Mục lục
Đích Nữ Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vy Vy 1505

Vốn là nghĩ, đêm nay thân phận hắn được công khai, trở thành Thất hoàng tử địa vị tôn quý nhất, mà Vũ Hoàng Mặc vốn nổi bật nhất lại bởi vì chuyện trong Lãnh Thúy cung bị Hoàng đế ngờ vực vô căn cứ, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không còn ai có thể sánh bằng hắn, bởi vậy Vũ Hoàng Diệp mới khẩn cấp chặn lại xe ngựa của Bùi Nguyên Ca, nghĩ với thân phận địa vị hiện tại của chính mình, cho dù trong lòng Bùi Nguyên Ca có bao nhiêu không thích cũng nên khách khí một chút.

Không nghĩ tới còn chưa gặp được Bùi Nguyên Ca, ở chỗ Bùi Chư Thành chạm vào cái đinh!

Vũ Hoàng Diệp lớn lên ở Tĩnh Châu, cũng không biết Bùi Chư Thành làm người, nhưng nhìn bộ dáng Bùi Chư Thành cho là người này chỉ có tính tình chính trực mà thôi, suy nghĩ một hồi, vẫn là nhịn xuống, cười nói: "Quên đi, xem như nể mặt Nguyên Ca, ta không so đo với Bùi đại nhân!". Nói xong, phóng ngựa đi đến trước cửa sổ xe ngựa, cách màn che khẽ cười nói: "Bùi Nguyên Ca, ta nói rồi, thắng bại nhất thời cũng không đại biểu cái gì, ai có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng chân chính. Như thế nào? Bùi Nguyên Ca, Bùi tứ tiểu thư, hiện tại rốt cuộc ai mới là người thắng, thấy rõ ràng sao?"

Bên trong xe, hai tay Bùi Nguyên Ca nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào da thịt.

"Ta cũng đã từng nói, lưu cho ta chút mặt mũi chính là lưu đường sống cho chính ngươi trong tương lai, hiện tại, Nguyên Ca ngươi nên biết lời của ta nói không sai có phải không?". Thấy Bùi Nguyên Ca ngay cả cái mặt cũng không lộ, trong lòng Vũ Hoàng Diệp tức giận càng sâu, nhưng mà ngọn lửa trong lòng cũng càng vượng: "Hiện tại ngươi có thể trốn tránh không gặp ta, nhưng mà, Bùi Nguyên Ca, người mà ta muốn nhất định có thể đoạt được, ngươi tốt nhất nhớ kỹ những lời này của ta, trở về cẩn thận suy nghĩ, đến tột cùng phải đối đãi ta như thế nào mới đúng. Nguyên Ca, ngươi là người thông minh, ngoan ngoãn, đừng chọc ta tức giận nữa, Nếu không thì... ."

Hắn không có tiếp tục nói, nhưng ý uy hiếp mười phần.

Đúng lúc này, màn che cửa sổ xe ngựa đột nhiên bị người “rẹt” một tiếng kéo ra, hé ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Vũ Hoàng Diệp còn tưởng là Bùi Nguyên Ca, trong lòng đang mừng thầm, ai ngờ nhìn kỹ lại, chính là Bùi phu nhân Thư Tuyết Ngọc. Chỉ thấy nàng giống như mang ý cười, giọng nói trầm thấp: "Lý thống lĩnh, ngươi lớn lên ở Tĩnh Châu, nghe nói ở Tĩnh Châu hổ báo hồ thỏ rất nhiều, có đôi khi sẽ chạy đến nơi ở của con người, thậm chí có con rất có nhân tính, khôn khéo linh hoạt, rất khó bắt giữ, là thật sao?"

Thấy nàng tế mi tế mắt, dung mạo uyển chuyển hàm xúc, Vũ Hoàng Diệp tưởng là người tính tình mềm yếu, chắc là biết thân phận hắn quý trọng, không thể đắc tội, lộ ra ý yếu thế, cho nên cố ý tìm đề tài để nói, miễn cho hai bên đều xấu hổ, trong lòng có chút vui sướng, nói: "Không sai, Tĩnh Châu cây cối dày đặc, sơn cầm dã thú rất nhiều, hơn nữa thông minh có linh tính, rất khó bắt được. Nhưng mà ta thật ra rất tinh thông những thứ này, từng tự tay bắt được một con hổ, một tên bắn trúng ánh mắt, cho nên da lông đầy đủ, rất khó có được. Nếu Bùi phu nhân thích, ngày khác ta sẽ sai người đưa tới, làm cái đệm cũng không tệ."

(mọe......da hổ mà kiu làm đệm, làm như rẻ lắm, chảnh chóa)

Trong lời nói ý khoe khoang ngạo nghễ rất rõ ràng.

"Nói như vậy, Lý thống lĩnh rất thường xuyên săn bắn sơn cầm dã thú có phải không?", Thư Tuyết Ngọc cười ngâm ngâm nói.

Vũ Hoàng Diệp nghĩ là nàng đang lấy lòng hắn, cười nói: "Đó là tất nhiên."

"Thì ra là thế! Ta còn đang suy nghĩ, vì sao người có bộ dáng đường hoàng lại nói năng bừa bãi như thế, thì ra là vì thời gian ở chung với súc sinh cầm thú quá lâu, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, khó trách nói ra những câu cũng không giống như tiếng người!". Vẻ mặt Thư Tuyết Ngọc thay đổi bất thường, đảo mắt đông lạnh thành sương: "Lý thống lĩnh, nếu như ngươi thú tính khó trừ, cứ việc ra cửa Tây kinh thành ngồi, ở đó có rất nhiều đồng loại của ngươi!"

Nói xong, "Phanh" một tiếng, kéo rèm cửa sổ lại.

Vì chắn gió, màn xe thập phần kỹ càng nhưng dù sao cũng là vải vóc, Thư Tuyết Ngọc thế nhưng có thể làm ra tiếng động vang dội như vậy, có thể thấy được trong lòng tức giận.

Lý Minh Hạo không nghĩ tới ngay cả một nữ tử nhu nhược như Thư Tuyết Ngọc cũng cương ngạnh như vậy, thế nhưng giáp mặt mắng hắn là cầm thú không nói tiếng người, nhất thời tức giận sôi lên, có ý nghĩ muốn cho bọn họ nếm chút lợi hại, lại không muốn làm quá mức, dù sao hiện tại bất luận Bùi Nguyên Ca hay là Bùi Chư Thành đều là tâm phúc của phụ hoàng, nếu triệt để đắc tội sẽ không có ưu việt gì đối với hắn.

"Nếu không phải ta thật sự coi trọng Bùi Nguyên Ca, chỉ bằng lời nói hành động của các ngươi đêm nay đã triệt để đắc tội ta. Nhưng mà, thôi bỏ đi!", Vũ Hoàng Diệp giống như tiêu sái nói: "Xem như nể mặt các ngươi là nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, ta sẽ không so đo, xem như cho Nguyên Ca chút mặt mũi. Nhưng mà, ta cũng khuyên các ngươi một câu, làm người tổng yếu nên chừa chút đường sống, hiện tại thực sự đắc tội ta, chọc giận ta, tương lai Nguyên Ca gả cho ta không phải là sẽ chịu tội sao? Hai vị yên tâm, ta sẽ mau chóng thỉnh mẫu phi và phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn!"

Nói xong, ngửa đầu cười to, đánh ngựa chạy như điên rời đi, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.

Mẫu phi nhìn xem tình thế thập phần tinh chuẩn, nửa điểm cũng không sai, chỉ cần Vương mỹ nhân chết, mẫu phi lại biểu hiện không thể chỉ trích, phụ hoàng sẽ nghi ngờ Vũ Hoàng Mặc. Nhưng mà, phụ hoàng cũng sẽ không vì một Vương mỹ nhân mà giết Vũ Hoàng Mặc, hơn phân nửa sẽ che lấp mọi chuyện, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc. Hơn nữa hành vi của Vũ Hoàng Mặc đêm nay hiển nhiên chọc mẫu phi tức giận thương tâm, sau này sẽ không tiếp tục che chở hắn.

