lục
Đích Nữ Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vy Vy 1505

Xác thực, Liễu phu nhân có thể tìm được nhà này là tin tức Vũ Hoàng Mặc cố ý đưa qua.

Tuy rằng biết Nguyên Ca không có tình ý với Phó Quân Thịnh, nhưng Phó Quân Thịnh lợi dụng Hàn Lân, đưa Nguyên Ca đến nhà riêng của hắn vẫn làm cho Vũ Hoàng Mặc cảm thấy thực khó chịu, hơn nữa nghĩ đến ba năm trước, Phó Quân Thịnh làm hại hắn ghen tuông không ít, thù mới hận cũ cộng lại, tâm tình càng thêm hậm hực. Huống chi, hiện tại Liễu quý phi đang nhìn chằm chằm muốn bắt nhược điểm của Nguyên Ca, Phó Quân Thịnh có tâm tư với Nguyên Ca rất dễ dàng bị người lợi dụng hãm hại thiết kế Nguyên Ca.

Nguyên Ca là thê tử của hắn, Phó Quân Thịnh là phò mã của Vũ Oản Yên, nếu xảy ra chuyện, Nguyên Ca sẽ thân bại danh liệt!

Cho nên, Vũ Hoàng Mặc phải bóp chết khả năng này từ trong trứng.

Vì thế hắn làm cho người ta thông tri Vũ Oản Yên, nói cho nàng Phó Quân Thịnh về kinh, làm cho nàng đến nhà này, sau đó lại thả ra tin tức cho Liễu phủ bên kia. Liễu Cẩn Nhất và Liễu quý phi là châu chấu trên cùng một sợi dây, Vũ Hoàng Diệp bị đoạt quyền cấm túc, Liễu Cẩn Nhất khẳng định cũng cảm thấy bị uy hiếp, muốn bắt nhược điểm của Vũ Hoàng Mặc, để tránh thừa dịp Vũ Hoàng Diệp bị cấm túc, không thể tiếp xúc triều chính, Vũ Hoàng Mặc khuếch trương quyền thế, đợi cho Vũ Hoàng Diệp trở ra, kết quả thê thảm đã định.

Thế nên, cho dù biết rõ có kỳ quái, Liễu Cẩn Nhất cũng nhất định sẽ mắc câu, muốn nháo chuyện này vỡ lở ra.

Hắn đoán chắc thời gian, cùng với Vũ Oản Yên tới nhà riêng trước, có hắn và Vũ Oản Yên ở đó, cho dù Liễu phu nhân nói ba hoa chích choè, cũng không thể nào hắt nước bẩn lên người Nguyên Ca, nói nàng và Phó Quân Thịnh "lén hẹn hò".

Mà muốn tính kế Liễu phu nhân đơn giản cứ nháo lớn lên, nếu ngay từ đầu để cho Liễu phu nhân nhận thấy không đúng, nói không chừng bà sẽ cẩn thận làm việc, miễn cho ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Bởi vậy, khi nghe được tiếng gõ cửa, Vũ Hoàng Mặc cố ý nghĩ biện pháp cầm chân Vũ Oản Yên và Phó Quân Thịnh, làm cho Tử Uyển đi mở cửa, dự đoán Liễu phu nhân nhìn thấy Nguyên Ca ở nhà này sẽ cho rằng nắm chắc phần thắng, thả lỏng cảnh giác, lời nói hành vi sơ sẩy, càng dễ bắt lấy nhược điểm, mượn đề tài làm văn, làm cho chuyện này trở nên không thể vãn hồi.

Được Liễu quý phi nuôi nấng mười năm, quan hệ giữa hắn và Liễu thị thực thân mật, cũng coi như hiểu biết Liễu phu nhân làm người, đương nhiên có thể đoán trước phản ứng của bà.

Mà Liễu phu nhân quả nhiên không cô phụ hắn kỳ vọng, đại náo một hồi, sau đó Vũ Oản Yên và hắn trước sau ra mặt, đúng lý hợp tình cho Liễu phu nhân một cái tát, trượng trách, giam giữ vào nhà lao hành văn liền mạch lưu loát.

Dù sao Liễu phu nhân cũng là chính thê của Liễu Cẩn Nhất, bà bị giam giữ vào đại lao, lại có nhiều người vây xem như vậy, Liễu Cẩn Nhất không có khả năng bỏ mặc, chắc chắn phải nghĩ biện pháp cầu tình vì Liễu phu nhân.

Nhưng tình hình hiện tại là Liễu phu nhân nói xấu hoàng tử và hoàng tử phi, cùng với công chúa và phò mã, Vũ Hoàng Mặc bên này chiếm lý, hướng đi của chuyện này cơ bản đều do hắn khống chế. Liễu Cẩn Nhất muốn kết thúc êm đẹp là tuyệt đối không có khả năng! Không thừa dịp hiện tại chiếm lý huyên cho Liễu Cẩn Nhất mặt xám mày tro, khó có thể sống yên trên triều đường, hắn cũng sẽ không là Vũ Hoàng Mặc!

Cứ như vậy, tất nhiên là tính kế Liễu Cẩn Nhất, đồng thời cũng xem như tính kế Phó Quân Thịnh.

Tất cả những người biết Vũ Hoàng Diệp mơ ước Nguyên Ca sẽ không vạch trần, mặc dù nhất thời xảy ra chuyện, người khác cũng sẽ không liên tưởng theo hướng này. Nhưng Phó Quân Thịnh không giống, hắn và Nguyên Ca từng có hôn ước, phàm là có chút dấu hiệu đều sẽ khiến cho mọi người ngờ vực vô căn cứ, thậm chí Vũ Hoàng Mặc cũng không thể trắng trợn táo bạo đối phó hắn, bởi vì như vậy ngược lại sẽ tọa thực Phó Quân Thịnh và Nguyên Ca hiềm nghi, nếu không, vô duyên vô cớ, vì sao Cửu hoàng tử Vũ Hoàng Mặc phải đối phó Phó Quân Thịnh gần như không có liên quan gì?

Bởi vậy, hắn muốn cho bản thân Phó Quân Thịnh biết khó mà lui.

Cũng may tuy Phó Quân Thịnh có tâm tư với Nguyên Ca, nhưng vẫn luôn ẩn nấp, hơn nữa cũng không giống Vũ Hoàng Diệp chưa đạt mục đích thề không bỏ qua, tâm tư Phó Quân Thịnh đối với Nguyên Ca xem như chân thành, cũng sẽ đặt mình vào hoàn cảnh Nguyên Ca suy nghĩ. Bởi vậy, khi hắn bởi vì chút lòng riêng, dẫn Nguyên Ca tới nhà riêng của hắn, Liễu phu nhân theo sát mà đến, làm cho Nguyên Ca gần như thân bại danh liệt, hậu quả nghiêm trọng, nói vậy cũng có thể làm cho Phó Quân Thịnh nhận thấy được hành vi chính mình không ổn, hoàn toàn đoạn tuyệt tâm tư không nên có.

Sau đó, hắn lại đúng lý hợp tình gõ Phó Quân Thịnh một phen, làm cho Phó Quân Thịnh càng thêm hết hy vọng.

Huống chi, trước mặt nhiều người như vậy Liễu phu nhân nói Phó Quân Thịnh và Vũ Oản Yên không hợp là bởi vì trong lòng nhớ thương Nguyên Ca, chỉ cần Phó Quân Thịnh còn có chút đầu óc, nên biết một khi hắn và Vũ Oản Yên bị người nhìn ra không ổn, sẽ lập tức liên tưởng đến Nguyên Ca, như vậy trước mặt người khác, cho dù Phó Quân Thịnh không muốn cũng phải giả vờ cùng với Vũ Oản Yên vợ chồng ân ái, để tránh lời đồn.

Tuy rằng lợi dụng Phó Quân Thịnh thiệt tình với Nguyên Ca, làm cho hắn tự động tránh lui, Vũ Hoàng Mặc cũng không cảm thấy việc mình làm có gì không ổn.

Dù sao hiện tại Nguyên Ca là Cửu hoàng tử phi, mà Phó Quân Thịnh là phò mã của Vũ Oản Yên, cho dù như thế nào cũng không thể có kết quả, Phó Quân Thịnh lại ôm tâm tư như vậy rốt cuộc chỉ là hại người hại mình! Chỉ cần Phó Quân Thịnh biết chính mình chết tâm, không nên lại có hành vi gì vượt quy củ, Vũ Oản Yên lại là thê tử của hắn, trước mặt người khác bày ra bộ dáng vợ chồng ân ái, theo thời gian trôi qua, Phó Quân Thịnh hẳn cũng có thể nhận thấy chỗ tốt của Vũ Oản Yên, chân chính hết hy vọng với Nguyên Ca, tốt nhất hắn có thể chuyển dời tâm tư đến trên người Vũ Oản Yên, không cần lại đến phiền Nguyên Ca!

Dù sao hắn đã sáng tạo cơ hội cho Vũ Oản Yên, nếu nàng còn không thể nắm chắc, vậy hắn cũng lười quản.

Vừa đả kích Liễu Cẩn Nhất, vừa tính kế Phó Quân Thịnh, một công đôi việc, cớ sao mà không làm?

Kỳ thật, ban đầu trong suy nghĩ của hắn là một công ba việc ...

Tuy rằng Nguyên Ca không có tâm tư với Phó Quân Thịnh, nhưng dù sao từng đính hôn, nếu biết Phó Quân Thịnh còn mối tình thắm thiết với nàng, khó bảo đảm trong lòng không xúc động. Nhưng nếu Liễu phu nhân nháo, tuy rằng hữu kinh vô hiểm (bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm), Nguyên Ca cũng có thể biết chính mình lén gặp Phó Quân Thịnh không ổn, hẳn là sẽ xuống nước với hắn, hẳn là thực chột dạ dùng dịu dàng đền bù hắn, hẳn là đặc biệt chú ý ôn tồn săn sóc xin lỗi hắn...

Kết quả —— Nguyên Ca lại nhìn thấu!

Nhưng lại bị vạch trần lúc hắn vừa ăn cướp vừa la làng, muốn ra tay trước chiếm lợi thế "nhắc nhở" Nguyên Ca việc làm của nàng không ổn... Lần này đến phiên hắn xong đời!

Hắn mới không cần ngủ thư phòng!

"... Phó Quân Thịnh chưa từ bỏ ý định với nàng, chỉ cần hắn còn ôm tâm tư như vậy, sớm muộn gì cũng nháo ra chuyện tương tự, thay vì đợi đến lúc chuyện không thể thu thập mới tức giận hối hận, còn không bằng thừa cơ hội này, tất cả tình hình đều trong phạm vi chính mình đoán trước khống chế, làm cho Phó Quân Thịnh hiểu được hậu quả hắn làm như vậy, dạy hắn một bài học, về sau không dám sinh tâm tư lung tung, nàng nói đúng không?" Vũ Hoàng Mặc lấy lòng cười nói: "Nguyên Ca, ta biết ta sinh sự không đâu không tốt, hơn nữa làm hại nàng bị Liễu phu nhân mắng, càng thêm là ta không đúng! Nhưng mà ta cũng là phòng bị cho chuyện chưa xảy ra thôi! Hơn nữa, nàng yên tâm, Liễu phu nhân dám mắng nàng, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không nhẹ tha bà ấy, nhất định sẽ làm bà ấy thực thảm! Nguyên Ca, đừng giận ta nha, người ta biết sai lầm rồi ..."

Giọng kéo dài hơi khàn khàn, cố ý phóng nhẹ ngữ điệu cộng thêm một tia nhút nhát sợ sệt ai oán, kết hợp với dung mạo tuyệt mỹ phá lệ mị hoặc.

