Mọi người cùng nhanh chóng lấy chìa khóa rồi về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi.
-Tao tắt đèn nha_Hương Mai hỏi Gia Hân.
-Ukm_Gia Hân đáp nhẹ.
-Tạch_Hương Mai chạm vào công tắc rồi tiến đến chiếc giường nằm xuống.
Gia Hân cảm nhận chiếc nệm đang trùng xuống. Hương Mai nằm xuống rồi. Cô cũng phải ngủ thôi. Cô cố nhắm mắt lại để chìm vào giấc ngủ nhưng không sao ngủ được. Mặc dù có đèn ngủ nhưng cô vẫn cảm giác khó chịu, chằn chọc trong người. Có lẽ cô chưa thấy buồn ngủ, Gia Hân quay sang định nói chuyện với Hương Mai một chút thì cô đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô bạn. Mới đó mà đã ngủ rồi. Nhanh thật. Gia Hân đành ra ngoài để hít thở không khí và ngắm cảnh ban đêm ở Seoul. Gia Hân mở cửa bước ra thì chạm mặt với Thiên Long, anh cũng vừa ra khỏi phòng.
-Cô định đi đâu?_Thiên Long nhíu mày nhìn Gia Hân. Tối vậy rồi cô còn định ra ngoài làm gì? Đi có một mình không sợ sao?
-À, tôi không ngủ được, định ra hít thở không khí Seoul một chút._Gia Hân có chút ngạc nhiên khi Thiên Long cũng định ra ngoài. Nhưng nghĩ lại anh và cô chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà sao giọng điệu này có vẻ như đang quản lí cô vậy.
-Ban đêm mà rời khách sạn một mình như vậy lỡ có chuyện gì thì sao? Sao cô ngốc quá vậy_Thiên Long ra vẻ khó chịu. Cô nhóc này đúng là gan thật. Ở Hàn Quốc đông người xa lạ mà dám một mình rời khách sạn. Đúng là ngu ngốc.(Ah này nghĩ hơi wa')
-Này. Anh là gì của tôi vậy? Có cần dùng cái giọng đó không? Bạn tôi ngủ rồi tôi không thể làm phiền. Với lại tôi lớn rồi không phải là đứa trẻ lên ba_Gia Hân bực mình gắt lên. Thật tình! Cứ mỗi lần cô định nói chuyện tử tế với anh mà anh cứ nói chuyện cái kiểu đó thật khiến cô điên người. Người đâu quá đáng. Cô đi đâu cũng phải có người theo sao?
-Cô đi đâu? Ra ngoài hóng gió à_Thiên Long hạ giọng hỏi
-Ừ. Được chưa?_Gia Hân khó chịu trả lời. Thiên Long đột nhiên nắm lấy tay cô kéo đi.
-Này anh làm gì vậy?_Gia Hân kinh hoảng hét lên cố kéo tay Thiên Long ra khỏi tay mình. Nếu bây giờ mấy đứa ở trường mà phát hiện thì cô không biết phải nói sao nữa. Cô chết mất.
-Thì đi dạo cùng cô._Thiên Long thản nhiên trả lời, tay nắm chặt lấy tay cô hơn.
-Không cần tôi đi một mình là được rồi_Gia Hân bực mình quát_Mau buông tay tôi ra.
-Này quả chanh cô ngậm miệng có được không? Ồn ào như vậy mọi người sẽ mất ngủ đó_Thiên Long cau mày nhắc nhở.
-Mấy phòng đều cách âm rất tốt mà_Gia Hân cãi lại.
-Nhưng âm lượng của cô đâu phải loại thường. Nó tương đương với cái loa phát thanh đó cô có biết không_Thiên Long cố tình trêu chọc Gia Hân.
-Anh...Ừ tôi là loa phát thanh đó. Giờ thì thả tôi ra._Gia Hân tức giận giật tay Thiên Long ra mà không hề hay biết cô đã bị kéo vào thang máy. Cửa thang máy đã khép lại cô không thể đi ra được. Mà quan trọng hơn là trong thang máy chỉ có anh và cô.
-Thịch!Thịch!_Gia Hân cảm nhận rõ nhịp tim không ổn định của mình, Gia Hân đưa tay lên ngực cố trấn an bản thân:"Bình tĩnh đi, chỉ là đi thang máy thôi mà. Mày không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ cần ra khỏi thang máy mày đi dạo một mình là được"
Gia Hân nhìn những con số chuyển màu mà trong lòng không khỏi sốt ruột. Sao lâu quá vậy. Gia Hân nhắm mắt lại cho đỡ hồi hộp, định bao giờ nghe thấy tiếng:"Đinh!" một cái thì sẽ đi ra nào ngờ cô cảm thấy có thứ gì đó vừa chạm vào môi cô. Nó mềm mềm và ươn ướt. Gia Hân mở mắt ra thì kinh ngạc nhận ra cái thứ cô cảm nhận chính là môi của Thiên Long. Ôi chúa ơi! Thiên Long đang hôn cô. Sao anh ta lại làm vậy? Gia Hân đầu óc rối bời, quên luôn cả đẩy Thiên Long ra.
-Đinh!_Cửa thang máy mở ra.
-Bộp!_Một âm thanh vang lên khiến Gia Hân sực tỉnh vội đẩy Thiên Long ra, nhìn về phía cửa định bước ra thì một lần nữa ngạc nhiên. Người đứng ngoài là Hoàng Huy và bên cạnh là An Nhi. Chiếc bánh bao nóng hổi trên tay Hoàng Huy đang nằm lăn lóc dưới nền nhà. Hoàng Huy đang ngủ thì bị An Nhi gọi dậy nói anh cùng cô ra ngoài mua bánh bao. An Nhi nói cô thấy thèm bánh bao. Hoàng Huy bất đắc dĩ theo An Nhi đi mua ai ngờ lúc bước tới cửa thang máy thì nhìn thấy cảnh tượng này. Trái tim anh như bị ai bóp lại, khó chịu đến ngẹt thở.
Gia Hân một cảm giác xấu hổ và uất ức dâng lên trong lòng, nước mắt cũng vì thế mà chảy ra, vội bước nhanh ra ngoài, mặt không dám nhìn ai.
-Đêm thế này mà vẫn ra ngoài à_Thiên Long hai tay đút vào túi quần, thong thả nhìn Hoàng Huy và An Nhi hỏi. Có chút khó chịu khi cả hai phá hỏng mất cảnh tượng ngọt ngào vừa rồi.
-Thiên Long anh còn cất giọng như vậy được sao? Sao lại hôn người yêu tôi_An Nhi vừa rồi do kinh ngạc nên quên mất mắng Thiên Long. Giờ cô mới hùng hổ bước vào kéo Thiên Long ra khỏi thang máy.
-Bỏ bàn tay của cô xuống_Thiên Long lạnh giọng nói.
-Không đó. Sao anh dám cưỡng hôn nó hả. Nó khóc rồi đó_An Nhi điên người quát.
-Thì giờ tôi sẽ đuổi theo cô ấy. Mau bỏ tay xuống nếu không sẽ mất dấu_Thiên Long vẫn dùng giọng nói lạnh nhạt, nhìn nét mặt của Hoàng Huy có chút ngạc nhiên khi anh biết chuyện An Nhi là con gái.
An Nhi giờ mới bỏ tay xuống quay người định chạy đi thì bị Thiên Long kéo lại:
-Ở đây, chuyện này tôi sẽ giải quyết.
An Nhi nhìn ánh mắt của Thiên Long có sức thuyết phục lớn thì tạm thời tin tưởng annh, từ bỏ ý định đuổi theo Gia Hân.
Thiên Long nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn. An Nhi lo lắng nhìn theo thì Hoàng Huy lên tiếng:
-Về phòng
-Nhưng..._An Nhi cắn môi còn chưa nói hết thì Hoàng Huy đã gắt lên:
-Về!
An Nhi sững người. Chưa bao giờ cô thấy anh lại đáng sợ đến như vậy. Đôi mắt của anh như đang muốn cuốn hút người đối diện vào . Tay anh đang siết chặt lại trong vô thức.
-Ờ thì về_An Nhi có chút hoảng sợ nhưng vẫn cao giọng vẻ khó chịu, đi theo Hoàng Huy vào thang máy.