-Bài báo này là anh đưa tin?
-Đúng là vậy. Giờ thì cô đã nhận ra cũng đã muộn...
-Bốp!
-Gia Hân sao cô lại dám làm vậy với cậu chủ?Cô có biết nếu kiện ra tòa cô sẽ...
-Quản gia cháu và cô ấy lên phòng nói chuyện
-Này anh có biết là đau lắm không?Có cần mạnh tay với tôi như vậy không?
-Là cô tự nhiên làm trái lời tôi nên tôi phải dùng biện pháp này. Tự làm tự chịu thôi
-Được, tôi cũng không muốn nhiều lời với anh nữa. Anh biết tôi đến đây là để làm gì mà phải không. Vì vậy khỏi cần giải thích. Tôi hỏi anh tại sao lại làm vậy với Hoàng Huy?
-Tôi làm gì là việc của tôi không cần cô xen vào
-Làm gì là việc của anh nhưng làm tổn thương Hoàng Huy thì lại trở thành việc của tôi
-Tôi nói hắn tránh xa cô ra là hắn không nghe lời nên phải chịu hậu quả
-Anh thật là vô lí Hoàng Huy là người yêu tôi vì sao lại phải tránh xa tôi chứ
-Cô không cần biết chỉ cần biết tôi ra lệnh cho cô phải tránh xa hắn ra tên đó không tốt như cô nghĩ đâu
-Anh thật là buồn cười mà. Tôi là osin của anh không có nghĩa là anh nói tôi làm gì tôi cũng sẽ làm. Rồi cũng sẽ có giới hạn thôi. Và lần này cũng vậy. Tôi sẽ không thể nghe lời anh. Anh cho rằng Hoàng Huy không tốt như tôi nghĩ nhưng ít ra so với anh mà nói là tốt hơn nhiều
-Rút lại lời cô vừa nói mau. Nhanh lên! Trước khi tôi đưa bản hợp đồng cho ba mẹ cô
-Anh thích thì đưa đi, thả tay tôi ra
-Cô không sợ?
-Tôi...Tôi không sợ. Hợp đồng là cái gì chứ? Tôi mặc kệ! Lần trước anh bắt tôi phải làm bao nhiêu là thứ: là con rối cho anh sai vặt, có hôm lội mưa mang hồ sơ cho anh vậy mà cuối cùng anh không cần, vì anh mà thức đêm học bài, vì anh mà tôi giảm cân...Pla...Pla...còn bây giờ là bắt tôi phải rời xa Hoàng Huy. Như vậy là quá đủ. Lần này đừng hòng tôi nghe theo anh
-Cô thử bước ra khỏi đây đi. Tôi sẽ làm công ty ba cô phá sản
-Phá sản? Anh là người như vậy sao? Khi nào anh cũng sẽ làm vậy sao? Khi nào cũng dùng tiền để đe dọa và uy hiếp người khác như vậy? Đừng tưởng anh có một chút tiền hơn người khác là có thể làm gì thì làm, muốn gì thì muốn. Kẻ chỉ biết ăn bám và sống nhờ thế lực của gia đình thật khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
...................................
-Muốn khóc lắm đúng không?
-Vậy thì khóc đi tôi cho cô mượn vai đó...Không mượn thì thôi
-A,tôi mượn mà. Tôi rất cần nó nhưng anh sẽ lắng nghe tôi khóc và nói sao?
-Đương nhiên. Hôm nay tôi rất muốn nghe cô nói đó
-Anh ta là tên khốn...Hức...Anh ta đã lừa gạt tôi...Vì anh ta mà tôi đã làm em mình đau khổ...Hức...Vì anh ta mà bản thân tôi như một con ngốc...Hức...Lúc chia tay tôi còn mong rằng anh ta sẽ nắm lấy tay tôi hoặc gọi tên tôi ...Anh ta làm tôi hi vọng bao nhiêu rồi lại thật vọng gấp trăm lần khi biết anh ta đối với tôi chỉ là giả dối...Tôi là một người chị tồi tệ...Tôi là một đứa con gái chẳng ra sao...Hức
-Cô không tệ mà là do tên đó quá xấu xa
-Đưa tôi về bệnh viện có được không?"
-A,sao lại cởi áo ra như vậy? Bị cảm bây giờ.
-Quan tâm tôi vậy sao?
-Ai ...Ai quan tâm anh đâu
-Cầm lấy!Cô làm ướt hết áo tôi rồi đó nhớ giặt sạch mang trả cho tôi áo sơ mi, áo khoác và đôi giày luôn nghe chưa.
-Cảm ơn anh nhiều lắm
................................
-Gia Hân!
-Thiên Long anh mau giải thích chuyện này đi. Tại sao lại...
-Có bị thương không?"
-Không có
.........
-Ủa sao rồi?
-Sẽ không có chuyện gì nữa. Từ nay đừng mua đồ tùm lum nữa. Đồ gì cần mới mua, không cần thì thôi đừng nên mua. Quan sát rõ không có gì mới mua hiểu chưa?
-Ukm...Ủa nhưng mà anh nói gì để họ cho qua mà không tra hỏi gì tôi vậy?
-Đừng hỏi nhiều biết nhiêu đó là được rồi?
-A, nhưng mà Hương Mai đâu sao anh lại lôi tôi vào đây?
-Đừng ấm ĩ tôi dẫn cô đi mua đồng hồ mới
-Uả, anh còn nhớ sao? Nhưng mà những chiếc khác sẽ không có gì sao?
-Nói nhiều quá. Nếu cái nào cũng cài thuốc nổ thì trên thế giới đã không còn có đồng hồ rồi. Là do cô xui xẻo chọn phải cái có cài thuốc nổ thôi
-Ukm.Chắc vậy rồi
................
-Mọi người tôi xin tuyên bố tôi là hoa đã có chủ. Bạn gái của tôi là Trịnh Gia Hân học lớp 12a3
-Gia Hân là của tôi không ai được cướp lấy cô ấy!
-Dựa vào đâu mà anh nói Gia Hân là của anh.
-Nụ hôn đầu của cô ấy trao cho tôi, cô ấy đã từng ngủ ở phòng tôi,mặc áo của tôi, mang giày của tôi, mua sách cùng tôi, học cùng tôi, chơi cùng tôi, khóc cùng tôi, chia sẽ nỗi buồn cùng tôi, còn kể chuyện cười cho tôi nghe và vui vẻ cùng tôi. Sao nào? Nhiêu đó đủ chứng tỏ chưa?
-Có thật không Gia Hân?
-Cái đó...Cái đó đúng là có xảy ra nhưng mà tao không có quan hệ gì với anh ta cả
.................................
-Huh?
-Giải đi!
-Anh không hối hận?
-Sao lại hối hận?
-Tôi rất ngu ngốc!
-Không sao! Chỉ là một trò chơi. Đừng áp lực. Chủ yếu là giải trí. Thử đi!
-Anh ta không giúp mình sao?
-A, ra rồi,đi thôi
-Rất tốt!
-Ăn may thôi!
....................