Mất đi mẫu phi duy trì, phụ hoàng lại có khúc mắc với hắn, sau này làm sao Vũ Hoàng Mặc còn có cơ hội xoay người?

Chỉ là đáng tiếc ...

Đáng tiếc còn có một chút tính sai lầm rồi, vốn là nghĩ đến Tây Bắc quân tra ra vấn đề quân lương, bất luận như thế nào Bùi Chư Thành là thống lĩnh Tây Bắc quân sẽ không chạy thoát được, không nghĩ tới ông nửa điểm cũng không dính tội, còn bảo tồn sổ sách hoàn hảo. Nếu không, Vũ Hoàng Mặc bị phụ hoàng ghét cay ghét đắng, Bùi Chư Thành lại bởi vì vấn đề quân lương mà bị giam giữ trong thiên lao, cho dù Bùi Nguyên Ca có bản lĩnh lên trời cũng chỉ có thể dập đầu cầu hắn... . Thật sự là rất đáng tiếc ... .

Nhưng mà, cho dù là hiện tại, Bùi Nguyên Ca cũng trốn không thoát lòng bàn tay hắn!

Chờ hắn cưới Bùi Nguyên Ca vào cửa, thành thê tử của hắn, hắn chính là người Bùi Nguyên Ca dựa vào cả đời, ngoại trừ nhận sai với hắn, uyển chuyển hầu hạ lấy lòng phu quân là hắn, Bùi Nguyên Ca còn có thể làm gì? Vũ Hoàng Mặc bị tổn thương nặng, bắt Bùi Nguyên Ca lại dễ như trở bàn tay, nghĩ đến đây, tức giận trong lòng Vũ Hoàng Diệp nhất thời tan thành mây khói, tràn ngập đắc chí, cao ngạo và hăng hái.

"Chuyện gì vậy!", thấy Vũ Hoàng Diệp rời đi, Bùi Chư Thành tức giận che lại màn xe ngựa.

Xe ngựa không phải chỗ nói chuyện, trở lại Bùi phủ, Bùi Chư Thành mới hỏi: "Chuyện với Lý Minh Hạo là như thế nào? Vì sao hắn quấn quít lấy con không dứt?”

Nghĩ đến mới vừa rồi phụ thân và mẫu thân che chở mình, trong lòng Bùi Nguyên Ca thập phần cảm động, nhưng nghĩ đến Hoàng Mặc lại là một trận đau đớn xuyên tim. Nàng gặp việc khó, phụ thân và mẫu thân mọi cách duy hộ, nhưng mà Hoàng Mặc thì sao? Mẹ nuôi hại chết mẹ ruột, đồng thời mất đi hai mẫu thân, lại bị phụ thân hoài nghi, còn có một huynh đệ xuất thân cao quý đang được phụ thân vui thích, lại có lòng diệt trừ mình cho sảng khoái... .  về sau Hoàng Mặc làm sao bây giờ?

Đang nghĩ, bên tai truyền đến phụ thân hỏi, Bùi Nguyên Ca thoáng định thần, liền kể mọi chuyện liên quan đến Lý Minh Hạo.

Thì ra là bởi vì chuyện Lý Thụ Kiệt thật giả mới bị Lý Minh Hạo dây dưa... . Mà hiện tại Lý Minh Hạo biến thành Thất điện hạ, chuyện càng thêm phiền toái! Bùi Chư Thành cau mày, hơn nữa, Lý Minh Hạo lập công lớn trong việc bình định Diệp thị phản loạn, lại là con của Liễu quý phi, hiện nay ở trong lòng Hoàng đế chỉ sợ là hoàng tử nổi bật nhất, không ai có thể so sánh, trong chuyện này còn liên lụy đến Cửu điện hạ... Bùi Chư Thành ngẫm lại đều cảm thấy đầu muốn nổ tung.

"Bất luận như thế nào, tuyệt đối không thể để cho Lý Minh Hạo cưới Nguyên Ca!", Thư Tuyết Ngọc cũng biết phiền toái, nhưng vẫn phải nói: "Không nói mới vừa rồi hắn quá vô lễ, hắn lớn lên ở Lý gia, vợ chồng Lý Thụ Kiệt nuôi hắn mười bảy năm, nhưng mà nhìn bộ dáng hắn mới vừa rồi xem, vô cùng thân thiết với Hoàng đế và Liễu quý phi, chỉ thấy linh hoạt không thấy chân tình, hiển nhiên tâm tư bất chính, người như vậy không thể phó thác cả đời Nguyên Ca cho hắn!"

"Đây là tất nhiên.", Bùi Chư Thành gật gật đầu: "Vấn đề là, tình hình trước mắt việc này không dễ làm!"

Hôn sự của Ca nhi lúc trước ba lần bảy lượt gặp chuyện không may, luôn luôn không ổn, sau đó lại dính dáng đến hoàng thất, mọi người đều nghĩ nàng sẽ vào cung. lúc trước Lý Tiêm Nhu chính là bị đồn sẽ trở thành ngũ hoàng tử phi, cuối cùng không thành mà còn nháo thành như vậy, huống chi Ca nhi chính là Thái hậu và Hoàng đế đều đề cập qua? Lúc này ai dám làm chuyện cả thiên hạ không dám làm mà cầu cưới nàng? Biện pháp tốt nhất chính là làm cho Hoàng đế tứ hôn cho Ca nhi. Lại nói, Ca nhi bị cuốn vào tranh đấu hoàng thất, biết rất nhiều bí mật hoàng gia, nếu nàng gả cho người khác chỉ sợ Hoàng đế cũng không yên tâm, đúng là suy xét các mặt này, hơn nữa lúc ấy Vũ Hoàng Mặc thành khẩn thẳng thắn, Bùi Chư Thành mới động tâm tư, chậm rãi khảo sát Vũ Hoàng Mặc làm người và tấm lòng hắn đối với Ca nhi.

Vốn, sau khi bình định Diệp thị phản loạn, Thái hậu không thể lại khống chế Ca nhi, nếu Vũ Hoàng Mặc thỉnh chỉ tứ hôn, Hoàng đế hẳn là sẽ không làm khó.

Nhưng hiện tại, Vũ Hoàng Mặc mất thánh tâm, lại phải để tang mẹ ruột, lúc này bất luận như thế nào cũng không thể cầu cưới, lại nhảy ra một cái Vũ Hoàng Diệp! Thân là hoàng tử, còn là con trai ruột Liễu quý phi thất lạc đã lâu, gần đây lại lập công lớn, thánh sủng hưng thịnh, nếu hắn thật sự cầu Liễu quý phi và Hoàng đế cưới Nguyên Ca, xin được ý chỉ, ngay cả Bùi Chư Thành cũng không có đường cự tuyệt... Bùi Chư Thành cau mày, trong lòng âm thầm khó chịu.

Năm lần bảy lượt, đầu tiên là Vũ Hoàng Triết, sau lại là Vũ Hoàng Diệp, luôn luôn có người muốn cưỡng chế bức hôn mà ông không thể chống lại.

Nói đến nói đi, là ông không có bản lĩnh bảo vệ Ca nhi, nếu không, làm sao đến nông nỗi này?

"Phụ thân, mẫu thân, hôn sự của con hai người tạm thời không cần lo lắng, Hoàng thượng sẽ không quyết định quá nhanh.". Dù sao, Hoàng đế biết chuyện nàng và Hoàng Mặc, hẳn là sẽ không đảo mắt bức nàng gả cho Vũ Hoàng Diệp, còn nữa, lúc trước Hoàng đế cũng từng đáp ứng nàng một điều kiện, ngầm có ý tứ chính là để cho nàng mưu hoa hôn sự của chính mình. Nếu Vũ Hoàng Diệp cầu cưới, Hoàng đế cũng sẽ không đáp ứng quá nhanh. Bùi Nguyên Ca nghĩ, trong lòng an tâm một chút, lập tức lại nói: "Con hiện tại chân chính lo lắng là tình hình của Hoàng Mặc, tình cảnh của hắn so với chúng ta khó khăn gấp vạn lần, hơn nữa là lẻ loi một mình!"

Nhắc tới Vũ Hoàng Mặc, Bùi Chư Thành lại thở dài.

Cửu điện hạ cho dù tính cách hơi cổ quái, ít nhất chưa bao giờ có bất kỳ lời đồn nào không tốt về chuyện nam nữ, phương diện này thực sự giữ mình trong sạch, hơn nữa hắn bởi vì Ca nhi mà cung kính có thêm đối với ông, khắp nơi có lễ, trong tối ngoài sáng quan sát hắn đối với Ca nhi  là thiệt tình. Có lẽ, biện pháp giải quyết tốt nhất hiện tại chính là nghĩ biện pháp rửa sạch oan khuất của Cửu điện hạ, lại do cửu điện hạ ra mặt thỉnh chỉ tứ hôn, giải quyết phiền toái Vũ Hoàng Diệp.

"Chuyện đêm nay xác thực rất kỳ quái, Thái độ của Hoàng thượng quá mức ái muội, giống như nhận định hung thủ là Cửu điện hạ, trong này hẳn là có nội tình gì."

"Xác thực thực không hợp với lẽ thường!", Thư Tuyết Ngọc cũng nói, có lẽ bởi vì nàng đối mọi người trong hoàng cung không có ấn tượng tốt, khách quan càng cảm thấy Thái độ Hoàng đế rõ ràng bất công, rõ ràng còn có nhiều điểm đáng nghi, Hoàng đế hỏi cũng không hỏi, lập tức quả quyết quyết định như vậy, điều này thật sự rất kỳ quái: "Nghe nói Cửu điện hạ thực thông minh, vì sao mới vừa rồi cũng không biện giải vì chính mình? Có phải bởi vì hắn không nói gì, cho nên Hoàng thượng nghĩ rằng hắn chột dạ? Nhưng mà, theo ta thấy lúc ấy bộ dáng Cửu điện hạ thật là thương tâm cực kỳ, nhìn thật sự là làm cho người ta khổ sở."

"Sẽ không, chỉ sợ lúc ấy nếu Hoàng Mặc biện giải, tình hình sẽ càng tệ hơn, ngược lại nói ít sai ít, nói nhiều sai nhiều!", Bùi Nguyên Ca lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng mà lạnh lùng.

Thư Tuyết Ngọc không hiểu Hoàng đế lắm, nghe vậy nghi hoặc nhìn Bùi Nguyên Ca: "Sao lại nói như vậy?"

"Ca nhi con nói thật đi, một người kế ngắn, hai người kế dài, nói không chừng chúng ta thương lượng sẽ có biện pháp nào.", Bùi Chư Thành biết chính mình, lãnh binh đánh giặc, bài binh bày trận ông rất tinh thông, nhưng ở phương diện nghiền ngẫm lòng người cũng không sâu sắc bằng con gái.

"Thời gian Vương mỹ nhân ở lãnh cung lâu như vậy, Hoàng thượng cũng chẳng quan tâm, lại dễ dàng nhận định việc này, hiển nhiên lần này tức giận và hoài nghi, không phải bởi vì Vương mỹ nhân mà là nhằm vào Hoàng Mặc.", Bùi Nguyên Ca vẫn đang nghĩ chuyện này, lúc này từ từ nói ra.

"Hoàng Mặc thực kính yêu Vương mỹ nhân, cho nên khi hắn nghe tin dữ của Vương mỹ nhân, bất ngờ không kịp đề phòng, tất cả phản ứng đều phát ra từ đáy lòng. Hoàng thượng là người thực khôn khéo, không có khả năng ông hoàn toàn không nhận thấy được, không có chút hoài nghi, nhưng mà, ông vẫn nhận định Hoàng Mặc là hung thủ. Cho nên, ở trong mắt Hoàng thượng, lời nói và hành động của Hoàng Mặc đều là ngụy trang, hơn nữa càng rõ ràng, càng làm cho người ta hoài nghi, Hoàng đế mới cảm thấy trái tim băng giá. Lúc này nếu Hoàng Mặc còn có thể phục hồi tinh thần lại vì chính mình biện giải, chỉ sợ Hoàng thượng càng cho là hắn làm bộ làm tịch, ngụy biện để chính mình thoát tội. Cho nên, con cảm thấy, Hoàng Mặc cái gì cũng không nói, ngược lại rất tốt!"

Nói xong, thản nhiên kể một chút quan hệ giữa Vương mỹ nhân và Liễu quý phi.

Thật đáng buồn biết bao, rõ ràng là thật tình biểu lộ, rõ ràng là đau triệt nội tâm, lại trở thành bằng chứng tâm cơ thâm trầm, hành động kỹ càng.

Cái gọi là, người thông minh bị thông minh hại, có lẽ nói chính là loại chuyện này!

Nghe, Thư Tuyết Ngọc không khỏi cảm động, nhu tràng vạn chuyển: "Lại nói, tình cảnh của Cửu điện hạ xác thực làm cho người ta lo lắng, nhà không giống nhà, phụ thân không giống phụ thân, mẫu thân không giống mẫu thân, khắp nơi đều là tâm cơ và tính kế, đi nhầm một bước đều có khả năng vạn kiếp bất phục, hắn có thể chống được đến hiện tại, cũng thật sự là không dễ dàng. Nhưng thật ra đáng giận nhất là người bày ra cạm bẫy này, lại lấy tính mạng mẫu thân vu oan lên đầu con trai! Vương mỹ nhân nếu là có linh, nhìn thấy chuyện này không biết sẽ thương tâm,khổ sở cỡ nào!"

"Lại nói, tuy rằng mấy năm nay Cửu điện hạ nổi bật mười phần, nhưng Hoàng thượng quả thực có chút lạnh nhạt với hắn, ngược lại là càng giống cấp trên đối với cấp dưới, không thấy nửa điểm giống cha con. Nói như vậy, hẳn là Hoàng thượng có khúc mắc với Cửu điện hạ. Nếu có thể biết Hoàng thượng khúc mắc ở đâu, có lẽ có thể hóa giải, ngược lại có thể biến bất lợi thành ưu thế.", Bùi Chư Thành cũng trầm ngâm nói: "Chỉ tiếc, không biết đến tột cùng khúc mắc ở đâu?"

"Phụ thân, ", Bùi Nguyên Ca đột nhiên hỏi: "Hoàng thượng và Thái hậu nương nương là mẹ con ruột sao?"

Nghi vấn này đã ở trong lòng Bùi Nguyên Ca thật lâu, tổng cảm thấy Hoàng đế và Thái hậu có chút cổ quái. Nhất là chuyện về Cảnh Nguyên, nếu Thái hậu thật sự là mẹ ruột Hoàng đế, rõ ràng không thích Cảnh Nguyên như vậy, vì sao còn có thể dễ dàng để một nử tử hoàn toàn không có thế lực bối cảnh gì trở thành con dâu của chính mình? Điều này nói sao cũng không hợp lý.

Bùi Chư Thành chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bị Bùi Nguyên Ca hỏi, nhưng thật ra do dự: "Chắc là vậy, Hoàng thượng là con trai duy nhất của tiên hoàng, nhưng mà... Đợi chút, cha nhớ rõ, lúc trước khi Trữ vương phản loạn, hình như từng nói qua thân phận Hoàng thượng cái gì... ." Sau khi suy tư một lúc lâu, vẫn là lắc đầu, nói: "Lúc ấy không để ý, thời gian lại lâu, nghĩ không ra. Đáng tiếc chúng ta ở trong cung không có người nào tin được, nếu không có thể hỏi thăm cũng tốt."

Người trong cung?

Đầu óc Bùi Nguyên Ca vừa chuyển, nhưng thật ra nhớ tới một người, phân phó Tử Uyển đi thỉnh Triệu Lâm lại đây.

Đợi cho Triệu Tâm tiến vào, Bùi Nguyên Ca cũng không nói vòng vo, lập tức đi vào vấn đề: "Triệu công công, nay ta có chuyện rất gấp, cần thỉnh giáo ngài, có khả năng sẽ liên lụy đến một ít chuyện cũ của Hoàng thượng. Nếu ngài không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cầu ngài sau khi ra cửa quên đi chuyện này, từ nay về sau không có bất luận kẻ nào nhắc tới, cũng không uổng chúng ta quen biết một hồi, Nguyên Ca cảm kích!"

Biết đêm nay Diệp thị phản loạn, Triệu Lâm tất nhiên rõ ràng, tính mạng của ông là Bùi Nguyên Ca cứu, nếu không phải Bùi Nguyên Ca mạo hiểm phiêu lưu mang ông ra khỏi Huyên Huy cung, sau biến cố đêm nay, chỉ sợ ông sẽ lập tức bị Thái hậu tế sống, trong lòng đã sớm vô cùng cảm kích, lại nghe lời Bùi Nguyên Ca thành khẩn như vậy, không cần nghĩ ngợi nói: "Mạng của nô tài là tứ tiểu thư cứu, chỉ cần nô tài biết đến, quyết không giấu diếm!"

Không nghĩ tới Triệu Lâm là tâm phúc của Thái hậu lại trung thành với Ca nhi như vậy, Bùi Chư Thành không khỏi kinh ngạc.

"Ngài ở trong cung bao nhiêu năm nay có biết Hoàng thượng có phải con ruột của Thái hậu nương nương hay không?", Bùi Nguyên Ca cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng.

"Chuyện này... Nô tài cũng không biết rõ ràng." Triệu Lâm không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca hỏi là chuyện này, nhưng thật ra hơi nhẹ nhàng thở ra, nói: "Lúc nô tài tiến cung, Hoàng thượng đã là Hoàng thượng. Nhưng mà, nếu tứ tiểu thư hỏi như vậy, nô tài cảm thấy, chỉ sợ không phải. Bởi vì cho tới bây giờ lúc Hoàng thượng và Thái hậu nương nương nói chuyện, đều không nhắc tới chuyện trước đây của Hoàng thượng, lâu nhất cũng chỉ là lúc Hoàng thượng được phong làm Thái tử trở về sau, thật giống như... Thái hậu nương nương hoàn toàn không biết chuyện của Hoàng thượng khi còn bé, cho nên hai người mới không có lời nào để nói, hoặc là, hai người cũng không nguyện ý đề cập đến."

Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca chuyên chú: "Như thế nào?"

"Nô tài cảm thấy, Thái hậu nương nương giống như thực kiêng kỵ nhắc tới chuyện khi Hoàng thượng còn bé. Nô tài nhớ rõ, khi ngũ điện hạ mới sinh ra, Thái hậu nương nương yêu cực kỳ, thường thường ôm đến Huyên Huy cung. Có ngày, có cung nữ muốn lấy lòng Thái hậu nương nương, nói bộ dáng Ngũ điện hạ chắc là giống như đúc với Hoàng thượng trước đây, kết quả lúc ấy sắc mặt Thái hậu nương nương và Hoàng thượng đều có chút khác thường, ai cũng không nói tiếp, vẫn là Trương ma ma chuyển đề tài khác. Sau đó cung nữ kia đã bị Thái hậu nương nương tìm cớ đánh chết!" Triệu lâm suy tư, nói: "Sau đó, nô tài giống như từng từ miệng Thái hậu nương nương nghe được một cái tên, hình như là Vĩnh Đức, không biết là người nào, nhưng vẻ mặt Thái hậu nương nương lúc đó nhìn thật không tốt."

Vĩnh Đức? Tên này thực bình thường. Bùi Nguyên Ca suy tư, đôi mi thanh tú chau lại, không hề ấn tượng với tên này.

"Nô tài đi quá giới hạn, không biết tứ tiểu thư rốt cuộc gặp việc gì khó? Nếu Tứ tiểu thư tin được nô tài, hãy kể cho nô tài chuyện xảy ra, có lẽ nô tài có thể nghĩ đến chuyện gì đó quan trọng hơn?", Triệu lâm do dự, cuối cùng mới nói.

"Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, nói cho ngài cũng tốt, miễn cho sau này ngài phạm kiêng kỵ." Bùi Nguyên Ca kể lại đại khái chuyện đêm nay.

Nghe được Lý Minh Hạo lại là Thất điện hạ Vũ Hoàng Diệp, Triệu Lâm cau mày, ấn tượng của ông đối với Lý Minh Hạo cũng không tốt, tổng cảm thấy người này quá mức ngang ngược, tính tình cao ngạo tự phụ, thủ đoạn kịch liệt, hiện tại lại biến thành Thất điện hạ do Liễu quý phi sinh ... Sau khi nghe xong, trầm ngâm nói: "Tứ tiểu thư là nghi ngờ, vì sao Hoàng thượng không thích Cửu điện hạ như vậy phải không?"

Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, nói: "Triệu công công ngài cũng biết nguyên do?"

"Nô tài cũng không rõ ràng, nhưng mà... ." Triệu lâm suy tư nói: "Thực không dám giấu diếm, nô tài là Trương Đức Hải Trương công công huấn luyện ra, chỉ là vẫn ẩn nấp, người khác cũng không biết. Nô tài nhớ rõ, lần đầu tiên khi nô tài gặp Cửu điện hạ, Trương công công từng lặng lẽ nói với nô tài, làm cho nô tài cách Cửu điện hạ xa một chút, không cần tới gần. Trương công công hầu hạ Hoàng thượng thời gian lâu nhất, có lẽ có thể biết nguyên do gì đó? Không bằng để ngày mai nô tài hồi cung, sau đó lén lút hỏi thăm Trương công công, có lẽ có thể tìm hiểu cái gì? Đến lúc đó sẽ liên hệ với tứ tiểu thư, tứ tiểu thư nghĩ như thế nào?"

Bùi Nguyên Ca hiểu được ý tứ của ông, ông là cơ sở ngầm của Hoàng đế an bài đến Huyên Huy cung, nay việc của Thái hậu đã định, sau khi Triệu Lâm hồi cung, nếu không có gì ngoài ý muốn hẳn là ở bên cạnh Hoàng đế hầu hạ.

"Triệu công công đã giúp ta hết sức, Nguyên Ca đã vô cùng cảm kích, nhưng mà, việc này vẫn là cẩn thận vẫn hơn, dù sao việc có liên quan đến Hoàng thượng và Cửu điện hạ." Bùi Nguyên Ca do dự, vẫn là nói: "Triệu công công cũng không cần miễn cưỡng, lần này ta mang Triệu công công ra khỏi Huyên Huy cung, khó bảo đảm Hoàng thượng sẽ không đề phòng Triệu công công quy thuận ta, nếu như nhận thấy được cái gì, ngược lại không tốt với công công!"

"Đa tạ tứ tiểu thư nhắc nhở." Triệu Lâm cảm kích nói: "Nô tài biết đúng mực, còn nữa, Trương công công là sư phụ của nô tài, tình cảm không tầm thường, nô tài biết nên hỏi như thế nào mới không làm cho ông ấy hoài nghi, tứ tiểu thư yên tâm."

"Vậy làm phiền công công !" Bùi Nguyên Ca phúc thân.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Ngày hôm sau, vụ án Diệp thị mưu phản khiến cả triều khiếp sợ.

Đương nhiên, việc Hoàng đế âm mưu dẫn dắt Diệp thị tất nhiên sẽ không nói đến, chỉ nói là Diệp thị mưu đồ làm phản, mượn sức Lý Minh Hạo muốn mưu nghịch, kết quả là Lý Minh Hạo trung quân ái quốc, giả vờ đồng ý với Diệp thị, đồng thời mật báo mọi chuyện cho Hoàng đế. Hoàng đế không tin Diệp thị sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, án binh bất động, kết quả đến tối hôm qua, quả nhiên phát hiện Diệp thị mưu nghịch, ý đồ ủng hộ lập ngũ điện hạ, cho nên quyết đoán trấn áp.

Trừng phạt tội mưu nghịch, không nói những tên đã tự sát, phàm là có tham dự mưu nghịch, tất cả bị xử cực hình, đầu đảng tội ác tru di cửu tộc.

Có Lý Minh Hạo làm ám cọc ở đây, phàm là người có tham dự không một ai trốn thoát.

Nhưng mà, bởi vì Diệp thị liên lụy đến Thái hậu, Hoàng đế công bố niệm ân nuôi dưỡng của Thái hậu, lấy hiếu đạo làm trọng, không đành lòng xử tử, chỉ là tước đoạt tất cả quyền lợi của Thái hậu, biếm vào lãnh cung. Bên cạnh đó, Diệp thị chỉ có Hoa phi được miễn trừ tội chết, đồng dạng bị biếm lãnh cung, mà những người còn lại, tính cả Ngũ điện hạ Vũ Hoàng Triết, đều bị xử cực hình, những người tội nhẹ còn lại thì theo luật sung quân.

Sau khi Hoàng đế mạnh mẽ vang dội nhanh chóng xử lý Diệp thị, lập tức công khai thân phận Lý Minh Hạo.

Trải qua Lễ bộ và dòng họ hoàng thất nghiệm chứng, xác định Lý Minh Hạo thật sự là Thất hoàng tử Vũ Hoàng Diệp mất tích, Theo luật một lần nữa ghi tên vào gia phả hoàng gia, đồng thời ban thưởng ở lại Đức Chiêu cung, trở thành Thất hoàng tử chân chính. Con ruột của Hoàng đế và Liễu quý phi thất lạc đã lâu, lại lập công lớn bình định loạn đảng, Vũ Hoàng Diệp lập tức trở thành người nổi bật nhất Đại Hạ vương triều chạm tay có thể bỏng, trong một ngày ngắn ngủi tất cả triều thần đang hoảng sợ vì tin tức Diệp thị phản loạn, lập tức vây quanh hắn ninh nọt xum xoe.

Trong khi trên triều sóng lớn, không ai chú ý tới Vương mỹ nhân chết trong lúc phản loạn cùng với Cửu hoàng tử Vũ Hoàng Mặc đột nhiên giống như mai danh ẩn tích.

Sau khi Triệu Lâm hồi cung, quả nhiên là hầu hạ bên người Hoàng đế. Ông cảm động và nhớ nhung ân cứu mạng của Bùi Nguyên Ca, rất nhanh tìm cơ hội nói bóng nói gió hỏi Trương Đức Hải chuyện giữa Hoàng đế và Vũ Hoàng Mặc, Trương Đức Hải chỉ là thở dài, nói một câu: "Ta nhìn không thấu Cửu điện hạ, có lẽ... ." liền lắc đầu không thèm nói nữa, chỉ nói về sau Triệu Lâm nên phòng bị chút, đừng tới gần là được rồi.

Triệu lâm quay đầu đã truyền tin tức này cho Bùi Nguyên Ca, cũng tỏ vẻ nếu có tin tức mới sẽ nói cho Bùi Nguyên Ca.

Nhìn không thấu... Bùi Nguyên Ca cân nhắc ba chữ này, mơ hồ cảm thấy mọi chuyện trong đầu đang dần dần rõ ràng, lại chỉ thiếu sợi dây quan trọng nhất liên kết mọi chuyện.

Mà hôm nay sau khi trở lại Bùi phủ, Bùi Chư Thành gọi Bùi Nguyên Ca đến, nói với nàng: "Hôm nay sau khi hạ triều, Hoàng thượng cố ý lưu cha ở lại, nhắc đến hôn sự của con, nói là ông ấy và Thái hậu làm hỏng thanh danh của con, sẽ bồi thường thích đáng. Lập tức lại nhắc tới chuyện đêm đó Lý Minh —— Thất điện hạ chặn lại xe ngựa của chúng ta, nói là Thất điện hạ quá mức lỗ mãng, lệnh cho hắn nhận lỗi với cha. Tuy rằng không có nói rõ, nhưng ý ở ngoài lời chính là muốn tứ hôn cho con và Thất điện hạ. Cha nghe giọng nói của Hoàng thượng giống như ông ấy nghĩ Thất điện hạ rất thích con, lại lo lắng tình huống của con cho nên mới làm ra chuyện như vậy. Cha xem ý của Hoàng thượng, hiện tại ngài ấy thực thích Thất điện hạ, Nguyên Ca..."

Ông dừng một chút, không nói thêm gì nữa.

Không hề nghi ngờ, chuyện đêm đó bị Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp khống chế đã thay đổi ý tứ hàm xúc, mà lần này Hoàng đế cũng đứng về phía Vũ Hoàng Diệp. Bùi Nguyên Ca nghiến răng nghiến lợi: "Vậy phụ thân trả lời như thế nào?"

"Cha biết tâm tư của con, tất nhiên sẽ không đáp ứng, chỉ là trả lời hàm hồ, cha nghĩ đại khái Hoàng thượng cũng nhìn ra ý của cha, chỉ thở dài không nói nữa." Vẻ mặt Bùi Chư Thành trầm trọng: "Nguyên Ca, lần này Hoàng thượng không có nói rõ ràng mọi chuyện, cha còn có thể làm bộ như nghe không hiểu. Nhưng mà, nếu Hoàng thượng thật sự nói ra, cha sẽ không thể giả ngu như vậy, hơn nữa, cha cũng không có lý do chống đẩy."

Ý của Hoàng đế, hiển nhiên vô cùng yêu thích Vũ Hoàng Diệp, ông tổng không thể nói, ông cảm thấy Vũ Hoàng Diệp kiêu ngạo ương ngạnh, không xứng với Ca nhi? Hơn nữa ở trước mặt Hoàng đế, Vũ Hoàng Diệp biểu hiện phi thường nhu thuận, giống như từng lời nói đều thể hiện sự khoan dung tha thứ và yêu thích Ca nhi, nếu không phải đêm đó nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, chỉ sợ ngay cả Bùi Chư Thành cũng bị mê hoặc, chẳng trách Hoàng đế sẽ một lòng một dạ thiên vị Vũ Hoàng Diệp.

Bùi Nguyên Ca nhắm mắt lại, sau một hồi chậm rãi mở mắt ra: "Phụ thân, con muốn gặp Hoàng thượng!"

"Vô ích thôi", Bùi Chư Thành lắc đầu nói: "Cuối cùng, Hoàng thượng cố ý lên tiếng, nói đoạn thời gian này con vì chuyện của Diệp thị mà vất vả, vắt hết óc, hao tâm tổn trí quá nhiều, cho nên cần phải dưỡng thân thể, tất cả mọi chuyện đều đợi đến lúc con dưỡng thân thể khỏe mạnh rồi nói sau. Ý tứ thực rõ ràng, trong khoảng thời gian này Hoàng thượng sẽ không gặp con!"

Hoàng đế... trong lòng Bùi Nguyên Ca cười khổ, lúc trước Hoàng đế còn từng ám chỉ nàng có thể dùng điều kiện kia để trao đổi hôn sự của nàng và Hoàng Mặc, nhưng mà trong nháy mắt đã nghĩ muốn tứ hôn nàng cho Vũ Hoàng Diệp ... Với sự lãnh tình của Hoàng đế, ông có thể yên tâm an bài Vũ Hoàng Diệp nằm vùng trong Diệp thị đó là bởi vì thân phận Vũ Hoàng Diệp bày ra ở đó, chỉ cần hắn là con của Liễu quý phi, chắc chắn sẽ không đầu quân đến Diệp thị bên kia. Nhưng Bùi Nguyên Ca tuyệt đối không tin tưởng, một hoàng tử mới xuất hiện không bao lâu thật sự có thể làm cho Hoàng đế yêu thương đến không màng tất cả, nguyện ý thỏa mãn tất cả nguyện vọng của hắn.

Chỉ có thể nói, trong lòng Hoàng đế nhận định Hoàng Mặc giết mẹ, cho nên cho rằng tất cả hành vi của nàng giờ phút này đều là bị tình yêu che mắt, cho nên mới không muốn gặp nàng vào lúc này. Có Liễu quý phi ở bên cạnh khống chế, nếu Vũ Hoàng Diệp biểu hiện thoả đáng, khó bảo đảm Hoàng đế sẽ không thật sự tứ hôn... .

Mệt nàng lúc trước còn cho rằng Hoàng đế có vài phần trìu mến với nàng, sẽ không bức bách quá, xem ra vẫn là nàng quá mức ngây thơ!

Mà đúng lúc này, Hàn Lân cũng bí mật tới tìm Bùi Nguyên Ca.

"Bùi tứ tiểu thư, ty chức cầu ngài, ngài đi thăm Cửu điện hạ một lần đi!", Hàn Lân vừa gặp nàng liền quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt mỏi mệt mà đau xót: "Đêm đó, sau khi tất cả mọi người rời đi, Cửu điện hạ giúp Vương mỹ nhân rửa mặt, chải đầu, thay quần áo, tiếp theo lại thu dọn thi thể mọi người trong điện, một mình sắp xếp Lãnh Thúy cung, sau đó một mình thủ linh (ngồi bên cạnh quan tài), cũng không nói với ai một câu. Liễu quý phi đến thăm Cửu điện hạ, Cửu điện hạ hoàn toàn không có phản ứng, Hoàng thượng cũng không để ý tới Cửu điện hạ... Bùi tứ tiểu thư, ty chức thật sự không có cách nào, chỉ có thể cầu ngài đi khuyên nhủ Cửu điện hạ!"

Hắn thật lo lắng, Cửu điện hạ sẽ bị cái chết của Vương mỹ nhân hạ gục, rốt cuộc không thể tỉnh lại.

Hoàng Mặc... trong lòng Bùi Nguyên Ca yên lặng gọi thầm tên này, đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi có thể sắp xếp đưa ta đi gặp hắn sao?"

Hàn Lân gật đầu thật mạnh.

Rốt cục ở Lãnh Thúy cung tràn đầy màu trắng như tuyết, Bùi Nguyên Ca gặp được người mà nàng canh cánh trong lòng.

Vũ Hoàng Mặc một thân tang phục, áo trắng như tuyết, tôn lên sắc mặt hắn cũng tái nhợt giống như tuyết, dung nhan vốn tuyệt mỹ như yêu mỵ nằm giữa một màu trắng cũng có vẻ ảm đạm, khuôn mặt hốc hác và gầy yếu, đôi mắt hơi cúi, thẳng tắp quỳ gối chính giữa linh đường, nếu không phải thỉnh thoảng hắn đưa tay bỏ tiền giấy vào tang bồn (chậu đốt giấy tiền vàng bạc), sẽ làm người ta hoài nghi đó chỉ là một khối bạch ngọc điêu khắc thành tượng người.

Bùi Nguyên Ca nhìn Hoàng Mặc như vậy, lòng đau như dao cắt.

Hoàng Mặc trước đây, bất luận là lâm vào tuyệt cảnh như thế nào, bất luận biểu tình đau thương như thế nào lại cũng giống như một bức họa đầy màu sắc rực rỡ, mỗi một động tác đều lộ ra khí phách, bất cứ lúc nào nhìn thấy hắn đều cảm thấy đầy sức sống sáng ngời. Nhưng mà, hắn hiện tại, giống như bị đánh nát tất cả khinh cuồng của tuổi trẻ, chỉ còn lại một mảnh trầm mặc lạnh như băng, giống như một lưỡi dao sắc bén lui về trong vỏ kiếm màu đồng, đột nhiên từ sáng rọi trở nên ảm đạm.

Giống như đã nhận ra hơi thở của Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoàng Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt liễm diễm lúc trước giờ chỉ còn tràn đầy tơ máu.

Nhưng một khắc khi ánh mắt kia dừng trên người nàng hình như nở rộ ra le lói sáng rọi, y như vẫn là Cửu điện hạ tao nhã tuyệt thế lúc trước. Nhưng rất nhanh, ánh sáng kia liền ảm đạm, biến thành một mảnh hoàn toàn ôn hòa trầm tĩnh, khóe miệng có chút cong lên, rốt cục mở miệng nói câu đầu tiền trong suốt mấy ngày này: "Là Hàn Lân nhờ nàng tới khuyên ta có phải không?"

"Là Hàn Lân để cho ta tới." Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu: "Nhưng mà ta đến không phải muốn khuyên chàng!"

Trong đôi mắt Vũ Hoàng Mặc đột nhiên lại nở rộ ra sáng rọi giống như mới vừa rồi, độ cong trên khóe môi càng sâu, đột nhiên đứng dậy, lấy ra ba nén nhang, châm, sau đó đưa cho Bùi Nguyên Ca. Bùi Nguyên Ca tiếp nhận nhang, tiến lên cung kính dập đầu ba cái, lại đưa nhang cho Vũ Hoàng Mặc. Vũ Hoàng Mặc cắm nhang vào lư hương trước linh đường, nhẹ nhàng nói: "Nhìn thấy nàng tới, nương nhất định sẽ vui vẻ, nương vẫn luôn muốn gặp nàng, đáng tiếc... ."

Bùi Nguyên Ca nghe, bỗng nhiên lại nhịn không được lệ rơi đầy mặt.

Làm xong tất cả, Vũ Hoàng Mặc mới xoay người nhìn nàng: "Vì sao nàng không phải tới khuyên ta?"

"Bởi vì, Hoàng Mặc mà ta biết sẽ không cần ta khuyên!", Bùi Nguyên Ca khẳng định nói, nhìn vào mắt hắn, ánh mắt liễm diễm giống như cầu vồng đẹp nhất phía chân trời: "Hắn không phải một người sẽ bị khốn cảnh đánh gục, cũng không phải một người sẽ chìm trong đau khổ. Cho dù hắn vì mẹ ruột chết mà cảm thấy đau xót, cho dù hắn muốn suy sụp cũng phải lột một lớp da của kẻ thù trước rồi mới suy sụp! Sở dĩ hắn im lặng chỉ là vì muốn an tĩnh ở bên cạnh mẫu thân của hắn trong giây phút cuối cùng, cũng bởi vì hắn cho rằng làm như vậy mới là thỏa đáng nhất! Hoàng Mặc như vậy cần gì ta phải khuyên nữa?"

Khi nghe được tin dữ của Vương mỹ nhân, Vũ Hoàng Mặc không rơi nước mắt.

Khi nhìn thấy thi thể Vương mỹ nhân, Vũ Hoàng Mặc cũng không rơi nước mắt.

Nhìn Liễu quý phi ở bên cạnh diễn trò, nghe phụ hoàng nhận định hắn giết mẹ, Vũ Hoàng Mặc cũng không rơi nước mắt.

Nhưng mà, hiện tại nghe Nguyên Ca nói lời leng keng hữu lực như vậy, trong mắt Vũ Hoàng Mặc từ từ hiện ra một tầng lại một tầng mưa bụi, rốt cục ngưng kết thành nước mắt, một giọt một giọt rơi xuống dưới. Nam nhi có lệ không dễ rơi, hắn chưa bao giờ ở trước mặt bất luận kẻ nào rơi nước mắt, ngay cả trước mặt Vương mỹ nhân và Liễu quý phi cũng vậy, nhưng mà, hiện tại hắn cũng không muốn lau đi, không muốn che giấu, bởi vì, nữ tử nhỏ bé nhu nhược này có thể nhìn thấy hắn rơi lệ.

Lên trời xuống đất, chỉ có duy nhất trước mặt nàng hắn mới có thể lộ ra yếu thế, mở rộng cửa lòng, làm cho hắn an tâm.

Lúc tất cả mọi người vứt bỏ hắn, chỉ có nàng còn cứng rắn đứng bên cạnh hắn như vậy; lúc tất cả mọi người hoài nghi hắn, chỉ có nàng sẽ không chút dao động tin tưởng hắn; lúc tất cả mọi người cho rằng hắn suy sụp, chỉ có nàng sẽ tin tưởng hắn, có thể hiểu được tất cả nỗi khổ, tất cả thâm ý trong lòng hắn. Vũ Hoàng Mặc chưa bao giờ biết, thì ra trong lòng có một người như vậy là chuyện tốt đẹp biết bao nhiêu, thật giống như ánh mặt trời chiếu xuyên qua tất cả khói mù và u ám trước mắt, cứ chấp nhất chiếu trên người hắn như vậy, làm cho hắn rời xa những vực sâu hắc ám và rét lạnh.

Vũ Hoàng Mặc hắn may mắn biết bao mới có thể gặp được người khiến mình trân quý một lòng như vậy, có thể được người đó cũng yêu thương trân quý chính mình?