Tên vô lại này, lại bắt đầu dùng mỹ nam kế!

Bùi Nguyên Ca không biết phải nói gì, gặp được chuyện liền bắt đầu chơi xấu, giả vờ đáng thương, dùng sắc đẹp dụ dỗ ——

"Được rồi, Nguyên Ca đừng tức giận, chuyện hôm nay ta biết sai rồi, sau khi trở về buổi tối nhất định ‘đền bù’ thật tốt cho nàng được không?" Vũ Hoàng Mặc ánh mắt chân thành tha thiết làm cho người ta không thể không tin hắn thật lòng, nhưng lời nói lại không gì khác ngoài chuyện không đứng đắn.

Chơi xấu, giả vờ đáng thương, dùng sắc mê hoặc, còn thêm da mặt dày đùa giỡn nàng!

Bùi Nguyên Ca nghiến răng, lần này tuyệt đối không thể để cho hắn dễ dàng qua cửa, tiếp tục nghiêm mặt không để ý tới hắn.

Thấy mấy chiêu cũng không dùng được, Vũ Hoàng Mặc lại bắt đầu biến hóa chiêu số, ai oán nhìn Bùi Nguyên Ca, thương tâm muốn chết lên án: "Nguyên Ca, nàng đau lòng Phó Quân Thịnh! Nàng lo lắng Phó Quân Thịnh cho nên không để ý tới ta! Ta rất đau lòng... Ta đào tim đào phổi đối đãi nàng, lại còn không bằng một Phó Quân Thịnh biến mất ba năm... Lại dám cướp Nguyên Ca từ trong tay ta? Hừ, ta muốn đi giết Phó Quân Thịnh! Nguyên Ca, nàng đừng ngăn cản ta! Được rồi, Nguyên Ca nàng thật sự không ngăn cản ta, ừ, nàng cam chịu cho ta đi giết Phó Quân Thịnh sao? Được, lời Nguyên Ca nói ta nhất định nghe, ta chặt đầu hắn mang tới cho nàng làm cầu đá..."

Được lắm, lại bắt đầu nổi điên!

Biết rõ hắn đang hồ ngôn loạn ngữ dời đi tầm mắt, Bùi Nguyên Ca đã cố gắng khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được lộ ra mỉm cười. Tuy rằng rất nhanh liền biến mất, lại vẫn bị mắt sắc Vũ Hoàng Mặc bắt được.

"Nguyên Ca đừng ẩn dấu, ta nhìn thấy nàng cười!" Vũ Hoàng Mặc hơi chút yên tâm lại gần, từ phía sau ôm lấy Bùi Nguyên Ca: "Nguyên Ca đừng nóng giận, ta chỉ là ghen, bởi vì ta thích nàng, ta không thích nam nhân khác nhớ thương nàng! Hơn nữa, có thể nhân cơ hội tính kế Liễu phu nhân, Nguyên Ca nàng cũng thực vui vẻ có phải không? Tuy rằng bẫy là ta lập ra, nhưng nếu không có Nguyên Ca nàng cố ý giả bộ chột dạ, Liễu phu nhân cũng sẽ không mắc mưu! Nói cách khác, ngay từ đầu nàng có thể nói cho bà ấy, ta và Vũ Oản Yên đều có mặt, nhưng nàng cũng không nói!"

Bùi Nguyên Ca rốt cuộc nhịn không được, cười nói: "Dù sao đều là bẫy, đơn giản hố tàn nhẫn một chút, bằng không uổng công!"

"Nói không sai chút nào, Nguyên Ca, ta càng ngày càng thích nàng!" Thấy Nguyên Ca rốt cuộc chịu nói chuyện với hắn, Vũ Hoàng Mặc lập tức mừng rỡ như điên, biết chính mình qua cửa.

Bùi Nguyên Ca trừng mắt nhìn hắn: "Nhưng thật ra càng ngày chàng càng biết cách rót mê dược (mê hoặc)!"

"Cho dù ta rót mê dược, Nguyên Ca nàng phải chịu uống mới được chứ!" Vũ Hoàng Mặc đơn giản tựa đầu trên vai Nguyên Ca, nói: "Kỳ thật vừa rồi ta chơi xấu, giả vờ đáng thương, Nguyên Ca nàng đều biết. Chính là bởi vì nàng tốt với ta, đau lòng ta, cho nên mới tha thứ ta lần này. Trong lòng ta đều biết, dưới bầu trời này, không còn ai có thể giống Nguyên Ca tốt với ta như vậy! Nguyên Ca, ta cũng sẽ tốt với nàng!"

Ngữ khí không giống vừa rồi cố ý hồ nháo, lần này hắn chân thành mà ôn nhu, giống như lông chim xôn xao lòng người.

Mà bị dịu dàng bao quanh, tim Bùi Nguyên Ca cũng theo đó khẽ run lên. Vũ Hoàng Mặc làm như vậy một phần vì ghen, một phần vì tính kế Liễu Cẩn Nhất, nhưng chủ yếu vẫn là lo lắng tâm tư Phó Quân Thịnh sẽ mang đến phiền toái cho nàng, cho nên phải bóp chết khả năng từ trong trứng... Hắn vì nàng lo lắng suy xét tất cả khả năng, dốc hết toàn lực bảo hộ nàng, làm cho nàng ở trong hoàn cảnh an toàn. Rõ ràng hắn tốt với nàng, nhưng trong miệng hắn lại biến thành nàng tốt với hắn...

Bùi Nguyên Ca nhận mệnh thở dài, ai có thể chịu đựng được yêu nghiệt như vậy? Mỗi lần đều bị hắn ăn sạch, nàng cũng không tính oan uổng!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, khóe miệng lại nhịn không được cong lên ngọt ngào.

"Kỳ thật chàng cũng không làm gì sai, Phó tướng quân là phò mã của Oản Yên, dù sao cũng là thân thích, không thể tránh không thấy mặt mãi, nếu hắn thực ôm tâm tư như vậy, đối với ai cũng không có lợi, có thể mượn chuyện này cảnh cáo hắn, làm cho hắn thu liễm tự nhiên tốt nhất." Nếu đã mềm lòng, Bùi Nguyên Ca cũng không lại tức giận. Đột nhiên, nàng lại nhớ tới một chuyện, từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư, đưa cho Vũ Hoàng Mặc, nói: "Đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên, phong thư này là Hàn Lân nhờ Phó tướng quân chuyển giao cho chàng, kết quả Liễu phu nhân đến làm ầm ĩ làm ta quên mất."

Thư của Hàn Lân?

Tất nhiên có liên quan đến chuyện hắn phái Hàn Lân đi thăm dò!

Vẻ mặt Vũ Hoàng Mặc lập tức ngưng trọng, tiếp nhận thư, nhìn nghiêm túc, càng đọc nội dung, vẻ mặt Vũ Hoàng Mặc càng ngày càng thâm trầm, giống như kiệt lực suy tư cái gì.

Bùi Nguyên Ca nhịn không được hỏi: "Chàng phái Hàn Lân đi làm gì? Vì sao hắn bị đuổi giết?"

Vũ Hoàng Mặc chưa bao giờ giấu diếm Nguyên Ca, huống chi chuyện này cho Nguyên Ca biết tốt hơn: "Ta lệnh cho Hàn Lân đi Tĩnh Châu hỏi thăm một chuyện."

"Tĩnh Châu? Kia không phải chỗ Lý Thụ Kiệt lập nghiệp bắt đầu sao? Cũng là nơi Vũ Hoàng Diệp vốn sống." Bùi Nguyên Ca lập tức sâu sắc bắt giữ trọng điểm: "Đi tra chuyện có liên quan đến Vũ Hoàng Diệp sao?"

Xem xong, Vũ Hoàng Mặc thu lại thư: "Nói chính xác hơn là tra Lý Thụ Kiệt!"

"Vì sao?" Bùi Nguyên Ca truy vấn, Lý Minh Hạo trở thành Vũ Hoàng Diệp, Lý Thụ Kiệt nuôi nấng hắn lớn lên tất nhiên đứng về phe Vũ Hoàng Diệp, điểm ấy Hoàng Mặc hẳn là đã sớm đoán được, hơn nữa có thể thần không biết quỷ không hay điều Lý Thụ Kiệt đến kinh thành, trong ba năm này Hoàng Mặc hẳn là đã điều tra chi tiết về Lý Thụ Kiệt mới đúng. Đột nhiên lệnh cho Hàn Lân đến Tĩnh Châu thăm dò, khẳng định có nguyên nhân khác.

Mà Hàn Lân bị đuổi giết đến bị thương nặng, càng thuyết minh nội tình không đơn giản.

Bùi Nguyên Ca mơ hồ đoán được cái gì.

"Nguyên nhân là chuyện trên tiệc mừng thọ của Liễu lão phu nhân." Vũ Hoàng Mặc thản nhiên nói: "Lúc ấy Lý Thụ Kiệt làm cho Lý Minh Tâm tặng một bộ Thọ Xuân Đồ của Mẫn Triều An, vừa mới bắt đầu ở trên thọ yến náo động lớn. Nguyên Ca, nàng hẳn là còn nhớ rõ chuyện này?"

Bùi Nguyên Ca gật gật đầu.

"Chính là bức Thọ Xuân Đồ này làm cho ta cảm thấy có chút kỳ quái." Vũ Hoàng Mặc trầm tư nói: "Tuy rằng Thọ Xuân Đồ là giả, nhưng có thể giống đến mức ngay cả Liễu lão phu nhân cũng tin là thật, nói vậy Lý Thụ Kiệt cũng không biết Thọ Xuân Đồ này là giả, vẫn nghĩ là thật. Mà trước đó, lúc mẫu thân còn sống, bởi vì mẫu thân, khi ta biết được Liễu lão phu nhân thích tranh chữ của Mẫn Triều An, nhiều năm qua vẫn đang tìm bút tích thực, ta liền lưu ý muốn tìm được, nói không chừng tương lai có thể phát huy công dụng."

Nghe hắn nhắc tới Vương mỹ nhân, nhớ tới Lãnh Thúy cung huyết án, trong lòng Bùi Nguyên Ca run lên, cầm tay Vũ Hoàng Mặc.

Vũ Hoàng Mặc mỉm cười với nàng, tỏ vẻ hắn không có việc gì, lập tức tiếp tục nói: "Lúc ấy vì tìm tranh chữ của Mẫn Triều An, ta tiêu phí rất lớn tâm huyết, tìm cả nước. Ta nhớ rõ, sáu năm trước, ta từng được tin tức, nói Tĩnh Châu xuất hiện Thọ Xuân Đồ thực của Mẫn Triều An, lúc ấy ta đang muốn đi qua, lại đột nhiên bị phụ hoàng hạ lệnh, đến Tần Dương quan tác chiến với Kinh quốc, chỉ có thể tạm thời kiềm chế.

Kết quả, đánh xong một trận, trong lúc vô ý ta biết được từ miệng của tù binh Kinh quốc, thì ra nguyên kiện Vân Kinh chú của Mẫn Triều An vẫn còn, chính là lưu lạc đến Kinh quốc, Đại Hạ vẫn không ai biết, cho nên ta nghĩ biện pháp đoạt nguyên kiện Vân Kinh chú vào tay. Bởi vì có nguyên kiện Vân Kinh chú, cho nên Thọ Xuân Đồ với ta mà nói không quan trọng nữa, sau đó ta không tiếp tục truy tra Thọ Xuân Đồ. Mãi đến tiệc mừng thọ của Liễu lão phu nhân, Lý Thụ Kiệt tặng Thọ Xuân Đồ, ta bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, liền nhịn không được nghĩ, Thọ Xuân Đồ giả của Lý Thụ Kiệt có lẽ nào chính là bức tranh lúc trước ta được đến tin tức?"

Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, hiểu được hắn hoài nghi.

Lúc ấy Hoàng Mặc được đến tin tức nói Thọ Xuân Đồ ở Tĩnh Châu, mà Lý Thụ Kiệt lại là người Tĩnh Châu, Hoàng Mặc có hoài nghi như vậy cũng thực bình thường.

"Nhưng mà vậy thì sao chứ?" Bùi Nguyên Ca vẫn có chút khó hiểu, đột nhiên đôi mắt vừa động, ngẩng đầu nhìn Vũ Hoàng Mặc: "Chẳng lẽ chàng hoài nghi, lúc ấy bức Thọ Xuân Đồ ngay trong tay Lý Thụ Kiệt? Nếu nói như vậy, xác thực có chút kỳ quái."

"Ừ, ta chính là đoán như vậy, Lý Thụ Kiệt nói ông ta là võ tướng, không thích chơi trò văn vẻ bút mực, tuy rằng là khiêm tốn, nhưng ta cảm thấy ông ta cũng không nói dối, bởi vì căn cứ mấy năm trước hỏi thăm, Lý Thụ Kiệt quả thật không thích tranh chữ, càng thêm không có gì yêu thích Mẫn Triều An, nếu nói bức Thọ Xuân Đồ là trong ba năm gần đây Lý Thụ Kiệt được đến cũng thôi đi, nhưng nếu sáu năm trước bức họa này đã vào tay Lý Thụ Kiệt, chuyện lại có chút kỳ quái. Tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng trong lòng ta trước sau vẫn cảm thấy nghi hoặc, cho nên phái Hàn Lân lặng lẽ đến Tĩnh Châu hỏi thăm Thọ Xuân Đồ."

Bùi Nguyên Ca bất tri bất giác đã bị hấp dẫn, vội hỏi: "Kết quả thì sao?"

"Trong thư Hàn Lân nói cho ta biết, đúng như ta đoán, Thọ Xuân Đồ của Lý Thụ Kiệt chính là bức sáu năm trước ta được tin tức, mà lúc ấy tranh này đã vào tay Lý Thụ Kiệt." Vũ Hoàng Mặc cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Nguyên Ca, lúc trước sở dĩ ta có thể được tin tức Thọ Xuân Đồ, là vì nghe người ta nhàn thoại, nói Tĩnh Châu có một quan viên mạnh mẽ đoạt tranh chữ tổ truyền của người khác, làm hại đối phương cửa nát nhà tan, tranh chữ tổ truyền kia chính là Thọ Xuân Đồ, nói cách khác, lúc trước quan viên mạnh mẽ đoạt tranh, làm hại người khác cửa nát nhà tan chính là Lý Thụ Kiệt! Mà khi Hàn Lân ở Tĩnh Châu truy tra, cũng chứng thực điểm ấy."

Trong đôi mắt Bùi Nguyên Ca hiện lên ánh sao: "Nghe nói quan hệ giữa Tĩnh Châu thứ sử và Lý Thụ Kiệt tốt lắm, chắc là vì vậy cho nên chuyện này bị Tĩnh Châu thứ sử đè ép xuống. Nhưng mà, vì sao Lý Thụ Kiệt muốn làm vậy? Không phải ông ta là võ tướng, không có hứng thú với tranh chữ sao? Một khi đã như vậy, vì sao vì đoạt tranh chữ khiến người ta cửa nát nhà tan?"

Tuy rằng là quan viên, mặc dù có Tĩnh Châu thứ sử làm chỗ dựa, nhưng bức bách người khác cửa nát nhà tan vẫn có chút kiêng kỵ.

Hơn nữa, mục đích chỉ là vì một bức tranh.

Nếu Lý Thụ Kiệt si mê tranh chữ Mẫn Triều An, vì đoạt được bút tích thực làm ra chuyện như vậy cũng có thể hiểu. Nhưng rõ ràng Lý Thụ Kiệt không có hứng thú với tranh chữ, vì sao muốn phiêu lưu như vậy, làm cho đối phương cửa nát nhà tan cũng muốn đoạt bức họa tới tay?

"Vấn đề ngay ở nơi này!" Vũ Hoàng Mặc gật đầu, biết Nguyên Ca và hắn nghĩ giống nhau: "Theo tin tức ta hỏi thăm được, Lý Thụ Kiệt là người rất có tâm cơ thủ đoạn, nàng xem Vũ Hoàng Diệp sẽ biết, tuy rằng Vũ Hoàng Diệp kiêu ngạo tự phụ, nhưng tâm cơ thủ đoạn không thua bất luận kẻ nào. Cho nên, Lý Thụ Kiệt không có khả năng chỉ vì Thọ Xuân Đồ vô giá mà làm ra chuyện như vậy, khẳng định có âm mưu khác. Khả năng duy nhất ta có thể nghĩ đến chính là Liễu lão phu nhân! Bởi vì mọi người đều biết Liễu lão phu nhân thích tranh chữ của Mẫn Triều An, ta hoài nghi Lý Thụ Kiệt là vì lấy lòng Liễu lão phu nhân mới làm vậy!"

"Nhưng nếu như vậy, chuyện lại có kỳ quái khác." Bùi Nguyên Ca nói tiếp: "Lý Thụ Kiệt vẫn luôn ở Tĩnh Châu, gần như không có quan hệ gì với kinh thành, vì sao ông ta lại muốn lấy lòng Liễu lão phu nhân? Nếu vì leo lên nhà quyền thế ở kinh thành, mưu hoa cho tương lai, sáu năm trước chính là lúc thanh thế Diệp thị cường thịnh nhất, cho dù Lý Thụ Kiệt muốn nịnh bợ thế lực ở kinh thành, cũng không nên tìm Liễu thị mà phải tìm đến Diệp thị mới đúng! Cho nên, động cơ Lý Thụ Kiệt cướp Thọ Xuân Đồ thật sự khả nghi!"

