-Reng...Reng..._Chuông reo ra về. Mọi người đều nhanh chóng nói tên, đưa tiền cho cô rồi lấy cặp ra về.
-Gia Hân mày chuẩn bị gì cho chuyến đi lần này?_Hương Mai cùng Gia Hân và An Nhi về chung, vui miệng hỏi Gia Hân một câu.
-Tao cũng không biết nữa. Chắc mang mấy bộ quần áo ấm thôi_Gia Hân trả lời.
-Còn mày thì sao An Nhi_Hương Mai quay sang An Nhi hỏi nhưng An Nhi dường như
không để ý.
-Ê An Nhi, mày sao vậy?_Hương Mai đến trước mặt An Nhi quơ quơ tay.
-Hả...Mày nói gì?_An Nhi ngệt người ra nhìn Hương Mai.
-Cái con nhỏ này mày bị gì vậy? Gặp chuyện gì sao?_Gia Hân cũng bắt đầu lo lắng hỏi.
-Có gì thì nói tụi tao nghe coi. Bạn bè mà_Hương Mai cũng quan tâm nói.
-Không có gì! Tao chỉ là lơ đãng chút xíu mà tụi mày làm gì căng quá vậy_An Nhi bực mình phủ nhận thầm trách bản thân cứ nghĩ tới chuyện hồi sáng. Cô cứ thấp thỏm lo sợ chuyện mình là con gái sẽ bị lan ra khắp trường.
-Thật không đó?_Hương Mai vẻ không tin. Từ trước tời giờ chưa thấy An Nhi có biểu hiện mất tập trung đó thì không khỏi nghi ngờ.
-Mệt quá_An Nhi không vui nói.
-Được rồi không hỏi nữa_Hương Mai bĩu môi, quay về phía cổng trường thì ngạc nhiên_Ê đó không phải là Thiên Long sao? Giờ còn đứng đó làm gì?
Gia Hân nhìn theo hướng Hương Mai nói thì ngạc nhiên cùng vui mừng, hai má lại đỏ lên.
-Hơ, công nhận anh ta mặt dày ghê, định đến trước mặt An Nhi này giành Gia Hân chắc. Để tao cho biết mùi!_An Nhi nói, tay xắn áo lên với tư thế chuẩn bị đi đánh nhau.
-Ê con khùng, anh ta biết mày là con gái rồi. Với lại đánh không lại đâu mà hùng
hổ_Hương Mai kéo An Nhi lại.
-Gì? Đứa nào nói cho anh ta biết?_An Nhi điên người quát.
-Là tao. Hi hi trong phút dại dột đường đột tao đã nói ra, chị Nhi đại nhân tha tội cho tiểu nhân này nhá..._Hương Mai thành thật thú nhận.
-Mày cái con này. Thật là mất mặt mà_An Nhi không khỏi tức giận. Cô còn lo sợ Hoàng Huy làm lộ chuyện cô làm con gái mà không ngờ con bạn này còn nguy hiểm hơn. Quan trọng là với tên Thiên Long kia. Cô từ nay làm sao lên mặt được với hắn nữa đây?
Trong lúc cả hai đang "hăng say" nói chuyện với nhau thì Thiên Long đã bước đến cạnh Gia Hân, môi nở một nụ cười quyến rũ chết người:
-Lên xe tôi chở cô về
-Hả? Bạn tôi thì sao?_Gia Hân ngơ người hỏi.
-Thì hai người họ tự về_Thiên Long thản nhiên khẳng định
-Ừ hai người cứ đi đi. Về vui vẻ ha_Hương Mai nói to với Gia Hân và hai tay dùng hết sức giữ con người đang phát hỏa, miệng không ngừng la hét:
-Thiên Long tên khốn nhà mi dám cướp người yêu của ta.
-Thôi anh về trước đi_Gia Hân ngượng người khi nhìn thấy mọi người bắt đầu nhìn
về phía bọn họ, quay sang nói với Thiên Long. Cô muốn về với anh lắm nhưng không thể rồi. Chỉ tại cái con bạn ngang bướng thích làm to truyện kia.
Thiên Long lại làm như không nghe thấy gì, đôi tay rắn chắc đưa ra ôm trọn cơ thể của Gia Hân, nhấc lên đặt vào xe rồi đón cửa lại khiến Gia Hân đứng hình, cả người nóng ran.
-A, anh làm hơi quá rồi đó, tôi về với bạn cũng được mà_Gia Hân cảm thấy mất tự nhiên định mở cửa đi ra thì cửa xe đã bị
khóa rồi. Thiên Long khởi động xe rồi vọt đi khiến cô chỉ kịp nhìn thấy Hương Mai vẫy tay bye bye còn mọi người thì há hốc miệng nhìn chiếc xe lăn bánh.
Gia Hân ngồi trên xe với tâm trạng vô cùng bối rối, nhịp tim cũng đập nhanh hơn nhưng vẫn cố làm cho mình tự nhiên ngắm cảnh qua kính xe. Thật ra trong lòng cô luôn có một vấn đề muốn hỏi Thiên Long nhưng không đủ can đảm để hỏi. Đó là lần anh thách đấu với An Nhi anh đã nói anh cần cô là vì anh yêu cô thật sự hay là theo
kiểu: tôi cần osin.
Cô vẫn luôn hi vọng là vì anh yêu cô. Nhưng Gia Hân lại cảm thấy một chút lo sợ. Sợ rằng nếu cô yêu anh thì cô sẽ không có được hạnh phúc bền lâu. Lại lặp lại như mọi thứ đã xảy ra với cô.
Còn suy nghĩ vẩn vơ thì đã tới nhà cô từ khi nào, Thiên Long đã mở cửa xe cho cô, môi khẽ cong lên nhắc nhở:"Gia Hân tới nhà rồi"
Gia Hân giật mình vội vàng bước xuống, không may cụng đầu vào thành xe một cái cốp đau điếng khiến cô thốt lên:"A!" Gia Hân thầm than mình bất cẩn, tay xoa xoa
cái đầu.
Thiên Long phì cười với bộ dạng hậu đậu của cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng gỡ tay của cô ra, cúi xuống thổi nhẹ vào cục u. Gia Hân bị hơi thở nam tính nóng bỏng của anh làm cho tim đập rộn lên, cả người cũng không nhúc nhích được, để mặc anh hôn lên mái tóc của mình một cách quá thân mật.
Một lúc sau Thiên Long mới rời khỏi mái tóc mềm mượt của cô, cất lời dịu dàng:"Vào nhà đi, trời tối sẽ rất lạnh"
-Ờ...Ừ..._Gia Hân gạt đầu rồi chạy nhanh vào nhà, đóng cửa lại. Tay cô đưa lên ngực trấn định lại nhịp tim không ổn định. Anh sao lại làm vậy chứ? Cô điên mất thôi.
-Chị hai _Gia Ân nhìn thấy Gia Hân đã về mà không vào nhà thì khẽ gọi.
-Hả_Gia Hân giật mình như vừa làm một truyện vụng trộm_Gia Ân em làm chị hết hồn.
-Chị sao còn đứng ở đây mà không vào nhà?_Gia Ân cau mày hỏi
-À, chị vào liền nè_Gia Hân gượng cười xách balo đi vào.
-Mà khoan đã, vừa nãy ai chở chị về vậy?_Gia Ân cố tình hỏi.
-À,... là bạn_Gia Hân khó khăn trả lời.
-Oh, anh ấy rất đẹp trai. Hình như rất thân với chị ha, sáng nay cũng tới đưa chị đi học._Gia Ân ra vẻ ngạc nhiên thốt lên.
-Sao...Sao em biết?_Gia Hân kinh ngạc nhìn em gái của mình. Chẳng phải sáng nay Gia Ân ra ngoài từ sớm sao?
-Mẹ nói em biết đó. Sao chị hốt hoảng quá vậy. Đừng nói chị và anh ấy đang quen nhau đó nha_Gia Ân nhìn Gia Hân cười gian
-A, cái con bé này. Em nói vậy ba mẹ nghe được hiểu lầm là chết chị đó_Gia Hân lo sợ mắng cô em gái.
-Gì chứ sáng nay anh ấy chở chỉ đi ba mẹ có nói gì đâu mà chị sợ_Gia Ân bĩu môi
-Em biết mà ba rất khó tính_Gia Hân giải thích, mắt nhìn quanh xác định không có ba cô mới thở phào, yên tâm bước vào phòng.
-Bó tay_Gia Ân lắc đầu nhìn cô chị. Cũng chẳng biết lần nay ai đã xoa dịu đi nỗi đau về mối tình đầu của chị cô nữa, nhưng cô hi vọng người đó sẽ biết trân trọng và yêu thương người chị yêu quý của cô.