"Nguyên Ca!", Vũ Hoàng Mặc nhẹ giọng gọi, run run ôm cô gái trước mắt vào trong lòng.

Bùi Nguyên Ca cũng gắt gao ôm lấy hắn, không chịu buông ra mảy may.

"Nguyên Ca, Nguyên Ca... ." Vũ Hoàng Mặc thì thào, một lần lại một lần gọi tên nàng, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng mà đến bên miệng lại nói không thành câu: "Không nên, nương vừa mới chết đi, ta không nên vui vẻ như vậy, nhưng mà hiện tại ta thật sự thật sự rất vui vẻ... Nguyên Ca, ta may mắn biết bao mới có thể quen biết nàng, lại có thể khiến cho trong mắt nàng cũng có ta, ta thật sự... Nguyên Ca, đêm đó nghe được tin nương chết, nhìn thấy thi thể của nương, ta thật sự cảm thấy trời đất sụp đổ, ta vẫn nghĩ đến một ngày nào đó, ta có thể đón nương ra khỏi hoàng cung, có thể hiếu thuận nương thật tốt, để cho nương an hưởng tuổi già, nhưng ta thật không ngờ nương đi đột ngột như vậy, thậm chí ngay cả gặp mặt nương lần cuối cùng ta cũng không làm được... Nguyên Ca... ."

Hắn nhẹ giọng nỉ non, hỗn loạn kể ra nội tâm đau xót và bàng hoàng, máu và nước mắt thành sông.

Bùi Nguyên Ca gắt gao ôm hắn, lắng nghe, bởi vì nàng biết, những lời nói hỗn loạn không thành câu này là tình cảm sâu nhất trong đáy lòng Hoàng Mặc, bao gồm tất cả cảm xúc từ lúc hắn biết được tin Vương mỹ nhân chết đến bây giờ, tất cả đau xót và oan khuất, bi phẫn và thống khổ... . Trừ nàng, hắn không thể chia sẻ với bất kỳ ai.

Không biết qua bao lâu, Vũ Hoàng Mặc rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh lại: "Nguyên Ca, chuyện ta đã hứa với nàng có lẽ ta sẽ không làm được!"

"Chàng nói là…?", Bùi Nguyên Ca hỏi.

Vũ Hoàng Mặc đau thương nói: "Vốn ta đã đáp ứng nàng, đợi cho tân hoàng đăng cơ, ta sẽ dẫn nàng đi đến đất phong, chúng ta mở tiệm thêu, đi đánh nhau, đi làm tất cả mọi chuyện mình muốn mà không cần kiêng nể gì... . Nhưng mà hiện tại, ta phải nuốt lời. Bởi vì,… " hắn thong thả nói từng chữ từng chữ khắc cốt ghi tâm: "Ta không thể tha thứ cho hung thủ ích kỷ tàn nhẫn hại chết nương ta, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ! Ta muốn chính mắt, không, chính tay đưa bọn họ xuống địa ngục!"

"Chàng biết là ai sao?"

Vũ Hoàng Mặc gật gật đầu, giọng nói đau kịch liệt: "Ta vẫn luôn biết, lúc ban đổ Diệp thị chính là lúc nương nguy hiểm nhất, bất luận là mẫu phi hay là Liễu thị cũng sẽ không dễ dàng buông tha nương. Cho nên, lúc rời kinh ta lo lắng an nguy của nương, để Hàn Thiết mang theo ám vệ âm thầm bảo hộ nàng. Hiện tại, ám vệ còn lại biến mất, thi thể Hàn Thiết mặc quần áo loạn đảng Diệp thị chết ở Lãnh Thúy cung... . Ngoại trừ Lý Minh Hạo, không ai có thể khiến cho Hàn Thiết ngay cả thời gian đưa nương trốn đi cũng không có; ngoại trừ Liễu quý phi, không ai có thể phỏng đoán tâm tư phụ hoàng tinh chuẩn như vậy, khiến cho ta ngay cả biện luận đường sống cũng không có..."

Khi hắn nói đến Liễu quý phi ngữ điệu thập phần hờ hững, giống như chỉ là đang nói đến một người xa lạ.

Nhưng Bùi Nguyên Ca nghe ra được trong ngữ điệu bình tĩnh có chứa đau xót, càng thêm dùng lực ôm lấy hắn, giống như muốn nhờ động tác này giảm bớt một ít bi thống trong lòng hắn, lại giảm bớt một ít...

Hắn quả nhiên cũng đoán được, còn đoán được sự thật tàn khốc nhanh hơn so với nàng.

Bùi Nguyên Ca do dự: "Chàng có biết vì sao Hoàng thượng nhận định chàng là hung thủ hại chết Vương mỹ nhân không?"

"Ta không biết." Vũ Hoàng Mặc lắc đầu: "Nhưng mà, ta vẫn có thể cảm giác được, phụ hoàng không quá thích ta, chỉ là cần ta để áp chế Vũ Hoàng Triết, đồng thời giúp Liễu quý phi và ông ấy đối phó Diệp thị mà thôi." Nhìn thấy khuôn mặt Bùi Nguyên Ca trầm tư, biết nàng vì lo lắng chính mình, trong lòng Vũ Hoàng Mặc như có dòng nước ấm chảy qua, nhợt nhạt cười nói: "Không cần lo lắng cho ta, cho tới bây giờ ta vốn chưa từng có phụ thân, về sau cũng sẽ không có, chuyện này không tính là cái gì!"

"Nhưng mà..." Bùi Nguyên Ca đầy mặt lo lắng.

Vũ Hoàng Mặc cười, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua da thịt nàng trắng mịn nõn nà: "Nàng yên tâm đi! Phụ hoàng là người lạnh lùng khôn khéo, sẽ không bởi vì tình cảm cá nhân mà chặt đứt đường sống của ta, giống như trước đây vậy, ông ấy rõ ràng không thích ta, nhưng mà ta có thể giúp ông ấy đối phó Diệp thị, ông ấy vẫn trọng dụng ta không phải sao? Sau này cũng giống như vậy, cho dù ông ấy cho rằng ta giết mẹ, nhưng mà ta là một lưỡi dao sắc bén có thể vì ông ấy làm rất nhiều chuyện, ông ấy không thể không cần ta. Cho nên, ông ấy mới có thể áp chế chuyện ở Lãnh Thúy cung, bởi vì, cho dù cho rằng ta giết mẹ, cho dù không thích ta, ông ấy cũng sẽ không vì nương ta, một mỹ nhân thất sủng đã lâu mà bỏ qua vũ khí lợi hại này!"

"Làm sao có thể giống nhau chứ?", Bùi Nguyên Ca thở dài: "Lúc trước còn có Liễu quý phi..."

"Liễu quý phi... . Hừ, vậy thì nàng càng không cần lo lắng. Nguyên Ca, cho dù hiện tại trong lòng nàng ấy hận ta bao nhiêu, muốn trừ bỏ ta như thế nào, nhưng mà ở mặt ngoài, nàng ấy càng phải giả bộ từ ái yêu thương ta có thêm, trừ phi nàng ấy muốn để phụ hoàng hoài nghi nương ta chết là nàng ấy giá họa cho ta! Trong chuyện này còn có rất nhiều điểm ta có thể lợi dụng để xoay chuyển tình thế, không giống nàng tưởng tượng hiểm ác, không có đường sống như vậy. Cho tới nay ta đều sống trong hoàn cảnh đi trên lưỡi dao, cửu tử nhất sinh, đây vốn là phương thức ta quen thuộc nhất, cũng am hiểu nhất, sau này có lẽ sẽ hơi gian nan, nhưng mà tuyệt đối sẽ không giống như nàng nghĩ không có cơ hội phản kháng như vậy!"

Ngón tay thon dài trắng noãn tham luyến xoa trên mặt Bùi Nguyên Ca: "Yên tâm đi, Nguyên Ca, cho dù là vì nàng, ta cũng sẽ ban đổ bọn họ!"

"Nghe chàng nói như vậy, ta an tâm!", thấy Hoàng Mặc tỉnh táo lại, có thể phân tích tình hình thấu triệt như thế, hiển nhiên đoạn thời gian này, hắn không chỉ lấy tịnh chế động, đồng thời đã phân tích tình cảnh trước mắt, phân tích tất cả điểm có thể lợi dụng để xoay chuyển tình thế. Bùi Nguyên Ca có chút yên tâm, đáy lòng thậm chí hơi hổ thẹn: "Thực xin lỗi, lúc trước ta còn nghĩ đến... Hoàng Mặc, ta còn không đủ tin tưởng chàng, lại còn cho rằng tình cảnh kế tiếp của chàng sẽ gian nan vô cùng... ."

"Nha đầu ngốc, ta biết bàng lo lắng cho ta." Vũ Hoàng Mặc cười khẽ, lập tức mang vẻ mặt áy náy: "Thực xin lỗi, trong khoảng thời gian này, ta chỉ lo chính mình khổ sở, quên nàng cũng sẽ lo lắng cho ta, khổ sở vì ta, để nàng phí rất nhiều tâm tư. Xem nàng kìa, gầy mất một vòng, đều là ta không tốt! Nguyên Ca, về sau sẽ không xảy ra nữa đâu! Nàng tha thứ ta lần này được không?"

"Chỉ cần chàng có thể đánh bại đám sài lang kia, ta sẽ tha thứ chàng!", ánh mắt Bùi Nguyên Ca sáng quắc, giống như đang cười. 

Vũ Hoàng Mặc gật đầu, chậm rãi nói: "Sẽ, nhất định sẽ!". Đột nhiên, hắn như là nhớ tới cái gì, vẻ mặt lo âu: "Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của nàng cũng không tốt có phải không! Lý Minh Hạo vốn là có lòng dạ khó lường với nàng, nay hắn thành Thất điện hạ, chỉ sợ sẽ càng từng bước ép sát có phải hay không?", thấy sắc mặt Bùi Nguyên Ca khẽ biến, vẻ mặt hắn cũng bỗng nhiên khó coi: "Nguyên Ca, xảy ra chuyện gì?"

Bùi Nguyên Ca do dự, vẫn là kể lại chuyện Vũ Hoàng Diệp ép sát.

Giết mẫu thân hắn, nay còn muốn giành thê tử tương lai của hắn... hai tay Vũ Hoàng Mặc nắm chặt thành quyền, nhắm mắt suy nghĩ một lát, mở mắt nói: "Hiện tại ta không thể thỉnh phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn cho ta và nàng!"

Bùi Nguyên Ca thực sự sợ Hoàng Mặc bị chuyện này đả kích, liều lĩnh chạy đến chỗ Hoàng đế thỉnh chỉ tứ hôn, không nói đến Hoàng đế căn bản sẽ không đồng ý, hiện tại Vương mỹ nhân vừa qua đời, nếu Hoàng Mặc thật sự làm ra loại chuyện này thì chính là đại bất hiếu không thể nghi ngờ. Hiện tại nghe hắn nói như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Ca hơi yên ổn, càng xác định lời Hoàng Mặc mới vừa nói là lời nói bình tĩnh lý trí chứ không phải vì an ủi nàng mà thuận miệng nói.

"Ta hiểu được!", Bùi Nguyên Ca gật đầu, thông cảm nói: "Chuyện này chính ta sẽ xử lý tốt, chàng không cần lo lắng."

"Nga? Nàng đã có chủ ý sao?", Vũ Hoàng Mặc kinh ngạc nói.

"Ách..." Bùi Nguyên Ca chỉ là thuận miệng an ủi hắn, biết hiện tại tình cảnh của hắn khó khăn, không muốn hắn lại vì chính mình hao tâm tổn trí, không nghĩ tới Hoàng Mặc sẽ truy vấn, sợ run một lát mới nói: "Lúc trước khi ban đổ hoàng hậu, Hoàng thượng từng nói, chuyện đó xem như công lao của một mình ta, chỉ là không thể quang minh chính đại ban thưởng. Cho nên Hoàng thượng đáp ứng ta một điều kiện, tương lai trong phạm vi ông ấy có thể làm được, ông ấy sẽ đáp ứng ta một chuyện. Chuyện ta muốn chính là tạm thời ông ấy không cần tứ hôn cho ta, điều kiện này Hoàng thượng luôn có thể đáp ứng có phải không?"

"Nếu phụ hoàng căn bản là không gặp nàng, không cho nàng cơ hội đề nghị điều kiện này thì sao?", Vũ Hoàng Mặc trầm mặc một lát, hỏi.

Bùi Nguyên Ca cắn môi, đúng vậy, hiện tại Hoàng đế căn bản là không chịu gặp nàng, hoàn toàn không cho nàng cơ hội đề chuyện này. Nghĩ như vậy, nàng càng an tâm Vũ Hoàng Mặc thêm một phần, Hoàng Mặc ở Lãnh Thúy cung vẫn có thể đoán được hành vi của Hoàng đế, hiển nhiên hiểu biết Hoàng đế càng sâu so với nàng, lời hắn nói lúc nãy cũng không phải là lời nói suông. Có phần nắm chắc này, tình cảnh sau này của hắn thật sự không gian nan giống nàng tưởng tượng như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện nàng băn khoăn nhất vẫn là an nguy của Vũ Hoàng Mặc.

"Nhìn dáng vẻ của nàng, bị ta đoán đúng có phải không?", Vũ Hoàng Mặc mỉm cười: "Lại nói, mặc dù điều kiện của phụ hoàng có chứa nhiều hạn chế, nhưng ở thời điểm quan trọng chính là bùa hộ mệnh của nàng, lãng phí như vậy thật sự đáng tiếc. Thay vì như thế, không bằng nghĩ biện pháp bắt được nhược điểm của Vũ Hoàng Diệp, ngăn chặn chuyện này từ gốc rễ. Chỉ cần Vũ Hoàng Diệp không đề nghị chuyện này với phụ hoàng, với sự thương tiếc của phụ hoàng đối với nàng, sẽ không dễ dàng nhận lời tứ hôn."

"Nhược điểm của Vũ Hoàng Diệp..." Bùi Nguyên Ca suy tư, nếu có thể bức bách Vũ Hoàng Diệp tạm thời từ bỏ kế hoạch bức hôn, hiển nhiên không thể là nhược điểm tầm thường, ít nhất phải để Vũ Hoàng Diệp cảm thấy bị uy hiếp mới được. Nhưng mà, theo Bùi Nguyên Ca biết, không thể tưởng tượng được Vũ Hoàng Diệp có thể có nhược điểm gì lớn như vậy. Tuy rằng hắn từng ba lần bốn lượt chặn đường nàng, lời nói hành vi vô lễ, nhưng có tiền lệ đêm khuya chặn lại xe ngựa, với sự thiên vị lúc này của Hoàng đế đối với Vũ Hoàng Diệp, cộng thêm tình cảnh hiện nay của nàng, muốn làm cho Hoàng đế tin cũng thực khó khăn.

"Ta không nghĩ ra được." Bùi Nguyên Ca suy tư hồi lâu, vẫn là từ bỏ: "Chàng nghĩ ra gì sao?"

"Ta không biết hắn có nhược điểm gì như vậy hay không, nhưng mà chúng ta có thể chế tạo ra một cái... ." Vũ Hoàng Mặc cười yếu ớt nói: "Vũ Hoàng Diệp tâm tư tinh tế, phản ứng lại mau, nay lại được phụ hoàng yêu thích, bên cạnh còn có một Liễu quý phi đa mưu túc trí như vậy, muốn tính kế hắn cũng không dễ dàng. Nhưng mà, hắn có khuyết điểm rất lớn chính là tự phụ cao ngạo, hơn nữa hiện tại hắn cho rằng, ta đã bị hắn ban đổ không còn cơ hội xoay người, mà nàng lại trốn không thoát lòng bàn tay hắn. Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này, làm cho hắn trèo cao té thật đau!"

Vũ Hoàng Mặc nói xong, đôi mắt chợt nhìn Bùi Nguyên Ca, lóe ra ánh sáng tính kế: "Ta nhớ rõ, nàng còn có một đại tỷ tỷ thực phiền toái có phải không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK