• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lông mày Đàm Dận khẽ động, chỉ nhìn cô không lên tiếng.

Lúc này tài liệu Vương Hạo gửi đến đã tải xong, Biên Nhan di chuyển chuột tới, cuối cùng vẫn không nhấp mở ra.

Cô đứng lên muốn đi, không bất ngờ gì khi bị Đàm Dận giữ lại. Ban đầu anh không dùng sức nhưng sau đó nhận thấy cô giãy giụa thì bàn tay anh khẽ siết, nắm càng chặt hơn.

Anh nói: “Anh xin lỗi.”

“Tiền anh giúp em trả nợ là công ty cho anh vay hay của chính anh?”

Đàm Dận im lặng một hồi: “Của anh.”

Biên Nhan suy sụp nhìn anh chằm chằm: “Anh có tiền như thế mà còn bảo em bao nuôi anh?”

“...”

“Còn cậy vào mấy cái cái điều kiện quái gở kia, sờ hay chạm vào đều tốn tiền.” Biên Nhan cúi đầu liếc nhìn bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay mình, ngón tay trắng trẻo thon dài, móng tay sáng bóng trông như một tác phẩm nghệ thuật... Cô mạnh mẽ kéo suy nghĩ về, căm phẫn nói: “Mỗi lần thấy tôi tính toán chi li tiền nong như vậy thì anh chướng mắt lắm phải không, có phải anh cũng đang thầm cười nhạo tôi không?”

“... Không có.” Giọng nói của anh hiếm khi dịu dàng như vậy: “Khi anh vừa tiếp xúc với em, quả thật anh đang thiếu một khoản tiền, tình cảnh ở công ty cũng không khá khẩm lắm, em là người trợ giúp anh nhiều nhất.”

Hừ. Cuối cùng bị cô nói cho xấu hổ rồi chứ gì?

“Vậy anh còn không mau buông tay ra?” Cô cao giọng, nhìn anh với vẻ âm dương quái khí rồi nói: “Anh biết rõ giá trị bây giờ của anh tôi hoàn toàn không với cao nổi, sao cứ tiếp cận tôi vậy? Sau này chúng ta nên tự giác giữ khoảng cách với nhau đi.”

Đàm Dận không bị chọc giận bởi lời nói của cô, anh từ từ ngước nhìn cô: “Vậy tiền em nợ anh thì phải làm sao?”



“...” Vừa nhắc tới tiền thì Biên Nhan lại rối rắm, không còn tức giận nhiều như vừa nãy.

Vừa rồi còn nói cô là người trợ giúp anh nhiều nhất, chớp mắt đã khôn khéo tính sổ với cô rồi, quả nhiên diễn viên nào cũng có hai mặt đúng chứ?

Cô bình tĩnh đáp: “Chẳng phải Phỉ Nhiên đã quyết định mua kịch bản của tôi rồi sao? Đợi anh quay thì...”

“Chỉ mới vừa được duyệt thôi. Em cũng biết hằng năm trong ngành này có bao nhiêu hạng mục vì vài nguyên nhân nên không quay được dẫn đến thất bại, tuy có bộ thuận lợi quay xong cũng được công chiếu nhưng phòng vé và dư luận cũng còn là một ẩn số...”

Biên Nhan nghe được thì đầu cũng sắp nổ tung, cô khó khăn quá mà...

Nhìn thấy dáng vẻ chán nản của cô, Đàm Dận vờ vịt xoa đầu cô.

“Hóa ra anh giống hệt Tiết Ngôn, không hề thật lòng muốn giúp tôi.” Biên Nhan lau nước mắt: “Chỉ muốn gạt tôi bán thân cho các người.”

Tay Đàm Dận sững lại, khẽ nhướng mày.

“Nhưng mà anh ta muốn ép tôi làm vợ.” Biên Nhan giận dữ: “Còn anh muốn hát bài ca nông nô vùng lên.”

Đối với hình dung của cô, Đàm Dận chỉ có thể hít sâu, nhẫn nại nhắm mắt lại, sau đó bình tĩnh nói: “Dù thế nào, bây giờ anh cũng là ông chủ của em, đồng thời cũng là chủ nợ của em.”

Anh dùng sức nắm tay cô: “Anh không cho em đi thì em không thể đi đâu được hết.”

Biên Nhan tức tối trừng mắt nhìn anh.



Anh cong môi mỉm cười, trước kia chỉ cảm thấy anh cười lên quyến rũ cực kỳ nhưng bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy đen tối.

Cô nhanh chóng tóm lấy cổ áo của anh rồi hôn lên môi anh một cái, sau đó khiêu khích hất cằm, tỏ thái độ “Tôi không có ý định trả tiền đấy thì anh làm gì được tôi”.

Hồi lâu sau, Đàm Dận mới phản ứng kịp, đôi mắt trầm lắng nhìn cô, chứa một chút kinh ngạc.

Ngay sau đó, trong mắt của anh bỗng xuất hiện một thứ khiến cô hãi hùng khϊế͙p͙ vía. Anh bước lên làm nụ hôn này sâu hơn, tay cũng không thể cưỡng lại lần mò vào áo cô, vuốt ve vòng eo nhạy cảm của cô rồi từ từ dời lên trêи.

Phản kháng mới vừa nảy mầm của cô đã bị anh đàn áp không chút nể tình.

Biên Nhan bị anh ghì chặt trong lòng, sau lưng là bàn máy tính cấn người, áo ngực bị đẩy lên trêи, hai bầu nhũ hoa mềm mại dán sát vào người anh không hề bị cản trở.

Biên Nhan cảm thấy ngực đau thật sự, bị ép bẹp dí: “Em chỉ muốn hôn anh thôi chứ không muốn làʍ ȶìиɦ với anh đâu...”

Lồng ngực anh chuyển động vô cùng kịch liệt ảnh hưởng đến cô khiến gáy cô tê dại cả đi.

Đàm Dận không nói tiếng nào, chỉ ôm cô đặt lên bàn máy tính, cúi đầu cắn đầu nhũ của cô rồi nhanh tay cởi thắt lưng ra.

“Anh anh đừng cởi quần mà, tiền lương tháng này của em không đủ đâu...”

Đàm Dận ngước nhìn cô, ȶìиɦ ɖu͙ƈ chứa trong mắt làm anh trông khá đáng sợ: “Anh cho thiếu.”

Anh thốt ra ba từ này, phải nói là cắn răng nghiến lợi.

Biên Nhan muốn khóc: “Em thiếu nợ nhiều lắm rồi mà...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK