• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hai lần thảo luận vài hạng mục với bên phía nhà đầu tư, tổ giám chế và đạo diễn, Biên Nhan sửa lại vài nội dung nhạy cảm có thể sẽ ảnh hưởng đến xét duyệt, bản thảo đầu tiên của bộ phim đã được gửi đến cục quản lý điện ảnh quốc gia, thời gian chờ đợi để được thông qua khoảng chừng hai tháng.

Nam chính đã được chọn cho Đàm Dận, do diễn biến tâm lý nhân vật tương đối phức tạp, có liên quan đến chứng bệnh tâm thần phân liệt và chấn thương tình ɖu͙ƈ thời thơ ấu nên đạo diễn muốn anh trong khoảng thời gian này rèn luyện thêm, tranh thủ thời gian nắm bắt nội tâm nhân vật một cách tường tận. Vì vậy ngày nào Đàm Dận cũng cầm quyển sách《 Tư vấn trị liệu tâm thần phân liệt 》chăm chú nghiền ngẫm, xem thêm nhiều phim tài liệu về tâm thần phân liệt, có vài lần hội ý tham khảo với đạo diễn, lúc này Biên Nhan ở cạnh anh cứ như người vô hình.

Thấy anh nghiêm túc đối với tác phẩm của mình như vậy, Biên Nhan cũng không biết là nên vui hay buồn nữa.

Cô cắn răng hỏi Ngải Lê: “Dận Dận hoàn toàn đam mê sự nghiệp, bơ tớ luôn rồi, giờ phải làm sao đây?”

“Đây là biểu hiện của việc không có đạo dức nghề nghiệp đó.” Ngải Lê nói: “Cậu cần phải nghiêm túc phê bình anh ta, nếu đã lấy tiền thì phải có nghĩa vụ cung cấp dịch vụ tương ứng chứ. Dù có bận rộn công việc thì đó cũng không phải là lý do để anh ta lạnh nhạt với kim chủ của mình.”

“Haizz, mấy hôm nay tớ cứ cảm thấy hình như anh ấy không được vui, không biết có phải là do đang gặp trở ngại trong việc tìm hiểu nhân vật hay không nữa. Tác giả kịch bản là tớ đây ở sát bên anh ấy có thể thảo luận với tớ mà, chỉ là mỗi khi tớ tới hỏi anh ấy lại chẳng nói gì cả.”

“Có khi nào do anh ta xem tài liệu liên quan tới tâm thần phân liệt nhiều quá nên cũng điên theo luôn rồi không?” Ngải Lê lo lắng nói, “Tớ nhớ lúc cậu sáng tác thần kinh cũng chả có ổn định đâu.”

Biên Nhan như bừng tỉnh giữa cơn mê.

Trong lúc này cô không thể giận dỗi, cần phải cổ vũ tinh thần, ủng hộ và yêu thương cục cưng hơn nữa!

Nếu không lỡ như anh ấy cũng bị tâm thần theo thì phải làm sao?

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô, cuối cùng Đàm Dận cũng đồng ý ra ngoài hẹn hò. Bây giờ anh còn chưa có danh tiếng, hai người có thể thân mật nắm tay giữa phố xá đông người, chờ đến sau này khi anh nổi tiếng rồi thì đi đâu cũng phải giấu giấu diếm diếm, haizz.

Cô đẩy ống hút trong ly trà sữa vào miệng Đàm Dận, anh lắc đầu: “Khi nào thì về?”

Nhưng bọn họ chỉ vừa mới ra ngoài được có một lúc.

Cô năn nỉ: “Vẫn còn sớm mà, chúng ta đi xem phim đi.”

Đàm Dận không phản đối.

Kết quả đến rạp chiếu phim vẫn chọn phim có đề tài liên quan đến tâm thần phân liệt, từ lúc phim bắt đầu cho đến phút cuối cùng của bộ phim Đàm Dận vẫn luôn chăm chú theo dõi. Cô lén cởi giày, cọ ngón chân lên cẳng chân của anh một lúc, anh cũng chỉ cúi đầu nhìn cô một cái, chẳng có thêm một chút phản ứng dư thừa nào.

Cô ngửa đầu hôn môi anh, cạy hai hàm răng ra, hai mắt Đàm Dận hơi híp lại, cái lưỡi mềm dẻo lười biếng nằm yên trong khoang miệng, thành ra cô như đang tốn công vô sức khiêu khích anh một cách vô ích.

Cô nhận ra giữa mình và Đàm Dận lúc này có một loại cảm giác xa cách.

Mỗi lần hôn nhau nét mặt của anh vô cùng lạnh nhạt, những cái nắm tay cũng hờ hững như có thể buông lơi bất cứ lúc nào, lòng bàn tay của anh cũng chẳng ấm áp như xưa.



Có lẽ là do ban ngày xem phim tâm lý kinh dị nhiều, tối đó Biên Nhan nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy vài tình tiết lộn xộn giống như trong bộ phim ban sáng, nửa đêm cô mơ màng thức dậy đi vệ sinh, sau khi quay về ngủ thì lại tiếp tục mơ giấc mơ khi nãy.

Sớm tinh mơ khi tỉnh lại vẫn còn cảm giác lạnh cả sống lưng, cô không dám ở một mình trong phòng nữa.

Đàm Dận bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, anh ấn mấy cái vào hai bên thái dương đau nhức, bên ngoài trời vẫn còn tối, vừa mở cửa ra đập vào mắt anh là vẻ mặt hoảng sợ của Biên Nhan.

Anh nghi hoặc: “Làm sao vậy?”



Biên Nhan ủ rũ khóc lóc kể lể: “Cục cưng ơi, cả đêm em đều nằm mơ thấy ác mộng.”

Đàm Dận nhẹ nhàng thở ra, đang định mở miệng an ủi, thì nghe thấy cô rầu rỉ: “Trong mơ toàn là anh thôi.”

“…”

“Hơn nữa cứ lúc tỉnh lúc mơ, nhiều cảnh trong mơ cứ không ngừng lặp đi lặp lại, bây giờ em cũng không biết là mình đang mơ hay đang tỉnh nữa.”

Đàm Dận: “Em đang tỉnh.”

Biên Nhan khóc rống: “Trong mơ anh cũng nói vậy đó.”

“…”

Biết chắc là cũng chẳng thể ngủ lại được nữa, Đàm Dận ngồi trêи sofa với cô chờ cho trời sáng, còn không được dùng điện thoại, phải ôm cô vào lòng vỗ về, bên tai thì nghe tiếng Biên Nhan lải nhải kể cho anh nghe những cảnh ly kỳ hỗn loạn trong mơ.

Ví dụ như trong mơ cô thấy mình kết hôn với anh, còn mang thai con của hai người, cô vô cùng yêu thương đứa bé, mỗi ngày đều cho con nghe nhạc dưỡng thai, nhưng không biết vì sao có một ngày đột nhiên anh trở nên âm trầm, luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cái bụng phồng lên của cô.

Sau đó vào một đêm nhân lúc cô ngủ say anh tiêm thuốc tê cho cô, moi đứa nhỏ trong bụng còn đang chảy máu đầm đìa ra ăn.

Lại ví dụ như anh là đứa con mang thai ngoài ý muốn, cô sinh ra khi còn ở tuổi vị thành niên, sau này lớn lên thì anh lại ngấp nghé người mẹ xinh đẹp là cô, không lo quen bạn gái lại thường trốn học về nhà cưỡng hϊế͙p͙ mẹ ruột.

Đàm Dận nhắm đôi mí mắt nặng như chì lại, hai bên thái dương nhói lên từng cơn đau dữ dội.

Biên Nhan nói đến một nửa thì đột nhiên ngượng ngùng hỏi anh: “Chừng nào anh rảnh chúng ta thử chơi cosplay có được không? Trong mơ anh đỏ mặt gọi em là mẹ còn nói là bên trong của mẹ thật là nóng, ngực vừa to lại tròn, dáng vẻ của anh lúc đó vô cùng đẹp trai, siêu đáng yêu luôn.”

Không thể tưởng được cô lại còn có loại sở thích đặc biệt này.

Đàm Dận cúi đầu nhìn cô một lát mới cong môi cười nhạt: “Cũng được.”

Nghe vậy thân thể của Biên Nhan lập tức khô nóng khó nhịn, ý tưởng xấu xa trong lòng đang rục rịch, “Vậy… vậy…”

“Nhưng muốn anh gọi em là mẹ thì giá cũng cao lắm nha.”

Đôi bàn tay xấu xa của anh như có như không mơn trớn bầu ngực của cô, đôi môi nóng rực dán sát vào vành tai: “Em có đủ tiền không?”

Biên Nhan kinh tế eo hẹp: “… (?Д`)”

Hôm nay xác định là một ngày lệ chảy thành dòng rồi.

Dì Lý chuẩn bị bữa sáng xong thì rời đi, lão quản gia cũng không chịu ngồi cùng bàn dùng bữa sáng với họ. Đàm Dận thì vùi đầu vào kịch bản đã bị anh đánh dấu giải thích chi chít, vừa ăn vừa nhíu mày nghiên cứu, thức ăn cũng chẳng đưa được mấy đũa, hoàn toàn ngăn cách người khác ra khỏi thế giới của anh.

Hu hu hu trong lòng anh chỉ có nữ chính, không có cô.

“Cục cưng à, ăn cùng với em một lúc thôi.”



“Cục cưng ơi, anh mà còn gầy thêm nữa em sẽ đau lòng lắm đó.”

“Đạo diễn bảo anh giảm béo hở?”

Cuối cùng Đàm Dận cũng mất kiên nhẫn mở miệng: “Không có.”

Biên Nhan nghẹn khuất nhìn anh: “Em thấy chua lắm[1].”

Đàm Dận ngước mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Uống thêm nước ấm đi.”

“…” Không còn chút cảm giác thèm ăn nào nữa luôn!

Lúc này anh mới chú ý đến thức ăn bị chất thành đống trong đĩa của mình: “… Em nghĩ là anh có thể tiêu hóa hết đống thức ăn này?”

Cô hừ một tiếng.

Đàm Dận chậm rãi nói: “Em ăn đi, anh không đói bụng.”

“Em cũng chẳng cần ăn mấy thứ này nữa.” Biên Nhan vô sỉ nói: “Em muốn ăn cây xúc xích bên dưới của anh.”

Đàm Dận biểu tình phức tạp.

Cô đắc ý lè cái lưỡi đỏ tươi ra ɭϊếʍ môi: “Em muốn ɭϊếʍ nó trước, ɭϊếʍ đến khi nó cứng lên rồi thì hút sạch sữa bò bên trong ra, coi nó như hotdog…”

Đàm Dận ngắt lời cô, mỉm cưới: “Em thích nói gì thì nói, anh thì sao cũng được.”

“…”

Biên Nhan hậm hực quay đầu sang chỗ khác.

Đậu má, vậy mà còn vô liêm sỉ hơn cả cô nữa.



Ngày quảng cáo sữa rửa mặt phát sóng trêи đài truyền hình Đàm Dận đã post một tấm ảnh selfie lên Weibo, đó là một tấm ảnh chụp được trong buổi quay.

Trong ảnh tóc anh ướt sũng nước, làn da căng mịn không nhìn thấy lỗ chân lông, mặt mũi đẹp trai theo kiểu trong trẻo lạnh lùng, bờ vai trần vạm vỡ dụ hoặc.

Chỉ dựa vào giá trị nhan sắc này đã có thể đại sát tứ phương rồi!

Đáng tiếc phía dưới chỉ lèo tèo vài bình luận của đám fan ít ỏi, haizz.

Vì không muốn cục cưng cảm thấy bị tổn thương, Biên Nhan đổi tên Weibo của mình thành “Hôm nay đã □□ Đàm Dận chưa[2]”, vì đổi tên này cô đã phải đăng ký làm hội viên một năm.

Sau đó cô vẽ lên tấm ảnh selfie mà anh đã post lên Weibo, thêm cho anh một cái áo ngực màu xanh trắng che lại hai trái anh đào phía trước ngực, bình luận kèm hình vừa chỉnh sửa ngay phía dưới bài post của anh: Đẹp trai là số một, tui cài tấm này làm hình khóa cho điện thoại rồi [doge] [mlem mlem][3].

Một lát sau thì phát hiện Đàm Dận trả lời bình luận của cô: Đã nghĩ ra sẽ mượn tiền ai chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK