Editor: Vy Vy 1505
Trong Trầm Hương điện đốt Già Nam hương sang quý ngàn vàng, tản ra nhàn nhạt hương thơm ngát. Vũ Hoàng Mặc lẳng lặng ngồi trên ghế bành bằng cây tử đàn, thân thể hơi nghiêng, một tay tựa vào tay cầm ghế chống trán, vẻ mặt lười biếng mà thanh thản. Lô đỉnh bằng đồng lượn lờ khói trắng kết hợp với dung nhan hắn tuyệt sắc mà yêu mỵ thành một bức họa yêu diễm, lẳng lặng phô bày giữa Trầm Hương điện.
Nhìn hình ảnh trước mắt quen thuộc lại giống như xa lạ, Liễu quý phi nhất thời có chút hoảng hốt, bật thốt lên: "Mặc nhi..."
"Quý phi nương nương triệu ta đến có chuyện gì sao?" Vũ Hoàng Mặc cười đánh gãy lời nàng, trong ánh mắt xẹt nhanh qua một tia phức tạp.
Bốn chữ "quý phi nương nương" lập tức gọi Liễu quý phi trở về với hiện thực.
Tuy rằng trước mặt người khác, vì tỏ vẻ nàng yêu thương Vũ Hoàng Mặc, Liễu quý phi vẫn gọi hắn "Mặc nhi", nhưng lúc chỉ có hai người lại chưa từng gọi như vậy. Huyết án Lãnh Thúy cung trong lòng lẫn nhau biết rõ ràng, trước mặt người khác diễn trò cũng thôi đi, khi không có ai nhìn mà còn diễn thì có vẻ quá mức dối trá. Mới vừa rồi gọi hắn "Mặc nhi" cũng là lần duy nhất Liễu quý phi thiệt tình gọi hắn trong ba năm này, nhưng bị hắn vô tình đánh gãy...
Liễu quý phi cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Từ trước, mặc kệ trước mặt người ngoài Mặc nhi quái đản tàn nhẫn như thế nào, nhưng trước mặt nàng vẫn là đứa con hiếu thảo nhu thuận, chỉ cần nàng có phiền toái, hắn đều nghĩ biện pháp giải quyết giúp nàng, còn có thể làm nũng với nàng, mãi đến khi chọc nàng cười rộ lên mới từ bỏ, thường thường làm cho nàng cảm thấy phá lệ uất ức. Mà hiện tại, hắn cứ như vậy lạnh nhạt đánh gãy cảm xúc của nàng, vẻ mặt mỉm cười không có chút biến hóa, giống như nàng chỉ là một người qua đường xa lạ.
"Sao vậy? Con không dám nghe bản cung gọi con ‘Mặc nhi’ sao?" Liễu quý phi nhìn hắn, chậm rãi nói.
Vũ Hoàng Mặc cười nhẹ: "Quý phi nương nương là mẹ nuôi của ta, gọi ta một tiếng ‘Mặc nhi’ cũng thực bình thường, vì sao ta không dám nghe? Chẳng qua, hiện tại ta bề bộn nhiều việc, trong Kinh Cấm Vệ còn có rất nhiều chuyện phải làm, trong đại lao Kinh Cấm Vệ cũng giam giữ rất nhiều phạm nhân chờ ta xử trí, chỉ sợ không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm với quý phi nương nương."
Nghe năm chữ ‘đại lao Kinh Cấm Vệ’, Liễu quý phi tự nhiên nghĩ tới Liễu phu nhân bị nhốt trong lao, nhíu mày: "Không sai, chuyện ở Lãnh Thúy cung, bản cung thực xin lỗi con, cũng khó trách con hận bản cung. Nhưng mà Mặc nhi, cho dù là khi đó bản cung cũng không muốn con chết, bản cung vẫn muốn con còn sống, cho dù ngày sau có Diệp nhi, bản cung vẫn xem con như con, sẽ che chở con thật tốt vì tình nghĩa mẹ con mười một năm của chúng ta, tình cảm bản cung dành cho con là thật, nhưng con lại —— "
Cảm xúc của nàng đột ngột kích động, lập tức chậm rãi bình phục, thở dài: "Con lại trước sau chỉ nhớ rõ mẹ đẻ của con..."
Nàng muốn ôn chuyện với hắn sao? Nghe giọng nàng ai thiết, trách ngược hắn cô phụ tình cảm mẹ con của nàng, giống như thực xin lỗi nàng! Vũ Hoàng Mặc cười lạnh: "Đúng vậy, mẹ con mười một năm, tình nghĩa quý phi nương nương dành cho ta là thật sự, vậy vì sao lúc quý phi nương nương tìm được Vũ Hoàng Diệp, không giết hắn để bảo toàn tình cảm mẹ con chúng ta chứ?"
"Con nói gì vậy?" Liễu quý phi ngẩn ra, suy diễn theo ý mình nói: "Mặc nhi ghen tị sao? Con lo lắng bản cung có Diệp nhi sẽ thiên vị hắn, sẽ vắng vẻ con phải không? Không đâu! Con và Diệp nhi một người là bản cung dưỡng dưới gối mười một năm, một người là bản cung thất lạc mười bảy năm, bản cung đều để trong lòng yêu thương!"
Đây là lần đầu tiên hai người công bằng đối thoại sau huyết án Lãnh Thúy cung.
"Nếu quý phi nương nương không đành lòng giết Vũ Hoàng Diệp, lại dựa vào cái gì yêu cầu ta vứt bỏ mẹ ruột?" Ánh mắt Vũ Hoàng Mặc liễm diễm mang theo thật sâu thất vọng và băng hàn: "Bà và thất hoàng huynh thất lạc mười bảy năm, bà đau thấu xương thấu tim, vậy bà có nghĩ tới, nương ta và ta gần trong gang tấc nhưng lại không thể nhận nhau, lại là đau đến cỡ nào? Bà nói thất hoàng huynh và ta đều là con của bà, bà đều để trong lòng thương yêu, với ta mà nói, bà và nương ta cũng giống nhau, đều là mẹ của ta, hai người ta đều hiếu thuận, nhưng mà, bà lại giết nàng, sau đó vu oan tội danh đến trên người ta!"
Liễu quý phi nhất thời giật mình, trầm mặc một lát nói: "Hoàng Mặc, khi đó bản cung không biết Vương mỹ nhân quan trọng với con đến thế, nếu bản cung biết, bản cung sẽ không làm như vậy. Vì sao con lại gạt bản cung chứ? Lúc trước con nói cho bản cung, con thích Bùi Nguyên Ca, bản cung liền dừng tâm tư đối phó nàng, nếu con sớm một chút nói cho bản cung tình cảm con dành cho Vương mỹ nhân, bản cung cũng sẽ không —— "
"Nếu ta sớm một chút nói cho bà, nương ta đã sớm chết!" Vũ Hoàng Mặc cắt đứt lời nàng biện bạch.
Liễu quý phi có chút phẫn nộ nói: "Mặc nhi, là con gạt bản cung trước!"
"Cho dù bà không biết tình cảm ta dành cho mẫu thân, bà vẫn lệnh cho Vương ma ma giám thị động tĩnh mẫu thân ta, chín năm trước, mẫu thân thiếu chút nữa rơi xuống nước bỏ mình, nói là bệnh điên phát tác, trượt chân rơi xuống nước, nhưng ta lại biết có một cung nữ đẩy nàng, quý phi nương nương, cung nữ kia là người của bà!" Vũ Hoàng Mặc trầm tĩnh nói: "Ta không oan uổng bà, bởi vì nương ta không điên, nàng rành mạch biết là ai đẩy nàng!"
"Con không cần chuyện gì cũng đổ lên đầu bản cung, nếu bản cung muốn giết nàng, Vương mỹ nhân căn bản không sống đến tận ba năm trước! Khi đó nàng chỉ là tần phi điên bị thất sủng, bản cung đã là quý phi, bản cung muốn đối phó nàng dễ như trở bàn tay!" Liễu quý phi biện giải: "Mặc nhi, những lời này là Vương mỹ nhân nói cho con sao? Chính là nàng châm ngòi chúng ta, khiến con không tin tưởng bản cung thiệt tình đối đãi con, khiến con cho rằng bản cung chỉ đang lợi dụng con, bởi vì nàng sợ hãi bản cung sẽ cướp mất con!"
"Người chân chính sợ hãi là bà, Liễu quý phi!" Vũ Hoàng Mặc nhợt nhạt cười, trong tươi cười có nhàn nhạt chua xót và trào phúng: "Đúng, mấy năm này bà muốn giết nương ta là chuyện dễ dàng, sở dĩ bà không ra tay là vì sau lần đó rơi xuống nước, Hoàng hậu và Thái hậu chĩa mũi dao nhắm ngay bà, nếu nương ta lại ra ngoài ý muốn, bà không thể tránh khỏi tội giết mẹ đoạt con, bà cố kỵ điểm ấy, cho nên chỉ có thể âm thầm giám thị mẫu thân, cũng không dám ra tay."
Liễu quý phi lời nói kịch liệt: "Mặc nhi, đây chỉ là con suy đoán mà thôi, làm sao Hoàng hậu và Thái hậu có thể liên tưởng chuyện này đến trên người ta? Khi đó tất cả mọi người đã gần như quên Vương mỹ nhân, cho dù nàng xảy ra chuyện cũng không có ai để ý, lại càng không liên tưởng đến bản cung —— "
"Sẽ, Hoàng hậu sẽ, Thái hậu cũng sẽ!" Vũ Hoàng Mặc nhẹ giọng nói: "Bởi vì chính là ta âm thầm nhắc nhở bọn họ ... bên cạnh Hoàng hậu có người của bà, nàng nghe được Hoàng hậu và Thái hậu thương lượng có thể lợi dụng mẫu thân ta để hại bà, bà có biết chuyện này, cho nên bà chẳng những không thể ra tay với mẫu thân ta, còn phải âm thầm bảo hộ nàng, miễn cho nàng ra chuyện ngoài ý muốn, vu oan đến trên đầu bà!"
Vẻ mặt Liễu quý phi ngạc nhiên: "Mặc nhi, con—— "
Làm sao hắn có thể biết việc này? Khi đó Vũ Hoàng Mặc mới bao nhiêu tuổi? Hắn lại dám mạo hiểm nói quan hệ lợi hại trong đó cho Thái hậu và Hoàng hậu, mượn chuyện này bảo hộ Vương mỹ nhân? Liễu quý phi càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, khó trách Diệp nhi không phải đối thủ của hắn, Vũ Hoàng Mặc lúc còn nhỏ đã có thể lợi dụng chế hành quan hệ giữa nàng và Thái hậu Hoàng hậu, làm cho Vương mỹ nhân sinh tồn giữa kẽ hở?
Khó trách Diệp nhi không phải đối thủ của hắn, khó trách Diệp nhi sẽ bị hắn tính kế...
"Rất nhiều chuyện, bà nghĩ rằng ta không biết là bà làm, kỳ thật ta đều biết." Vũ Hoàng Mặc thở ra, ngữ điệu nhẹ mà xa xưa, mang theo thản nhiên chua xót: "Sau khi ta bị ôm đến Trường Xuân cung, Hoàng hậu và Thái hậu xem ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, thường xuyên ở trước mặt phụ hoàng hãm hại ta, là bà luôn luôn duy hộ ta, giúp ta cầu tình, có một lần bởi vì ta làm vỡ tượng bích ngọc Quan Âm mà Thái hậu yêu thích, làm hại bà bị cấm túc, phiền toái rất lớn."
Bị lời hắn nói gợi lên chuyện cũ trước kia, giọng nói Liễu quý phi dịu dàng: "Thì ra Mặc nhi đều nhớ rõ. Nhưng cho dù lần đó bị cấm túc, bản cung cũng không trách con, bởi vì bản cung thật sự xem con như con ruột của mình, gánh vác hậu quả vì con mình, cấm túc lại có sao đâu? Huống chi lần đó là Thái hậu và Hoàng hậu cố ý hãm hại con."
Mặc nhi còn nhớ rõ tình cảm trước kia, chuyện có lẽ sẽ dễ làm chút...
"Lần đó thật sự ta bị hãm hại, nhưng người hãm hại ta không phải Thái hậu và Hoàng hậu, mà là bà! Là bà làm vỡ tượng bích ngọc Quan Âm, sau đó giá họa lên đầu ta!" Vũ Hoàng Mặc chậm rãi nói: "Đương nhiên, bà cũng không phải muốn hại ta, bà chỉ vì thi ân với ta, bà cố ý chế tạo tình hình này, sau đó bà thay ta gánh vác mầm tai vạ, khiến ta cho rằng bà thật lòng thật dạ đối đãi ta, vì ta không tiếc tất cả, lúc ấy ta vừa mới đến Trường Xuân cung, bà muốn sau chuyện đó ta có thể nhanh chấp nhận người mẹ nuôi là bà, thiệt tình kính yêu bà..."
Liễu quý phi ngạc nhiên nhìn Vũ Hoàng Mặc, giống như nhìn một yêu ma kinh khủng.
Đứa nhỏ này... cái gì hắn cũng biết!
"Cho nên những năm gần đây, con vẫn luôn diễn trò trước mặt bản cung?" dung nhan Liễu quý phi kiều mỵ hiện ra một chút chua xót: "Thế mà bản cung còn tưởng rằng, những năm này con thật tâm hiếu thuận bản cung, bản cung cũng thiệt tình đào tim đào phổi với con, thì ra... Ngẫm lại thật sự là chê cười, bản cung lại bị một đứa nhỏ đùa bỡn trong lòng bàn tay!"
"Không phải diễn trò, là thật, những năm này ta thật sự hiếu thuận bà, thiệt tình kính yêu bà!" Vũ Hoàng Mặc lắc đầu, nói: "Bởi vì ta biết, mặc dù lúc ta còn nhỏ bà dùng tâm cơ thủ đoạn, nhưng lúc ấy bà tốt với ta là thật, tình cảm cũng là thật! Trong hoàng cung thứ thiếu nhất chính là thiệt tình, cho nên mặc dù phần tình cảm này dẫn theo tâm cơ tính kế, mặc dù nó không hoàn mỹ, ta vẫn nguyện ý duy hộ nó, ta vẫn nguyện ý dùng thiệt tình hồi báo bà.
Giọng nói của hắn thực bình tĩnh, không có bao nhiêu phập phồng và trào dâng.
Nhưng Liễu quý phi rất hiểu biết hắn, từ trong dáng vẻ bình thản nhàn nhã nhìn thấy vô số đau kịch liệt cùng với băng hàn. Lần đầu tiên, nàng rõ ràng ý thức được chính mình sai lầm, nếu Vũ Hoàng Mặc vẫn duy trì nàng như vậy, mặc dù Vương mỹ nhân còn sống, hắn cũng sẽ không tranh đoạt thái tử vị với Diệp nhi, nói không chừng sẽ giúp nàng và Diệp nhi một phen, nhưng hiện tại, tất cả đều bị huyết án Lãnh Thúy cung đảo loạn, rốt cuộc không thể quay về như trước.
Với hiểu biết của Liễu quý phi với Vũ Hoàng Mặc, nàng xác định, giờ phút này lời hắn nói là thật.
Nguyên nhân vì xác định, Liễu quý phi mới càng thêm ảo não hối hận vì sai lầm của chính mình!
"Mặc nhi, chuyện quá khứ đều đã qua, bản cung biết, bản cung làm sai, nhưng người chết cũng đã đi xa, người sống vẫn phải tiếp tục sống, đừng vì chuyện đã qua khiến chúng ta đấu đễn mức cả hai đều bị tổn thương, có đúng không?" Liễu quý phi nói thành khẩn: "Chuyện quá khứ chúng ta quên hết đi, sau này chúng ta vẫn là mẹ con, ta sẽ quản Diệp nhi, làm cho hắn không cần lại đánh chủ ý lên Bùi Nguyên Ca, mẹ con chúng ta hợp tác, hoàng cung này còn có ai có thể đối nghịch với chúng ta? Tất cả chúng ta đều tốt, có được không?"
"Liễu quý phi, bà đang cầu hòa với ta sao?" Vũ Hoàng Mặc đạm cười hỏi.
Liễu quý phi đau khổ cầu xin nói: "Mặc nhi!"
"Vì sao ba năm trước bà không nói với ta như vậy? Vì sao nửa năm trước bà không nói với ta như vậy? Hiện tại Vũ Hoàng Diệp bị cấm túc, địa vị của bà không xong, bà mới nhớ tới chúng ta mẹ con tình thâm?” Vũ Hoằng Mặc chê cười: “Nhưng mà nghe bà nói như vậy ta thật cao hứng, bởi vì nó nghĩa là bà đã bắt đầu sợ hãi, bắt đầu không tự tin vào chính mình, cho nên mới sẽ nhận thua, với ta mà nói, đây là tin tức tốt!”
Từ trong ánh mắt hắn, Liễu quý phi thấy được một sự thật.
Không có khả năng vãn hồi, ba năm trước, bắt đầu từ một khắc kia Vương mỹ nhân chết đi, tất cả đã không thể vãn hồi! Vũ Hoàng Mặc, hắn là người trọng tình, nhưng cũng là người tuyệt tình nhất, bắt đầu từ huyết án Lãnh Thúy cung, hắn đã hoàn toàn quyết tuyệt kết thúc phần tình cảm này. Nàng muốn nhắc lại chuyện xưa, lấy tình nghĩa mẹ con đả động Vũ Hoàng Mặc, sau đó thuyết phục hắn thả Liễu phu nhân, chấm dứt chuyện này, nhưng giờ nàng biết hoàn toàn không có khả năng!
"Nếu Liễu quý phi tới tìm ta vì Liễu phu nhân…" Vũ Hoàng Mặc cười nhẹ: "…Trở về nói cho Liễu Cẩn Nhất, muốn ta thả Liễu phu nhân, có thể! Chỉ cần ông ta hưu Liễu phu nhân, ta lập tức thả bà ấy; hoặc là, nếu Liễu Cẩn Nhất thật coi trọng Liễu phu nhân như vậy, tự xin biếm quan, xem như chịu nhận lỗi với Nguyên Ca, ta đây cũng có thể suy xét!"
Nghe được hắn nói "có thể", trong lòng Liễu quý phi đang vui mừng, nhưng nghe đến mặt sau, lại lập tức ảm đạm.
Hai điều kiện này, nàng và Liễu Cẩn Nhất không thể nào đáp ứng! Không nói đến thế lực nhà mẹ đẻ Liễu phu nhân, việc Liễu Cẩn Nhất hưu thê sẽ ảnh hưởng thật lớn, thực bất lợi với hắn; mà muốn Liễu Cẩn Nhất vì thê tử mà tự xin hạ chức quan, vậy càng thêm không có khả năng! Vũ Hoàng Mặc đưa ra hai điều kiện, Liễu thị căn bản không thể nhận!
"Nếu chuyện này thật sự nháo lớn, Bùi Nguyên Ca cũng không có ưu việt —— "
Liễu quý phi đang muốn giảng lợi hại, bỗng nhiên Chu ma ma đầy đầu mồ hôi chạy vào, thất thanh nói: "Quý phi nương nương, không tốt, Lại bộ đã xảy ra chuyện!"
Liễu quý phi nghe vậy kinh hãi.
Vừa nháo ra chuyện Liễu phu nhân, Liễu Cẩn Nhất đã sứt đầu mẻ trán, dù sao vũ nhục hoàng thân quốc thích không phải dễ dàng có thể bình ổn, nếu lúc này Lại bộ xảy ra chuyện, liên lụy lên đầu Liễu Cẩn Nhất, vậy thật là họa vô đơn chí! Hơn nữa xưa nay Chu ma ma trấn tĩnh, cuống quít như vậy chắc chắn chuyện không nhỏ, khẳng định có liên quan tới Liễu Cẩn Nhất, nếu không bà cũng sẽ không kinh hoảng như thế... Liễu quý phi đột ngột quay đầu nhìn Vũ Hoàng Mặc: "Là ngươi an bài?
Vũ Hoàng Mặc cũng nao nao, lập tức tỉnh ngộ, nhợt nhạt cười nói: "Không liên quan tới ta, tay ta còn chưa chen vào được Lại bộ. Nhưng mà, nếu thật là Lại bộ gặp chuyện không may, trước hết Liễu quý phi hẳn nên nghĩ xem có phải có nội quỷ hay không? Nếu ta nhớ không lầm, nay Lý Thụ Kiệt Lý đại nhân là Lại bộ thị lang, nếu Liễu Cẩn Nhất rơi đài, chỉ sợ chức vị thượng thư sẽ rơi xuống đầu Lý Thụ Kiệt?"
Hắn tuyệt không để ý nhắc nhở Liễu quý phi, tốt nhất nàng và Lý Thụ Kiệt nội đấu, vậy mới càng thêm phấn khích!
Nghe được ba chữ ‘Lý Thụ Kiệt’, Liễu quý phi mơ hồ đoán được gì, đột nhiên biến sắc.
Nếu chuyện này thật sự có liên quan tới Lý Thụ Kiệt... Dám thừa dịp Liễu thị gặp chuyện không may bỏ đá xuống giếng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn!
Danh Sách Chương: