-Gia Hân tuyệt lắm!_Hương Mai bật ngón cái hướng về phía Gia Hân nói to.
Gia Hân bật cười, bao nhiêu áp lực đều tan biến hết. Chợt nhận ra nơi bàn tay có một hơi ấm rõ rệt, quay sang thì chạm phải ánh mặt thân thuộc đã từng làm cô xao xuyến.
-Gia Hân em làm rất tốt_Hoàng Huy mỉm cười, nụ cười vẫn ấm áp mà bao ngày cô không thấy.
-A, cảm ơn, đều nhờ có anh_Gia Hân chợt ý thức được, rút tay về nói năng như với người không thân thiết.
Ngay đó ánh mắt của Hoàng Huy khẽ chấn động. Cô vừa nói cảm ơn anh mà sao nghe có vẻ xa lạ đến vậy.
-Gia Hân chúng ta quay lại được không?_Hoàng Huy rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nhỏ giọng hỏi giống như sợ làm ảnh hưởng đến vết thương trong lòng cô.
-Hoàng Huy chúng ta không thể. Xin anh đừng nói những lời này nữa. Tôi sẽ xem như chưa từng nghe gì_Gia Hân cố bình tĩnh nói rõ sau đó xoay người chạy về phía An Nhi và Hương Mai.
Hoàng Huy bàn tay lạnh ngắt không còn hơi ấm của cô siết chặt lại, khuôn mặt tái nhợt như không có sức sống. Cô và anh đã kết thúc? Cô cứ như vậy mà bỏ rơi anh? Cô nói cô và anh không thể là vì người con trai kia sao?
-Gia Hân sao em có thể nhẫn tâm với tôi như vậy? Chẳng lẽ tình cảm của tôi như vậy còn chưa đủ?_Hoàng Huy đau khổ gáo thét trong lòng. Sau đó xoay người, loạng choạng bước đi, ra khỏi nơi ồn ào này. Dường như anh không chịu nổi cơn đau từ con tim mình.
Cuộc sống của anh nếu thiếu cô sẽ giống như cuộc sống của con người mà không có ánh nắng mặt trời vậy. Nỗi đau này liệu có thể kéo dài đến bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là cả đời? Tất cả đều tùy thuộc vào tình cách, con người của anh. Khi một cánh cửa nơi trái tim khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác lại mở ra mang theo ánh sáng thắp sáng cuộc sống bạn. Vì vậy đừng nản lòng và ngập chìm trong đau khổ của tình yêu đã thất bại mà hãy tìm kiếm cánh cửa mới, một tình yêu mới bền lâu hơn.