Tiết đoan ngọ, trước sông Xích Hà người đông đúc quá mức chật chội, xe ngựa cỗ kiệu không thể đi nổi, cuối cùng Kinh Triệu doãn phải mời thống lĩnh cấm vệ quân kinh thành điều một đội cấm vệ quân đến duy trì trật tự, lúc này đường phố mới khai thông. Nhưng mà, khi Bùi Nguyên Ca cùng Bùi Nguyên Hoa đi vào Di Nhiên cư lại bị chưởng quầy với tiểu nhị báo rằng, phụ thân mẫu thân cùng hai vị tỷ muội đều không có ở Di Nhiên cư.
"Chưởng quầy, rõ ràng Bùi phủ chúng ta đặt trước nhã gian lầu bốn, làm sao có thể... ." Bùi Nguyên Hoa ôn tồn hỏi, trong giọng nói lại lộ ra vài phần lo âu. Trước mắt tuổi nàng đã lớn, Thư Tuyết Ngọc đã có ý niệm gả nàng ra ngoài, lúc này, bất cứ cơ hội có thể triển lộ phong thái đều không thể bỏ qua. Tiết đoan ngọ này, quan lớn quý tộc, thậm chí con cháu hoàng thất đều có mặt, đúng là tốt cơ hội.
Nghe nàng nói xong, chưởng quầy vẫn đang cúi đầu chỉ để ý bàn tính lập tức ngẩng đầu, có chút nghi hoặc hỏi: "Các ngươi là?"
"Chúng ta là tiểu thư Bùi phủ , bởi vì có chút việc xuất môn chậm, vốn dĩ cùng phụ thân mẫu thân hội hợp ở Di Nhiên cư." Bùi Nguyên Hoa chân thành có lễ. "Nếu chưởng quầy biết gia phụ gia mẫu ở đâu, thỉnh báo cho biết, tiểu nữ vô cùng cảm kích."
"À, hóa ra là Bùi tiểu thư!" Vẻ mặt chưởng quầy lập tức thay đổi, trong tươi cười mang theo vài phần lấy lòng, "Tiểu nhân không biết là lệnh kim Bùi phủ , mong hai vị tiểu thư thứ tội. Bùi thượng thư cùng Bùi phu nhân xác thực không ở Di Nhiên cư, mà ở Lâm Giang Tiên. Đã cố ý phân phó, nếu hai vị tiểu thư đến, bảo tiểu nhân phái người dẫn hai vị qua đó. Hoàng Liên, mau dẫn hai vị tiểu thư này đến thiên thượng khách đi!"
Thiên thượng khách?
Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa cùng ngẩn ra.
Chẳng đường thi đấu thuyền rồng khoảng hơn mười dặm, toàn bộ ven bờ đều là tửu lâu, quan sát thuyền rồng vô cùng thuận lợi. Mà càng tới gần những tửu lâu ở cuối, tầm nhìn phong cảnh càng tuyệt vời, ngày thường cũng thôi, nhưng vào ngày tiết Đoan ngọ thế này, dù có tiền cũng không làm gì được, chưa kể còn phải xem quyền thế địa vị. Di Nhiên cư đã gần cuối chặng đường, có thể nhìn xa đến điểm cuối. Mà Lâm Giang Tiên chính là cuối chặng, vị trí tốt, tầng lầu lại cao, trang trí xa hoa, địa điểm xem thuyền rồng đều bị hoàng hoàng thân quốc thích bao trọn.
Cho dù phụ thân là Hình bộ thượng thư, cũng không đặt được nhã gian ở đó, chỉ có thể đặt ở Di Nhiên cư.
Tại sao bây giờ lại đến Lâm Giang Tiên?
Bùi Nguyên Ca không khỏi cảm thấy kỳ quái, mơ hồ cảm nhận được trong chuyện này có nội tình khác.
Bùi Nguyên Hoa đương nhiên cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng vui sướng càng nhiều hơn. Hôm nay Lâm Giang Tiên đều là quan lớn quý tộc, hơn nữa Thiên thượng khách so với bên kia sông Xích Hà xa xa tương đối, nơi đó là nơi hoàng tộc thuyền rồng dừng chân, nhìn qua cửa sổ có thể thấy người đối diện, nói không chừng có thể trực tiếp nhìn thấy Ngũ điện hạ. Lấy tài hoa của Ngũ điện hạ, có thể thông suốt huyền cơ trong bài thơ của nàng, nếu lại có thể ngẫu nhiên gặp nhau...
Tim Bùi Nguyên Hoa bỗng nhiên đập nhanh hơn, quả nhiên ông trời cũng giúp nàng.
Được tiểu nhị dẫn dắt, hai người cưỡi xe ngựa, thuận lợi đi vào Lâm Giang Tiên. Bùi Chư Thành cùng Thư Tuyết Ngọc ở tầng năm cao nhất, rèm châu ngọc câu, bảo đỉnh tương cầm, bốn phía còn treo tranh chữ số mệnh, hào hoa xa xỉ lại không mất lịch sự tao nhã. Phía sông Xích Hà mở ra ba cửa số lớn, giúp khách nhân ngắm thuyền rồng. Khi hai người đi vào, Bùi Chư Thành mang theo Bùi Nguyên Xảo và Bùi Nguyên Dung ngắm cảnh ở cửa sổ giữa, kể các loại điển cổ phong cảnh bên ngoài.
Bùi Nguyên Xảo lần đầu tiên thân cận (gần gũi) với phụ thân, kích động tới mức ánh mắt tỏa sáng, sáng quắc nhìn Bùi Chư Thành.
Bùi Nguyên Dung bộ dáng rầu rĩ có chút không vui, không biết có phải bởi vì cảm thấy khó chịu Bùi Nguyên Xảo ở cạnh hay không, cũng không để ý tới Bùi Chư Thành, chỉ nhìn chằm chằm lầu các đối diện.
Thư Tuyết Ngọc đứng trước cửa số bên trái, bên cạnh có Ôn phu nhân và Ôn Dật Lan, đang ngồi cười nói.
Nghe tiếng hai người bước vào, mọi người đồng thời quay đầu, Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc thấy hai người đến bình an, thở phào nhẹ nhõm, dẫn lại đây chào mọi người. Bùi Nguyên Xảo tàm tạm, Bùi Nguyên Dung thấy hai người, vẻ khó chịu trên mặt càng tăng, không tình nguyện đáp lễ, thuận miệng trả lời liền chạy lại chỗ ngồi. Nhìn bộ dáng không hiểu gì cả của Bùi Nguyên Ca, Ôn Dật Lan bước tới, nắm cánh tay nàng, nhỏ giọng thì thầm: "Khi chúng ta đến, Bùi thượng thư đang mắng tam tỷ của muội, không cho nàng tới ngồi cửa bên phải gần thưởng đài nhất, nói là giữ cho muội với đại tỷ, thành ra khiến nàng ta bực tức."
Nói xong, trong mắt toát ra khát vọng cùng hâm mộ sáng rọi: "Cha muội thật tốt với muội!"
Biết nàng lại nghĩ tới hôn sự hoang đường kia, Bùi Nguyên Ca nắm chặt tay nàng, bày tỏ an ủi. Bên kia Bùi Nguyên Hoa cười nói: "Con còn đang tò mò, tại sao phụ thân mẫu thân lại đến Lâm Giang Tiên? Hóa ra là được Ôn phu nhân hỗ trợ."
Ôn Các lão sắp thăng nhiệm thủ phụ, Ôn phủ cũng theo đó nước lên thuyền lên, có thể đặt nhã gian ở Lâm Giang Tiên cũng không kỳ quái.
Ôn phu nhân dấu tay áo cười nói: "Lời này của đại tiểu thư quá đề cao ta rồi, ta nào có thể đặt được nhã gian tốt nhất ở Lâm Giang Tiên? Chẳng qua dính hào quang của Tuyết Ngọc và phụ thân ngươi thôi. Đám di nương cùng nhị phòng tam phòng kia nhà ta còn đang chen chúc tại một góc lầu hai đó!" Trong mắt bà lóe lên tia sáng bóng khác thường, ý tứ sâu xa nhìn Bùi Nguyên Ca nói. "Là Bùi phủ các ngươi có vận khí tốt, nói không chừng là tỷ muội các ngươi vận khí tốt."
Nghe bà nói khó hiểu, Bùi Nguyên Ca dùng ánh mắt nghi vấn chuyển qua Thư Tuyết Ngọc và Bùi Chư Thành.
Vẻ mặt hai người cũng không hiểu gì sao, Thư Tuyết Ngọc đáp: "Ta cũng không biết sao nữa. Lúc đến Di Nhiên cư, gặp đúng lúc có người gây chuyện, phá hỏng nhã gian chúng ta đặt trước, nay lại tiết Đoan Ngọ, nhã gian đã sớm chật ních, không thể đổi. Vốn dĩ còn tưởng rằng không xem được, không ngờ lúc rời đi, lại vừa vặn gặp được chủ nhân Lâm Giang Tiên tới, sau khi nghe chuyện này, nói vừa khéo nhã gian này có khách đặt nhưng bỗng nhiên nói có việc không tới nên nhã gian này bỏ trống, vì thế chúng ta tới đây."
Lông mày nhỏ của Bùi Nguyên Ca nhíu lại, khéo như vậy sao?
Đối với chuyện quá mức trùng hợp thế này, nàng luôn mang theo cảnh giác nhất định.
"Làm sao có thể khéo như vậy?" Bùi Nguyên Hoa cũng nghi hoặc, cũng mang theo vui sướng.
"Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ quái, sao có thể khéo như vậy?" Ôn phu nhân cười nói, "Ta vỗn dĩ ngồi ở nhã gian của Ôn phủ, nghe Triệu mama nói mơ hồ, ta còn không tin, đi lên nhìn thì đúng là thật. Dù sao ta cũng phiền mấy người trong nhà đó, nhã gian này của các người phong cảnh đẹp, vị trí tốt, dứt khoát dẫn Lan nhi tới đây chen chúc cùng các người, cũng dính vinh quang của các ngươi."
Bùi Nguyên Ca hỏi: "Vậy ban đầu đặt nhã gian này, là nhà ai?"
Thư Tuyết Ngọc lắc đầu: "Chưởng quầy không chịu nói, nói đây là quy củ của Lâm Giang Tiên quy củ. Trừ phi khách nhân cho phép, nếu không không thể để lộ."
Đây cũng là quy của của rất nhiều tửu lâu thượng đẳng, dù sao, bọn họ tiếp đãi phần nhiều là quan lớn quyền quý, người muốn nịnh bợ rất nhiều, lại khổ không có phương pháp. Nếu để mấy tin tức này bị lộ ra, người muốn đến bái kiến lấy lòng tuyệt đối sẽ giống ruồi bọ xúm vào, làm sao còn có thể thanh tĩnh? Bởi vậy dần dà, tửu lâu liền có quy củ này, càng là tửu lâu thượng đẳng càng giữ kín miệng.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, hôm nay ra ngoài chơi, đừng vì chuyện này mà tiêu phí tâm tư. Dù sao Bùi phủ chúng ta không trộm không cướp, chẳng lẽ vì một nhã gian ở Lâm Giang Tiên mà vạch tội ta hay sao? Thuyền rồng sắp bắt đầu, nhanh nhanh lại đây xem!" Bùi Chư Thành cũng cảm giác việc này có chút kỳ quái, nhưng ông xưa nay hào sảng thẳng thắn, tự nhận việc này không có chỗ nào không ổn, nên không để ở trong lòng.
Có điều, sao giờ này đứa nhỏ Phó Quân Thịnh kia vẫn chưa tới?
Rõ ràng ông dặn dò chưởng quầy Di Nhiên cư, nếu có Thọ Xương Bá phủ nhân hỏi thì nói ông ở Lâm Giang Tiên nha!
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói nho nhã mà lại cung kính: "Tiểu chất Phó Quân Thịnh, nghe nói Bùi thế bá ở đây, đặc đến bái kiến, chúc bá phụ cùng bá mẫu mạnh khỏe."
Rốt cục tới rồi! Bùi Chư Thành thở phào: "Vào đi."
Cửa phòng đẩy ra "kẹt" một tiếng, lộ ra bóng dáng Phó Quân Thịnh. Thư Tuyết Ngọc lôi kéo Ôn phu nhân, cùng đánh giá hắn. Chỉ thấy thiếu niên anh tuấn trước mặt mặc thông bào cổ tròn màu xanh nhạt thêu kiếm lan lụa hoa, dáng người có vẻ cao to, bởi vì chắp tay hành lễ nên chỉ nhìn được đỉnh quan rực rỡ ánh vàng, tua nhung đỏ thẫm run nhè nhẹ, lộ ra một chút khẩn trương. Sau khi cúi chào xong thì ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt ôn nhuận, như trân châu đen sáng loáng, mắt sao mày kiếm, ngũ quan như ngọc, vô cùng tuấn tú.
Dáng vẻ đường đường, cử chỉ có lễ. Trong lòng Thư Tuyết Ngọc có ba phần vừa lòng.
Hơn nữa, mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy hắn có gã sai vặt đi cùng, lại lưu lại ngoài phòng, hiển nhiên là biết phòng trong có nữ quyến, là người thận trọng.
"Quân Thịnh không cần đa lễ." Bùi Chư Thành cười nói.
Sau khi gặp qua Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc, Phó Quân Thịnh lại chào bốn vị tiểu thư Bùi phủ, vẫn đều không dám nhìn, đến khi nghe được giọng nói mềm mại của Bùi Nguyên Ca gọi hắn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một màu lam nhạt, lại nhìn xiêm y màu lam trên người mình, nhất thời cảm thấy bản thân mất nhiều thời gian chọn xiêm y như vậy thật sự đáng giá, không khỏi nở nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: "Chào Nguyên Ca muội muội!"
Bùi Nguyên Ca hoàn lễ cười nói: "Chào Phó ca ca!"
Thư Tuyết Ngọc lại dẫn Phó Quân Thịnh giới thiệu với Ôn phu nhân và Ôn Dật Lan, hai bên đều qua lễ, bắt đầu hỏi một ít chuyện phiếm, Phó Quân Thịnh đáp từng lời. Nghe nói thân thể mẫu thân hắn có bệnh nhẹ, bởi vậy không đến xem thuyền rồng, phụ thân lại ra ngoài gặp đồng liêu, Thư Tuyết Ngọc lập tức hiểu được, hôm nay Phó Quân Thịnh đặc biệt tới đây là vì Nguyên ra, xem ra là có ý với con bé, trong lòng lại tăng thêm vài phần hảo cảm, nói: "Hôm nay ngươi có lẻ loi một mình, nếu không chê, không bằng ở đây xem thuyền rồng cùng chúng ta?"
Trong lòng Phó Quân Thịnh mừng rỡ, vội nói: "Đa tạ Bùi bá mẫu yêu mến." Sau đó lén lút nhìn Bùi Nguyên Ca, hơi đỏ mặt.
Hắn nghe phụ thân nói qua, hôn sự này vốn là Bùi bá phụ đề suất, hiển nhiên rất vừa lòng với hắn, lần này bảo hắn tới gặp là để Bùi bá mẫu nhìn mặt. Nếu có thể lưu lại ấn tượng tốt với Bùi bá mẫu, hôn sự của hắn và Bùi Nguyên Ca cũng sẽ nhanh chóng được định ra mà thôi. Nay Bùi bá mẫu bằng lòng cho hắn ở lại xem thuyền rồng, tức là coi như vừa lòng với hắn...
Cái liếc mắt này không thể tránh được con mắt của Thư Tuyết Ngọc, bà và Ôn phu nhân liếc nhau, đều khẽ gật đầu, mặt lộ ý cười.
Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói xu nịnh của tiểu nhị, gõ cửa biểu thị có người đến, trong tay nâng một cái khay rất to, mặt trên bày chín tấm thẻ mạ vàng, đánh dấu chín con số, phía dưới là tên người hoặc tên phủ đệ. Tiểu nhị điếm cười giải thích: "Đây là lệ thường thi đấu thuyền rồng vào tiết Đoan ngọ, trước khi thi đấu bắt đầu, đánh cược thuyền rồng có thể thắng, chẳng qua chỉ là trò vui nhỏ của các tiểu thư phu nhân, không biết các phu nhân muốn đặt hay không?"
"Thú vị vậy sao!!." Thư Tuyết Ngọc cười nói. "Lấy ra ta coi xem."
Chín tấm thẻ mạ vàng, có ghi Diệp phủ, có Liễu phủ, có cả Triệu phủ, hơn một nửa số đó Thư Tuyết Ngọc không biết phủ đệ nhà ai, chỉ có thẻ số năm và số chín thì khác, một cây viết Ngũ điện hạ, cây kia viết Cửu điện hạ. Nhưng mà có thể cùng hai vị này song song thi đấu, hiển nhiên phủ đệ đó cũng là phú quý khôn kể.
Thư Tuyết Ngọc đang do dự , Phó Quân Thịnh bỗng nhiên nói: "Tiểu chất nghe nói, phong quốc công Phùng lão tướng quân lấy quân pháp trị phủ, hộ vệ trong phủ kỷ luật nghiêm minh, vô cùng đắc lực, nói không chừng có thể thắng trận đầu thuyền rồng này. Ta đặt thuyền số 3, Phùng phủ năm lượng bạc."
Từ lúc Phó Quân Thịnh vào cửa đến giờ vẫn nho nhã lễ độ, đột nhiên giành nói trước khiến Thư Tuyết Ngọc không khỏi ngẩn ra.
Điếm tiểu nhị cười nói: "Thật ra vị công tử này nói không sai, nhưng mà phủ đệ Phùng lão tướng quân đã nhiều năm không thắng , năm rồi đều là Diệp phủ hoặc Liễu phủ thắng, Diệp phủ nắm phần thắng cao hơn. Nhưng mà năm nay Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ cũng phái người tham gia, nên rất khó nói trước được. Có điều vẫn là những thuyền đó có khả năng thắng nhất, thứ cho tiểu nhân nói thẳng, công tử ngài chọn thuyền của Phùng lão tướng quân, chỉ sợ sẽ bị thua."
"A?" Phó Quân Thịnh dường như có chút ảo não. "Ta chỉ nghe phụ thân nói Phùng lão tướng quân trị phủ nghiêm cẩn, nhất định có thể thắng, lại quên hỏi thăm năm trước ai thắng, cái này nhất định sẽ thua. Thôi thôi, nam tử hán đại trượng phu, nhấc tay không hối hận, chỉ có năm lượng bạc, thua thì thôi, không đáng vì nó mà đổi ý." Nói xong, lấy trong tay áo ra năm lượng bạc, đặt vào khay của tiểu nhị.
Bùi Nguyên Ca giật mình, bỗng nhiên nói: "Ta cũng cược thuyền số 3, Phùng phủ." Nói xong, nàng lấy trong hà bao ra hai lượng bạc, vươn bàn tay trắng nõn, đặt vào trong khay rồi thản nhiên cười với mọi người. "Nếu bốn chiếc thuyền kia tỉ lệ thắng lớn, tức là tiền đặt cược khẳng định thấp, không bằng Phùng phủ tiền đặt cược cao, thắng có thể gấp vài lần. Dù sao đều là tìm niềm vui, ta đánh cuộc vận khí của mình."
Thấy Bùi Nguyên Ca dường như hiểu ý của mình, trong lòng Phó Quân Thịnh dâng lên ngọt ngào.
Bùi Chư Thành nhìn hai người, vừa vặn nhận được ánh mắt Bùi Nguyên Ca đưa qua, nao nao, ngưng thần suy ngẫm một lát, bỗng nhiên nói: "Phùng lão tướng quân quân pháp như thần, chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, luôn luôn là trưởng bối ta kính ngưỡng. Vì sự kính ngưỡng này, ta cũng chọn hắn thắng. Nhưng mà mười lượng bạc!" Nói xong, lấy ra mười lượng bạc đặt lên.
Thấy ba người đều nói như thế, so với nguyên do khác trong đó, Thư Tuyết Ngọc cùng Ôn phu nhân cũng đều cược Phùng phủ.
Ôn Dật Lan chọn theo Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Xảo chọn theo Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc, Bùi Nguyên Hoa do dự. Thật ra nàng muốn chọn Ngũ điện hạ thắng, lại sợ dễ thấy, bởi vậy cũng bất đắc dĩ cược Phùng phủ. Bùi Nguyên Dung còn đang dỗi, tiểu nhị cũng không để ý, cầm khay cung kính lui xuống.
Nhìn đến Bùi Nguyên Dung cược Ngũ điện hạ, Bùi Chư Thành khẽ nhíu mày, thấy nàng lại cược Cửu điện hạ, lúc này mới giãn mày.
Nhưng trong lòng đúng là vẫn có chút thất vọng, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh, trong lòng mới cảm thấy hơi an ủi, cười nói: "Ta già rồi, còn phản ứng nhanh bằng hai người trẻ các ngươi, già rồi già rồi!"
Tuy ông nói vậy, trong giọng nói lại lộ ý vui mừng. Ban đầu chỉ cảm thấy Phó Quân Thịnh tính tình được, người biết tiến lên, có thể đối xử tử tế với Nguyên Ca, không ngờ hắn lại có sự thận trọng như vậy. Bùi Chư Thành chỉ có bốn nữ nhi, hơn nữa yêu thương Nguyên Ca, bởi vậy cũng vô cùng coi trọng chọn hôn phu cho chúng, thấy Phó Quân Thịnh tốt hơn cả trong tưởng tượng của ông, trong lòng vui sướng khó nói thành lời.
Phó Quân Thịnh vội nói: "Bùi bá phụ khen nhầm rồi, đó là Nguyên Ca muội muội phản ứng mau."
Thư Tuyết Ngọc nhìn ba người, nhịn không được hỏi: "Các ngươi làm gì bí hiểm vậy?"
"Trước mong Bùi bá mẫu khoan thứ tiểu chất vừa rồi mạo phạm đã giành nói trước." Phó Quân Thịnh nhận lỗi, sau mới giải thích nói. "Vài ngày trước tiểu chất nghe nói, tửu lâu ven sông Xích Hà đã ngầm đổi chủ. Lúc đó nghe nói không để ý, vừa rồi tiểu nhị cầm khay đến thỉnh cược, lại phá lệ nhắc đến Ngũ điện hạ, Cửu điện hạ cùng với Diệp phủ Liễu phủ, mới bỗng nhiên giật mình. Trong thẻ số này, chỉ có phủ đệ Phùng lão tướng là không liên quan nhất."
Hắn nói rất hàm súc, nhưng tất cả mọi người ngồi đây không ngốc, tự nhiên nghe được ý tứ trong lời của hắn.
Toàn bộ tửu lâu ven sông Xích Hà đổi chủ, lần này thi đấu thuyền rồng lại có Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ phái người tham gia, điếm tiểu nhị cố ý chỉ ra hai vị điện hạ dự thi, phần thắng lớn hơn. Tuy rằng tới đây đều là quan lớn quyền quý, nhưng cũng không rõ ràng tình huống thi đấu, nếu tùy tiện đặc cược, có thể không phải là chọn thuyền rồng mà là hướng về thế lực của hai vị hoàng tử, cảm thấy vị hoàng tử nào sẽ thắng. Mà thiên hướng này rất có khả năng ảnh hưởng tới kết cục trong tương lai. Điếm tiểu nhị luôn ở bên cạnh, trong lòng ai thắng đã có dự kiến trước. Lâm Giang Tiên như thế, chỉ sợ tửu lâu khác cũng như thế.
Cứ như vậy, trận thi đấu thuyền rồng này, trong lòng các vị quyền quý cảm thấy phần thắng ai cao, cũng coi như đã rõ rành rành.
Mà tình huống này, thân là chủ mới của tửu lâu, hiển nhiên lại càng rõ. Hiện tại không nắm rõ lai lịch của ông chủ mới, hơn nữa tình thế trong triều cũng rất hỗn độn, Bùi Chư Thành không có lòng phò tá, bởi vậy lựa chọn Ngũ điện hạ hay Cửu điện hạ đều không thích hợp, Diệp phủ và Liễu phủ cũng vậy. Mà Phong Quốc công Phùng phủ xuống dốc đã lâu, cũng không dính dáng tới hai bên. Bùi Chư Thành lại là võ tướng, tôn trọng Phùng lão tướng quân, bởi vậy chọn ông ta thắng là chuyện rất bình thường.
Phó Quân Thịnh tuổi còn nhỏ đã có thể nghĩ thông suốt điều mấu chốt, quả thực không dễ dàng.
Khó nhất là, hắn tuổi trẻ khí thịnh cũng không có tính toán lựa chọn Ngũ điện hạ hay Cửu điện hạ, mưu đồ lập công phò tá, sự trầm ổn này ở người trẻ tuổi cũng gặp không nhiều. Nghĩ đến đây, trong lòng Thư Tuyết Ngọc càng cảm thấy vừa lòng, bà vốn không mong đợi gả Bùi Nguyên Ca gả vào nhà phú quý, an ổn hoà thuận vui vẻ quan trọng hơn. Hiện tại xem ra, Phó Quân Thịnh này là lựa chọn rất tốt.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca khẽ động, ông chủ mới này, có thể chính là Nhan Chiêu Bạch, ca ca Nhan Minh Nguyệt hay không?
"Hài tử ngốc, hai nhà chúng ta qua lại giao hảo, nói có gì không phải phép, cũng không cần phải kinh sợ xin lỗi như vậy?" Thư Tuyết Ngọc cười nói. "Đừng câu thúc quá, cứ coi như người trong nhà, nếu đói bụng hay khát gì đó thì gọi người mang tới, đừng vì một chút tục lễ mà ủy khuất chính mình."
Nghe thấy xưng hồ và giọng điệu của bà đều thay đổi, Phó Quân Thịnh biết hôn sự này đã chắc tới mười phần, trong lòng rung động, thấp giọng nói: "Đa tạ bá mẫu."
Ôn phu nhân bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Ta đi xuống một chuyến, lát nữa quay lại."
Hiển nhiên bà muốn đi cảnh cáo mọi người Ôn phủ, không được tùy tiện đặt cược. Chỉ chốc lát sau đã trở lại, cười nói: "Ta xuống chậm, cũng may ở đó có công công, nói thẳng không được đặt cược, bởi vậy cũng ai dám." Nghĩ đến đây, bà lại cảm thấy có chút vui mừng, cha mẹ chồng đều ở đó, bà làm vợ lại có thể đi lên, có thể thấy được Ôn Các lão và Ôn lão phu nhân rất yêu thương đứa con dâu này, lại còn là tình chân thiết ý (tình cảm chân thành).
Điếm tiểu nhị đến mời đặt cược, biểu thị vòng thi đấu thuyền rồng thứ nhất sắp bắt đầu, mọi người liền đến bên cửa sổ quan sát.
Bùi Chư Thành và Phó Quân Thịnh là nam đinh, nên một mình ở sát bên cửa sổ bên trái, Thư Tuyết Ngọc và Ôn phu nhân dẫn theo Bùi Nguyên Dung, Bùi Nguyên Xảo ở cửa giữa, Bùi Nguyên Ca, Ôn Dật Lan và Bùi Nguyên Hoa ở cửa bên phải.
Vừa đứng ở cửa sổ, Bùi Nguyên Ca đã biết vì Bùi Nguyên Dung tức giận bất bình rồi.
Thiên Thượng khách của Lâm Giang Tiên cách Giang Tương vọng cao thấp tương đương, đối diện cửa sổ Bùi Nguyên Ca đang đứng chính là nhã gian của Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ. Mà cửa sổ ở giữa, tầm nhìn sẽ hơi kém một chút, khó trách Bùi Nguyên Dung buồn bực vì không tranh được cửa số này. Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca tin tưởng, sở dĩ phụ thân an bài như vậy, tuyệt đối không có tâm tư khác mà chỉ nghĩ cửa sổ này cách thưởng đài gần nhất, thích hợp xem đua thuyền nhất, cho nên để lại cho nàng và Bùi Nguyên Hoa.
Dường như cũng nhìn thấy nàng, Vũ Hoằng Triết ở cửa sổ bên trái, giơ ly rượu lên, hướng về xa xa phía nàng như chào hỏi, thần thái ôn hòa.
Bùi Nguyên Ca bất đắc dĩ gật đầu, ánh mắt không tự giác hướng sang cửa sổ bên phải, trên đó có mấy bồn hoa mẫu đơn nở rộ, tím đỏ hòa vào nhau, sắc màu rực rỡ. Nhưng mà, đóa hoa quốc sắc thiên hương đúng là rất hấp dẫn ánh mắt, nhưng chỉ cần nhìn đến vị điện hạ mặc hồng y phía sau chúng, tư thái lười nhác yêu nghiệt, liền bị làm phai nhạt. Vũ Hoằng Mặc tựa người vào cửa sổ, hai tay ôm ngực, nheo đuôi mắt cười như không cười, một thân hồng y diễm lệ vô song, lại càng nổi bật lên khuôn mặt tuyệt mỹ, tựa như trong bụi hoa nảy sinh ra yêu nghiệt, yêu diễm mị hoặc, dụ mất lòng người.
Không biết có phải ảo giác hay không, cách mặt sông rộng lớn, Bùi Nguyên Ca mơ hồ cảm thấy, trong phút chốc đứng ở cửa sổ, Vũ Hoằng Mặc từng giương mắt nhìn nàng trong nháy mắt. Có điều, trong đôi mắt kia lại tràn đầy sự không vui cùng tức giận, rồi nhanh chóng cụp xuống, như là không muốn nhìn nàng thêm cái nào nữa.
Rất rõ ràng, lại có người chọc giận vị tổ tông này rồi.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca thầm đồng cảm với người kia, vị tổ tông Cửu điện hạ này, keo kiệt lại mang thù, tính cách quái đản, một khi hắn không hài lòng, tất cả mọi người đều không hay ho theo. Không biết người không hay ho làm Cửu điện hạ tức giận kia là ai? Có thể khiến Cửu điện hạ tức giận kéo dài đến bây giờ cũng chưa tiêu, người nọ nhất định xong đời rồi!
"Cung mama, cửa sổ đối diện, nữ tử mặc áo lam mang khăn che mặt màu trắng chính là Bùi Nguyên Ca."
Trong nhã gian bên trái, Vũ Hoằng Triết nói với mama nhìn có vẻ già nua hiền hoa đứng phía sau. "Cung mama là lão nhân trong cung, có đôi mắt lợi hại, không biết Nguyên Ca cô nương có lọt vào ánh mắt của ngươi hay không?"
"Là cô nương giữ quy củ, ý vị cũng được, rất hiếm gặp." Cung mama đánh giá cẩn thận, thầm gật đầu. Cô nương kia mặc một thân y phục lam nhạt, phối kết hợp rất thoả đáng, vô cùng tương xứng với khí chất thanh lệ thoát tục của nàng, nhẹ nhàng đứng nơi đó, tựa như một đóa sen trắng nổi trên mặt nước, thu hút mọi người, có vẻ vô cùng bắt mắt.
Thuyền rồng Đoan ngọ, Lâm Giang Tiên kia lại đối diện Giang Tương vọng, đối diện có biết bao đệ tử hoàng thất, bao nhiêu nữ tử muốn nhân cơ hội làm náo động, cùng người bên cạnh làm bộ nói lớn tiếng khiến người khác chú ý, hoặc cao giọng ngâm thi phú từ, triển lộ tài hoa, cũng có người làm bộ tiêu sái ngang ngược, ngay cả sa che mặt cũng không mang, giống như đang nhìn thuyền rồng phía dưới, cũng không trộm ngắm phía đối diện. Chỉ có vị cô nương này đứng quy củ, mang theo khăn che mặt, không có động tác nhỏ nào, tao nhã trầm tĩnh, khí độ cao hoa, khí chất trầm tĩnh thoát tục làm lu mờ hết mọi người.
Cho dù vừa rồi Ngũ điện hạ chào hỏi với nàng, cũng chỉ gật đầu đáp lại, mà không cố ý xu nịnh lấy lòng, trầm ổn có độ.
Bằng con mắt từng trải của Cung mama, cũng cảm thấy nữ tử này vô cùng hiếm có, cho dù đứng đầu một cũng cũng có thể đè ép khí độ. Chỉ là một thân váy thắt ngực, vấn song hoàn kế có vẻ hơi trẻ con, nghe nói mới mười ba tuổi. Nhưng mà không sao cả, lúc này định hôn sự, các loại lễ nghi xong xuôi, có vào cung cũng phải sang năm.
"Thật là cô nương tốt hiếm thấy, khó trách có thể lọt vào mắt Ngũ điện hạ, sau khi nô tỳ hồi cung nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với nương nương, Ngũ điện hạ chờ nghe tin tốt. Đến lúc đó, Ngũ điện hạ cũng nên thưởng nô tỳ một ly rượu mừng, để nô tỳ cũng dính không khí vui mừng." Cung mama cười xu nịnh.
Nghe lời nói ấy, Vũ Hoằng Triết đã biết vị Cung mama rất vừa ý Bùi Nguyên Ca, nở nụ cười hài lòng.
Cung mama vốn hầu hạ Thái hậu nương nương, sau được Thái hậu thưởng cho mẫu hậu, luôn là trợ thủ đắc lực phía sau. Bà ta đã nói như vậy, tức là chuyện này cũng thành chín phần. Không uổng phí hắn hao phí tâm cơ như thế, phái người đến Di Nhiên cư quấy rối, đập phá nhã gian Bùi phủ đặt trước, cứ thế an bày mọi người Bùi đến đối diện hắn.
Khóe miệng Vũ Hoằng Triết lộ ra chút ý cười, cúi đầu nhìn mặt sông phía dưới.
Nhìn thấy người phía đối diện, Bùi Nguyên Hoa cũng ngẩn ra, trong lòng lập tức mừng rỡ, thật sự là trời cũng giúp ta. Không nghĩ tới Bùi phủ trùng hợp tìm được nhã gian, thế nhưng có địa lợi như thế, đối diện nhã gian của Ngũ điện hạ. Hơn nữa, vừa rồi nàng làm bộ ngắm mặt sông, lại vẫn cảm giác được ánh mắt Ngũ điện hạ dừng ở phía cửa số nàng đang đứng hồi lâu, nói vậy hắn đã đoán ra ý tứ trên bức tranh thêu rồi, cho nên mới chú ý nàng.
May mắn nàng đủ thông minh, sau khi nghe được chuyện có liên quan tới tranh thêu, liền bẩm báo phụ thân, lấy được bức tranh, thế nay mới có kỳ ngộ này.
Đúng lúc này, hạ du sông Xích Hà mơ hồ truyền đến tiếng đánh trống reo hò xôn xao cùng với tiếng chống chiêng, chắc là trận đầu thuyền đã bắt đầu. Theo thời gian trôi qua, tiếng chiêng trống cùng tiếng cổ vũ càng ngày càng gần, tới lúc gấp rút hướng về đích. Hai bờ sông, dân chúng đứng đầy xem náo nhiệt, người người tấp nập, không ngừng hò reo cổ vũ cho chiếc thuyền mình chọn, tiếng động lớn rầm trời, như là đất rung núi chuyển.
Không khí nhiệt liệt đó, dường như cũng cuốn hút đến quan lớn quý tộc trên các tầng lầu, một đám tùy tùng không để ý hình tượng đứng lên hô hào.
Dù Bùi Nguyên Ca không có nhiều hứng thú với thắng bại của cuộc thi này cũng bị không khí xung quanh ảnh hướng, nàng nắm chặt song cửa sổ nhìn về phía hạ du. Trên mặt sông rộng lớn, từ từ xuất hiện vài chấm đen nhỏ, nhanh chóng phóng về bên này, tiếng trống vang động trời, tiếng khuyến khích cố lên dành cho tráng hán chèo thuyền, ngươi tranh ta đoạt, hướng về đích.
Nhất là hai chiến thuyền dẫn đầu, một đỏ một vàng, rượt đuổi nhau sít sao, chợt trước chợt sau, tranh đoạt vô cùng kịch liệt.
"Cố lên cố lên, thuyền đỏ thắng! Thuyền đỏ thắng!" Ôn Dật Lan hoạt bát hiếu động đã sớm trở lên hưng phấn, một tay cầm chặt tay Bùi Nguyên Ca, một tay nắm chặt thành quyền, cổ vũ cho thuyền rồng phía dưới.
Bùi Nguyên Ca ngưng cười: "Ôn tỷ tỷ, ngươi có biết thuyền đỏ là thuyền của phủ nào sao?"
"Không biết!" Ôn Dật Lan chăm chú nhìn phía dưới, thuận miệng đáp.
"Vậy vì sao tỷ cổ vũ cho thuyền đỏ?"
"Bởi vì hôm nay ta mặc y phục đỏ đó!" Ôn Dật Lan cười nói. "Ta cảm thấy thuyền hồng có vẻ nhanh, tuy rằng thỉnh thoảng bị thuyền vàng kẹp chặt nhưng vẫn duy trì sức bền, nhất định có thể thắng!" Nói xong, nàng bỗng nhiên kêu lên"A" một tiếng, ôm Bùi Nguyên Ca nhảy lên cười, ồn ào nói. "Thắng thắng, Nguyên Ca, ta sớm nói thuyền đỏ sẽ thắng, không sai mà! Ta rất lợi hại phải không? A a a a a!"
Bùi Nguyên Hoa hơi nhíu mày, Ôn Dật Lan này cũng quá huyên náo đi. Nhưng mà cũng tốt, có nàng ta bên cạnh, càng làm nổi bật lên sự ôn hoà hiền hậu hào phóng, làm việc khéo léo của nàng. Nghĩ vậy, như có như không nhìn lướt qua phía đối diện, đến khi ánh mắt Ngũ điện hạ nhìn qua mới vội vàng cúi đầu, ỷ cửa sổ nhẹ nhàng đứng thẳng, thần thái dịu dàng, nhàn tĩnh hào phóng.
Nhìn thấy thuyền đỏ đến đích trước, khóe môi Vũ Hoằng Mặc lộ ra chút ý cười, giương mắt nhìn cửa sổ đối diện, nhìn đến điếm tiểu nhị, sắc mặt lại có chút trầm trầm. Hắn rõ ràng nhìn thaays tiểu nhị tiến vào thỉnh mọi người Bùi phủ đặt cược, nhưng lúc này lại không đến đưa bạc, nói cách khác... . Nhìn lại Bùi Nguyên Ca yên tĩnh bên cửa sổ, ánh mắt đảo qua Phó Quân Thịnh một thân lam nhạt bên kia, đôi mắt càng thêm đen tối.
"Hàn Thiết, hiện tại tâm tình bản điện hạ rất không tốt, ngươi nói, chúng ta có phải nên đi bái phỏng vị Ngũ hoàng huynh kia của ta hay không?"
Lạnh lùng xẹt qua cửa sổ đối diện, Vũ Hoằng Mặc xoay người rời đi, đi tới nhã gian cách vách, vào cửa trước cười lớn rồi vái chào thật sâu với Vũ Hoằng Triết: "Ngũ hoàng huynh, thật không phải , hoàng đệ ta cũng không ngờ, lần đầu tiên tham gia đấu thuyền đã thắng rồi, càng không ngờ Ngũ hoàng huynh lại bị thua. Thật sự là xin lỗi. Sớm biết như thế, hoàng đệ ta sẽ bảo đám tiểu tử kia thu vài phần lực, cũng sẽ không làm Ngũ hoàng huynh mất mặt như vậy."
Vũ Hoằng Mặc cười nhẹ, dung mạo tuyệt diễm.
Đấu thuyền với Vũ Hoằng Mặc bại trong gang tấc, Vũ Hoằng Triết đã rất tức giận , lúc này thấy hắn lại tới khiêu khích, càng cảm thấy khó chịu. Nhưng đối diện còn có người nhìn, nếu vì đó trở mặt tức giận, ngược lại sẽ bị người ta nói lòng dạ hẹp hòi, đành phải nín nhịn, miễn cưỡng cười nói: "Cửu hoàng đệ nói gì vậy? Chỉ là một trò chơi vui của mọi người mà thôi, thắng thua vốn là chuyện thường, cần gì phải xin lỗi trịnh trọng như vậy? Chẳng lẽ Cửu hoàng đệ động tay chân gì đó, chột dạ nên muốn tới tìm ta nhận lỗi?"
Vũ Hoằng Mặc cười nói: "Thắng Ngũ hoàng huynh, ta có thể không chột dạ sao? Vạn nhất bởi vậy bị Ngũ hoàng huynh ghi hận, về sau nhất định sẽ chịu khổ sở."
"Đã nói không quan trọng, tại sao Cửu hoàng đệ vẫn so đo từng tí? Ngươi nghĩ ta keo kiệt như vậy, chính là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, còn như vậy ta sẽ thật sự giận đó." Vũ Hoằng Triết cố ý nhíu mày, ra vẻ đang nói cười, cũng là thầm mắng Vũ Hoằng Mặc lòng dạ hẹp hòi cho nên nghĩ người khác cũng giống hắn.
"Cửu ca ca, chúc mừng huynh thắng!" Đúng lúc này, giọng nói vui sướng của Diệp Vấn Khanh bỗng nhiên vang lên ở cách vách nhưng không nhìn thấy người đâu, còn đang nghi hoặc tìm kiếm khắp nơi, bỗng nhiên nhìn thấy hai vị hoàng tử ở cùng một chỗ, vô cùng vui mừng chạy vào, dung mạo diễm lệ lóe ra sáng rọi. "Cửu ca ca, muội đã biết huynh lợi hại nhất mà, nhất định có thể chiến thắng."
Ngay cả Diệp Vấn Khanh cũng biết hắn sẽ thắng, vậy mà người nào đó vờ ngớ ngẩn, thua bạc cũng đáng!
Nghĩ vậy, trên mặt Vũ Hoằng Mặc không chút nào dấu diếm, cười nói: "Vấn Khanh muội muội đừng chúc mừng quá sớm , ta thắng nhưng Ngũ biểu ca ngươi lại thua, ngươi như vậy không sợ hắn thương tâm sao?" Biết rõ Vũ Hoằng Triết thua nhất định sẽ cảm thấy bị hắn đè đầu, trong lòng khó chịu, lại cố tình dẫn những lời này, không ngừng cường điệu hắn bị thua.
Vũ Hoằng Triết ở bên cạnh hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngại trước công chúng, không dám phát tác.
"Ngũ biểu ca không hẹp hòi như vậy đâu!" Diệp Vấn Khanh không hề cảm nhận được sự khác thường giữa hai người, chỉ hơi đỏ mặt, thần thái phấn khởi, nói. "Cửu ca ca, muội sớm đoán được huynh sẽ thắng. Này… vì chúc mừng huynh chiến thắng, muội cố ý thêu một bức tuyết săn đồ tặng cho huynh. Đây chính là tự tay muội thêu , tiêu phí vài tháng tâm huyết đó! Cửu ca ca huynh xem xem có thích hay không?"
Nói xong, nàng mở hộp gấm dài trong lòng ra, lấy ra bức tranh bên tranh, bày ở trước mặt hai người.
Trên bức tranh thêu tinh xảo, trăng sáng như sương, bông tuyết trắng xóa, chỉ có kỵ giả hồng y khoác áo đen kia, nổi bật trên giấy, phối bên cạnh ngũ ngôn tuyệt cú, thật là một bức tranh thêu tuyệt hảo.
Lai lịch bức tranh thêu này, Vũ Hoằng Triết đã sớm biết, lại làm bộ như không biết, gật đầu nói: "Tú công giỏi, tranh đẹp, thơ hay!"
Tuy Cung mama không biết lai lịch bức tranh thêu này, nhưng bà ở bên cạnh Hoàng hậu đã lâu, lại biết Diệp Vấn Khanh bị nuông chiều từ nhỏ, thi từ cùng thêu kỹ đều tầm thường, không thể thêu ra được bức tranh như vậy. Nhưng bà cũng không vạch trần, chỉ phụ họa nói: "Không phải sao? Nhìn bức tranh vẽ này, thêu công này, thi xứng này! Cả đời nô tỳ ở trong cung cũng chưa thấy bức tranh thêu tốt như vậy, có thể thấy được Diệp tiểu thư hao tâm tổn trí như nào. Nói vậy Cửu điện hạ cũng có thể nhìn ra phải không?"
Nghe mọi người khen ngợi, hào quang trong mắt Diệp Vấn Khanh càng tăng lên, sáng quắc nhìn chằm chằm Vũ Hoằng Mặc, nhìn hắn ngưỡng mộ cùng cảm động.
Lần đầu tiên nhìn thấy tranh thêu này, nàng cũng cảm thấy rất đẹp, không nói giống y hệt bức tranh gốc, mà thêu pháp cũng khác biệt so với trong cung, sẽ không bị người ta nhìn ra sơ hở. Hơn nữa, ngũ ngôn tuyệt cú viết tay trên góc cũng rất khá, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, lại mang theo ý ca tụng người cưỡi ngựa. Chắc là Bùi Nguyên Ca đã biết chút gì đó từ chỗ Ngũ biểu ca, vì lấy lòng nàng mà hao phí tâm tư xứng thơ, để nàng trình diện trước mặt Cửu ca ca.
"Đúng vậy, ta nghe nói mấy ngày nay Vấn Khanh biểu muội đi dạo khắp kinh thành, đặc biệt vất vả, lại vẫn có thể dành thời gian để thêu bức tranh này tặng ta đúng là khiến ta rất cảm động." Vũ Hoằng Mặc cười nhẹ, quét mắt một vòng đã biết này phó tuyết săn đồ này tuyệt đối không phải bút tích của Diệp Vấn Khanh, tranh không phải, thêu không phải, về phần câu thơ kia, đúng là mang ý vị khuê phòng rất mạnh, nhưng dáng vẻ kệch cỡm, không ốm mà rên, càng không phải bao cỏ như Diệp Vấn Khanh có thể làm được.
Tìm người vẽ cho, viết giùm, thêu hộ, sau đó lấy và nói rằng nàng tự tay thêu ...
Cho rằng như vậy có thể lừa gạt được hắn sao?
Vũ Hoằng Mặc mỉm cười, vươn tay tiếp nhận tranh thêu, vừa nhìn vừa chậm rãi đi đến cửa sổ, đang muốn tiện tay ném xuống nước thì bỗng nhiên ánh mắt ngừng lại trên hai câu cuối cùng của bài thơ ngũ ngôn tuyệt cú, ánh mắt khẽ đổi, thì thầm: "Viên nguyệt sương điêu tẫn, lai niên đãi Nguyên Hoa... ." (Trăng tròn vẫn cứ tàn lụi, năm sau lại tốt đẹp) Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên mỉm cười, thu hồi tranh thêu nói. "Hai câu này, Vấn Khanh muội muội viết thật tốt."
Diệp Vấn Khanh lần đầu tiên nghe Vũ Hoằng Mặc khen nàng, càng phấn khởi nói: "Cửu ca ca cũng hiểu được phải không?"
"Ừ, tốt lắm. Viên nguyệt sương điêu tẫn, lai niên đãi Nguyên Hoa, Vấn Khanh muội muội viết thơ, thêu trên bức tranh tặng ta, thế mà lại khéo như vậy, hai chữ trong câu cuối cùng ngầm chỉ Bùi đại tiểu thư, Nguyên Hoa!" Vũ Hoằng Mặc cười nhìn ánh mắt Diệp Vấn Khanh khẽ biến, ra vẻ trầm ngâm nói. "Nguyên Hoa... . Hai câu này đúng là tốt lắm. Nhìn hai câu thơ này, tranh thêu này ta nhận."
Lần đầu tiên Vũ Hoằng Mặc nhận đồ của nàng nhưng Diệp Vấn Khanh không có chút vui sướng, trong đầu không ngừng nhớ lại lời vừa rồi của Vũ Hoằng Mặc.
Viên nguyệt sương điêu tẫn, lai niên đãi Nguyên Hoa
Quả thực, hai câu này đầu đuôi hai lần, đều ngầm chỉ tính danh Bùi đại tiểu thư Bùi Nguyên Hoa... Làm sao có thể khéo như vậy? Không, đây không phải trùng hợp, đây là có người phá rối, biết tranh thêu này là để tặng cho Cửu ca ca, nên mới hao tổn tâm cơ như vậy, lại thêm một vòng trăng sáng, lại làm thơ, thực ra mục đích chính là muốn nói cho Cửu ca ca, tranh thêu này không phải Diệp Vấn Khanh nàng thêu , khiến nàng xấu mặt, lại được thể hiện trước mặt Cửu ca ca.
Bùi Nguyên Hoa!
Còn nhớ ngày ấy đến thọ yến Ôn phủ, Cửu ca ca lấy danh nghĩa Bùi Nguyên Ca, lén hỏi Bùi tình huống của Bùi Nguyên Hoa. Lúc ấy Bùi Nguyên Hoa giải thích nói là bởi vì nàng muốn tham gia đãi tuyển, chính bản thân mình dễ tin. Kết quả thì sao? Bùi Nguyên Hoa đãi tuyển thất bại, không được vào cung, chỉ sợ thật sự là Cửu ca ca coi trọng nàng, cố ý gạch tên nàng ta? Còn có phó tú đồ này, nói vậy không phải Bùi Nguyên Ca thêu, mà là Bùi Nguyên Hoa, còn thêu chính tên mình vào, sợ người khác không biết tranh thêu này là nàng ta thêu ...
Phó Tú đồ là do nàng đưa đến trước mặt Cửu ca ca, là Bùi Nguyên Hoa mượn tay nàng đưa cho huynh ấy, đây chính là trắng trợn thị uy và nhục nhã nàng! Mà Cửu ca ca trước nay chưa từng nhận đồ của nàng, lần này lại nhận, hiển nhiên là vì hai câu thơ ngầm chỉ tên Bùi Nguyên Hoa kia, nói không chừng chính là đã nhìn ra tranh thêu này là Bùi Nguyên Hoa thêu ...
Diệp Vấn Khanh càng nghĩ càng giận, lòng đố kị cùng lửa giận trong lồng ngực hừng hực thiêu đốt, bỗng nhiên ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ chỗ Vũ Hoằng Mặc đứng, dừng trên người nữ tữ ra vẻ dịu dàng hào phóng phía đối diện. Tuy rằng đeo khăn che mặt, nhưng vẫn nhận ra được, đúng là vị Bùi đại tiểu thư dự mãn (danh tiếng nhất) kinh thành kia! Chẳng những vụng trộm dụ hoặc cửu ca ca, mượn tay nàng tặng đồ cho Cửu ca ca, bây giờ rõ ràng ngồi ở đối diện...
Ả nữ nhân đáng chết này!