"Không sai, chính là như vậy!" Vũ Hoàng Mặc gật đầu: "Cho nên ta cảm thấy, nói không chừng từ sáu năm trước Lý Thụ Kiệt đã mưu hoa gì đó liên lụy đến Liễu thị, cho nên trước tiên cường đoạt Thọ Xuân Đồ, chuẩn bị tiếp cận Liễu thị, lại liên tưởng đến đứa con nuôi Lý Minh Hạo của ông ta ba năm trước trở thành Thất hoàng tử Vũ Hoàng Diệp, nàng có cảm thấy phương diện này có rất nhiều điểm kỳ quái không? Vốn ta cũng chỉ cảm thấy không thích hợp, theo bản năng muốn đi thăm dò, nhưng hiện tại Hàn Lân vì truy tra Thọ Xuân Đồ mà bị đuổi giết, ngược lại càng chứng minh trực giác của ta không sai!"

Nếu Thọ Xuân Đồ không có gì đáng ngờ, vì sao Hàn Lân truy tra bức họa sẽ bị đuổi giết?

Chỉ có thể thuyết minh, người phía sau màn có tật giật mình!

"Tuy rằng Lý Thụ Kiệt rời Tĩnh Châu vào kinh thành, nhưng ông ta ở Tĩnh Châu kinh doanh nhiều năm, khẳng định còn có mạng lưới quan hệ, hơn nữa Tĩnh Châu thứ sử vẫn canh giữ ở đó, được tin tức Hàn Lân truy tra Thọ Xuân Đồ chẳng có gì lạ, chắc là dùng bồ câu để trao đổi tin tức!" Bùi Nguyên Ca cũng suy tư nói: "Ông ta càng kiêng kỵ chuyện này, lại càng chứng minh trong đó có kỳ quái. Hoàng Mặc, chàng cảm thấy sẽ là gì?"

Lần này Vũ Hoàng Mặc nhưng không dễ dàng nói ra, ngược lại nhìn Bùi Nguyên Ca: "Nàng cảm thấy sao?"

Hai người đối diện một lát, Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng nói một câu: "Thân thế của Vũ Hoàng Diệp!"

"Nàng cũng cho là như vậy?" Vũ Hoàng Mặc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca.

"Khả năng lớn nhất chính là lấy Thọ Xuân Đồ nịnh bợ Liễu lão phu nhân, leo lên quan hệ với Liễu thị, nếu Lý Thụ Kiệt và Liễu thị quan hệ mật thiết, Lý Minh Hạo là ông ta nuôi nấng lớn lên, ba năm trước trở thành Thất điện hạ Vũ Hoàng Diệp do Liễu quý phi sinh, rất khó không khiến người ta hoài nghi."

Nếu Hoàng Mặc và nàng nghĩ giống nhau, Bùi Nguyên Ca ngược lại trầm tĩnh, phân tích nói: "Ba năm trước Lý Minh Hạo đến kinh thành, đêm khất nguyện chương ngẫu nhiên gặp gỡ phụ hoàng, trong lúc đánh nhau lộ ra vết bớt trên người, cho nên chứng minh thân phận của hắn. Nhưng đây là ngoài ý muốn, không ai có thể đoán trước ngày đó phụ hoàng sẽ ra cung. Nếu không có chuyện trùng hợp này, muốn làm cho người ta phát hiện Lý Minh Hạo là Thất điện hạ Vũ Hoàng Diệp, Lý Thụ Kiệt nên làm như thế nào?"

Vũ Hoàng Mặc chậm rãi nói: "Nghĩ biện pháp đến kinh thành, dùng Thọ Xuân Đồ lấy lòng Liễu lão phu nhân, thuận lý thành chương tiếp cận Liễu thị. Có cơ hội tiếp xúc với Liễu thị, làm cho người ta thấy được vết bớt trên người Lý Minh Hạo liền dễ dàng hơn nhiều lắm."

"Nếu thực là như vậy, có nghĩa là, từ sáu năm trước Lý Thụ Kiệt đã biết thân thế của Vũ Hoàng Diệp, cho nên chuẩn bị đưa thân thế Lý Minh Hạo ra ánh sáng?" Bùi Nguyên Ca đôi mi thanh tú hơi nhíu: "Không đúng, không phải sáu năm trước. Vũ Hoàng Diệp mới ra sinh không bao lâu đã mất tích, lúc ấy kinh thành có dán bảng vàng nhưng vẫn không có tin tức, sáu năm trước chuyện này đã sớm bị quên đi, không có đạo lý vô duyên vô cớ đột nhiên Lý Thụ Kiệt biết Lý Minh Hạo chính là Vũ Hoàng Diệp? Cho dù nghe chuyện Thất hoàng tử mất tích, ông ta lại dựa vào cái gì dám khẳng định Lý Minh Hạo chính là Vũ Hoàng Diệp? Dù sao, khi Trữ vương mưu phản người chết vô số, có rất nhiều đứa trẻ mới sinh mất cha —— đợi chút!"

Bùi Nguyên Ca giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn ngập khiếp sợ.

"Hoàng Mặc, chàng nói có thể nào là——" nàng thất thanh, lại đột ngột dừng lại, không nói ra trong lòng ngờ vực vô căn cứ, dù sao suy đoán này quá mức làm người ta khiếp sợ, cũng quá vớ vẩn ... nhưng lại hợp tình hợp lý...

"Ta cũng hoài nghi điểm ấy!" Vũ Hoàng Mặc chậm rãi nói ra suy đoán của nàng: "Còn chưa thể xác định đến tột cùng Lý Minh Hạo có phải con ruột của Lý Thụ Kiệt hay không, nhưng cho dù hắn thật sự là đứa nhỏ Lý Thụ Kiệt nhặt được lúc Trữ vương mưu phản, cũng không nhất định chính là thất hoàng huynh Vũ Hoàng Diệp!"

Bùi Nguyên Ca đột ngột che kín miệng, bỗng nhiên lại nghi ngờ nói: "Nhưng mà, Lý Thụ Kiệt có ngọc bội lúc ấy bà vú lưu lại làm chứng. Nếu Lý Minh Hạo không phải Thất hoàng tử, vì sao sẽ có ngọc bội?"

"Điểm ấy ta cũng nghĩ không thông, vốn ta không hoài nghi thân phận Lý Minh Hạo, bởi vì chuyện này là phụ hoàng phái người đi thăm dò, mà Liễu quý phi cũng thừa nhận Lý Minh Hạo, với sự khôn khéo của hai người kia, không có khả năng tính sai!" Vũ Hoàng Mặc nói xong, cảm thấy suy nghĩ có chút hỗn loạn: "Nhưng nếu Lý Minh Hạo thật sự chính là Vũ Hoàng Diệp, Lý Thụ Kiệt có thể mang theo hắn đến nhận thức Liễu quý phi, vì sao muốn cướp Thọ Xuân Đồ, thiết kế phiền toái như vậy? Chỉ có thể nói ông ta vì chột dạ, cho nên không dám trực tiếp vạch trần thân phận Lý Minh Hạo."

Bùi Nguyên Ca hiểu được ý của hắn.

Liễu quý phi mất đi Vũ Hoàng Diệp, đau xót muốn chết, những năm gần đây luôn luôn tìm kiếm tung tích Vũ Hoàng Diệp, nếu Lý Thụ Kiệt mang Lý Minh Hạo đến nhận thức, nói Lý Minh Hạo chính là Vũ Hoàng Diệp, Liễu quý phi tất nhiên mừng rỡ như điên, nhưng khó tránh khỏi sẽ hoài nghi người đột nhiên xuất hiện, nhất định phái người cẩn thận kiểm chứng thân thế Lý Minh Hạo, xác định hắn rốt cuộc có phải Vũ Hoàng Diệp hay không, lúc này chỉ bằng ngọc bội của bà vú chưa chắc có thể chứng minh.

Nhưng nếu trong lúc vô ý Liễu quý phi phát hiện vết bớt của Lý Minh Hạo, liên tưởng đến con của mình mất tích, sau đó lại kiểm chứng thời gian Lý Minh Hạo sinh ra, đối chiếu với Vũ Hoàng Diệp sẽ gia tăng Liễu quý phi hoài nghi, chỉ cần trong lòng Liễu quý phi nghi ngờ Lý Minh Hạo chính là Vũ Hoàng Diệp, trong lúc nghi ngờ chỉ cần phát hiện ngọc bội bà vú để lại, xác minh dự đoán, tự nhiên tin không nghi ngờ thân thế Lý Minh Hạo.

Đây là quán tính lòng người.

Cho nên, Lý Thụ Kiệt hao hết khổ tâm cướp Thọ Xuân Đồ, hơn phân nửa là vì xây dựng cục diện như thế.

Chẳng qua ông ta cũng không thể tính tất cả khả năng, không nghĩ tới Hoàng đế ra cung đêm khất nguyện chương, ngẫu nhiên gặp gỡ Lý Minh Hạo, thấy được vết bớt trên người hắn. Nhưng đạo lý là giống nhau, bởi vì trong lòng Hoàng đế tồn tâm tư như vậy, cho nên khi xác minh thân phận Lý Minh Hạo tất cả đều khớp với Vũ Hoàng Diệp, cũng sẽ bởi vì ngọc bội mà tin tưởng Lý Minh Hạo chính là Vũ Hoàng Diệp!

"Có thể vì Lý Thụ Kiệt không có căn cứ chính xác khác, chỉ có ngọc bội này không thể hoàn toàn chứng minh thân phận Lý Minh Hạo, sợ nhận sai, cho nên mới ép buộc nhiều chuyện như vậy hay không?" Bùi Nguyên Ca đưa ra một loại khả năng.

"Nàng nói cũng không phải không có lý, nhưng mà, bởi vì Thọ Xuân Đồ, ta cuối cùng cảm thấy, thân thế Lý Minh Hạo hiềm nghi thật lớn, không thể cứ như vậy định luận. Mặc kệ thế nào, đã có khả năng này, ta sẽ tiếp tục kiểm chứng, nếu Lý Minh Hạo căn bản không phải Vũ Hoàng Diệp, vậy hiện tại tất cả phiền toái của chúng ta cũng không còn nữa ..." Vũ Hoàng Mặc chậm rãi nói, tinh quang trong đôi mắt bắn ra bốn phía.

Nếu Lý Minh Hạo thật sự không phải Vũ Hoàng Diệp, tình hình đó mới thú vị!

"Nếu Lý Minh Hạo thật sự không phải Vũ Hoàng Diệp, Lý Thụ Kiệt chính là người tuyệt đối không thể khinh thường!" Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, nếu Lý Minh Hạo không phải Vũ Hoàng Diệp, chỉ bằng tội danh mạo nhận hoàng tử có thể làm cho hắn và Lý Thụ Kiệt bị chém cả nhà. Mà Liễu quý phi và Liễu thị một khi không còn Vũ Hoàng Diệp chỉ là hổ bị rút răng, rốt cuộc không gây ra được phong ba gì! Như vậy có thể một đao vĩnh viễn giải quyết phiền toái!

Mà đối với Liễu quý phi, đây cũng là một loại trừng phạt.

Còn có gì làm nàng bi thương muốn chết hơn so với được mà lại mất? Nếu nàng phát hiện, nàng vì một đứa con giả mạo mà thương tổn Hoàng Mặc, kết quả là hai bàn tay trắng, nàng nhất định hối hận không kịp!

"Lý Thụ Kiệt..." Vũ Hoàng Mặc nhẹ nhàng nhớ kỹ tên này, vẻ mặt dần dần trầm ngưng.

Lý phủ, thư phòng.

Lặp lại nhìn tờ giấy trong tay, câu chữ ngắn gọn lại để lộ thâm ý làm ông ta bất an. Đây là tin tức hơn nửa tháng trước thu được, là từ Tĩnh Châu truyền tới, nói đột nhiên có người tra chuyện Thọ Xuân Đồ sáu năm trước. Điều này làm cho Lý Thụ Kiệt cảm giác được thật sâu bất an.

Tĩnh Châu thứ sử cũng biết chuyện này, nhưng hắn cho rằng người nọ chỉ là muốn tìm ra tội chứng ông ta vì Thọ Xuân Đồ, bức bách đối phương cửa nát nhà tan, mượn chuyện này đả kích Lý Thụ Kiệt, hơn nữa luôn mãi cam đoan sẽ giải quyết người tới, làm cho ông ta không cần lo lắng. Nếu thật sự theo như lời Tĩnh Châu thứ sử, mục đích của người đó là kiểm chứng Thọ Xuân Đồ, Lý Thụ Kiệt sẽ thực yên tâm, dù sao trôi qua sáu năm, nhân chứng vật chứng đã sớm mất, cũng không thể tra được gì.

Nhưng nếu mục đích của đối phương không chỉ đơn giản như vậy, mà là ở nguyên nhân ông ta mưu đoạt Thọ Xuân Đồ, điều đó mới làm ông ta sợ hãi.

Lý Thụ Kiệt nghĩ, lấy ra đá đánh lửa thiêu hủy tờ giấy đã lặp lại nhìn vô số lần. Nhìn từng đợt từng đợt khói đen dâng lên, ông ta chậm rãi lâm vào trầm tư, đến tột cùng là ai đang tra chuyện Thọ Xuân Đồ? Đến tột cùng mục đích là gì?

——— —————— —————— ——————

Dựa theo bọn họ tính toán thiết kế, Liễu phu nhân đi Thọ Xương Bá phủ, Liễu Cẩn Nhất luôn trong phủ chờ tin tức. Nhưng mà, mãi đến trời ngã về tây, ông vẫn không thấy Liễu phu nhân trở về, trong lòng đã ẩn ẩn có dự cảm không tốt, phái người ra ngoài hỏi thăm, mà kết quả sau khi hỏi thăm lại làm ông trợn mắt há hốc mồm, ngay lúc đó trong nhà riêng lại còn có Cửu điện hạ và Oản Yên công chúa? Kết quả Liễu phu nhân vừa vặn đụng vào mũi dao, Cửu điện hạ giận dữ, sai người đánh Liễu phu nhân đại bản, còn nhốt bà vào đại lao Kinh Cấm Vệ?

Tại sao có thể như vậy?

Liễu Cẩn Nhất lập tức hoảng, tuy Cửu điện hạ nói làm cho ông đi tìm hắn đòi người, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, cho dù ông đi, Cửu điện hạ cũng không có khả năng thả người! Cửu điện hạ ý định phải nháo lớn chuyện này! Không có biện pháp, ông chỉ có thể vội vàng vào cung, cầu kiến Liễu quý phi, nói tỉ mỉ tiền căn hậu quả, xin Liễu quý phi hỗ trợ nghĩ biện pháp.

Lúc ấy Liễu quý phi đang dùng bữa tối, nghe vậy lập tức xốc cả bàn thức ăn rơi xuống đất.

"Liễu Cẩn Nhất, ca ca của ta, chị dâu của ta, đầu các ngươi bị nước vào hay sao!" Liễu quý phi phẫn nộ quát: "Ngươi cũng không ngẫm lại, Bùi Nguyên Ca là loại người nào? Với sự thông minh, tâm cơ thủ đoạn của nàng, chẳng lẽ không biết hậu quả khi có liên quan tới Phó Quân Thịnh? Rõ ràng biết nhưng nàng còn dám làm như vậy, đã nói lên nàng nắm chắc sẽ không bị người lên án, sao các ngươi còn ngây ngốc đưa tới cửa? Lần trước thược dược hoa yến bản cung bị giáo huấn còn chưa đủ sao? Nghĩ đến nha hoàn kia có thể dùng để làm văn, kết quả thì sao? Hiện tại ngay cả bẫy đơn giản như vậy các ngươi đều mắc mưu! Ta bị các ngươi làm cho tức chết rồi!"

Trong khoảng thời gian này, tình cảnh của nàng và Diệp nhi đã đủ gian nan, lúc này mà Liễu phủ còn gây rắc rối cho nàng?

Muốn bắt nhược điểm của Bùi Nguyên Ca, cũng không ngẫm lại, nhược điểm của Bùi Nguyên Ca dễ nắm như vậy sao?

"Quý phi nương nương, đều là hạ quan bị ma quỷ ám ảnh!" Liễu Cẩn Nhất không hề biện giải, lập tức nói: "Nhưng chuyện tới nước này cần phải giải quyết êm đẹp mới được, nếu không, phu nhân ta bị Cửu điện hạ giam giữ ở đại lao Kinh Cấm Vệ, truyền ra mặt mũi Liễu phủ biết để vào đâu? Xin quý phi nương nương nghĩ biện pháp cứu phu nhân của ta ra!"

"Lần này bà ấy bị Vũ Hoàng Mặc bắt tận tay, bản cung có thể có biện pháp nào?" Liễu quý phi phiền chán nói.

Vũ Hoàng Mặc và Vũ Oản Yên đều có mặt, chắc chắn chứng minh Liễu phu nhân là nói hươu nói vượn, vu oan hãm hại, hơn nữa người bị hại đều là hoàng thân quốc thích, tội danh như vậy cho dù nàng là Liễu quý phi, cũng không thể thuận lợi bãi bình chuyện này! Huống chi nay nàng vừa mới đoạt lại quyền bính, thanh thế quyền thế đều không bằng từ trước... Nhưng mà, chuyện này cũng không thể không để ý tới, nếu không tổn hại vẫn là mặt mũi Liễu phủ!

"Người đâu, đi mời Cửu điện hạ lại đây!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK