• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên Nhan thấy dáng vẻ của anh dường như không phải đang nói chơi thì ngượng ngùng ngậm miệng.

Đàm Dận càng ngày càng dữ, không phải chỉ có mỗi nơi nào đó hung ác mà thái độ của anh cũng dần dữ dội hơn, đúng là càng ngày càng giống Tiết Ngôn.

Đúng là vô cùng hấp dẫn!

Oilfish cũng bị anh vứt vào thùng rác.

Haizz.

Quay qua quay lại cũng tới lúc được ăn, không ngờ tay nghề của Đàm Dận lại tốt như vậy, chỉ vài ba món cơm canh gia đình bình thường vậy mà Biên Nhan lại ngấu nghiến như muốn nuốt luôn cả lưỡi của mình vậy, nhưng vì phải giữ dáng nên cô không thể ăn quá nhiều, đúng là đau khổ không thể tả.

Đàm Dận ngẩng đầu lên thì thấy cô cầm đũa, nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt nóng bỏng đong đầy tình cảm và quấn quýt.

Đàm Dận: “?”



Buổi chiều, Biên Nhan gặp người đại diện của Đàm Dận muốn anh ta cung cấp tư liệu cá nhân của Đàm Dận để cô mang đến cho đạo diễn và nhà đầu tư xem, người này cũng chính là Tiết Ngôn, người nắm toàn quyền quyết định của cả hạng mục, vì anh ta kiêm luôn cả chức trách của nhà sản xuất.

Về vấn đề chọn diễn viên, ý của Tiết Ngôn là tìm người chuyên nghiệp có một lượng fans cũng như sự nổi tiếng nhất định đến đóng, thứ nhất là đã được công chúng chú ý từ trước, thứ hai là kỹ năng diễn xuất cũng đã định hình.

Đạo diễn thì lại có ý muốn chọn diễn viên trẻ, nghiệp dư cũng không sao, tốt nhất là vẻ ngoài đẹp một chút, khỏe mạnh dẻo dai đem lại cảm giác mới mẻ là được.

Nhưng Tiết Ngôn vẫn rất coi trọng ý kiến của cô, kịch bản là do cô viết, nếu cô có thí sinh muốn ứng tuyển anh cũng sẽ ưu tiên cân nhắc.

Biên Nhan tỏ vẻ: “Đúng là có thật.”

Giọng nói trầm thấp của Tiết Ngôn vang lên: “Là ai?”

Biên Nhan không nén được sự hân hoan: “Chính là anh giai lần trước em nói với anh đó, anh ấy vô cùng đẹp trai, cái khí chất vừa lạnh lùng lại có chút xấu xa đó đúng là sinh ra để đóng vai này, thật sự chính là Mạnh Nam Thừa trong lòng em.”

Mạnh Nam Thừa là nam chính trong kịch bản của cô.

Đoạn đầu chính là một tên ngu ngốc lòng dạ sắc bén điên cuồng ngược vợ.



Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy hình như giọng điệu của Tiết Ngôn lạnh đi mấy độ: “Ồ, Khi nào mới dẫn cậu ta đến cho anh làm quen đây?”

“Hôm nay đi, anh có rảnh không?”

Anh ta im lặng một lúc, dường như đang xem lịch làm việc: “7 giờ gặp nhau ở chung cư Thượng Nguyên.”

“Được, được.” Biên Nhan lập tức đồng ý, sẳn tiện quan tâm anh ta, “Em thấy giọng anh có vẻ khàn, có phải là do hút thuốc quá nhiều hay không? Anh bị viêm dạ dày, uống cà phê và hút thuốc lá ít thôi, lần trước không phải em mua cho anh rất nhiều kẹo cao su cai thuốc sao, anh có dùng không vậy?”

Tiết Ngôn lạnh lùng: “Anh vứt hết rồi.”

“Cái gì?”

“Kẹo em mua anh vứt hết rồi.”

“…Tại sao lại vứt? Anh không ăn thì có thể cho cấp dưới của anh ăn mà.” Đột nhiên Biên Nhan thấy tim nhoi nhói

Tiết Ngôn nói: “Nhìn thấy là phiền lòng.”

“…”

Trong nháy mắt bầu không khí giữa hai người như bị đóng băng lại, cô hoàn toàn bị sự vui giận thất thường của anh làm cho bối rối, một lúc sau cô khẽ nói: “Ừm, sau này em sẽ không mua nữa.”

Hơi thở của Tiết Ngôn có hơi nặng nề, anh chẳng nói chẳng rằng cứ thế cúp máy.

Biên Nhan ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại. Cô và Tiết Ngôn đều không có mẹ, nhưng cô vẫn còn có Biên Chí Thành, cha của cô vô cùng yêu thương và chiều chuộng cô, chỉ cần cô muốn ông sẽ tìm mọi cách đáp ứng, là một người cha hết lòng vì con, nhưng ông lại đối xử với Tiết Ngôn vô cùng hà khắc, mặc dù anh ta đã liều mạng nỗ lực nhưng chưa từng được Biên Chí Thành khen ngợi.

Dáng vẻ mất mát của Tiết Ngôn đúng là làm người ta đau lòng thay, từ khi còn nhỏ, cô đã vô cùng mẫn cảm luôn nhận ra mỗi khi tâm trạng và cơ thể của anh ta có gì đó khác thường, thậm chí mỗi khi anh ta khó chịu sinh bệnh cô còn nhận ra trước cả anh ta. Sự chăm lo của cô dành cho anh ta có thể nói là giông dài hệt như cách mà mẹ già hay cằn nhằn con cái vậy.

Cho dù anh ta không yêu cô nhưng bọn họ đã sớm chiều bên nhau lâu như vậy, cô còn tưởng rằng ít nhất giữa bọn họ vẫn có một chút gì đó gọi là tình cảm giữa người thân.

Đáng tiếc ngay cả một chút tình cảm như vậy anh ta cũng không cần.

Biên Nhan cảm thấy chua xót, cô im lặng siết chặt nắm tay.

Không sao, cuối cùng cô cũng buông tay được rồi, quên Tiết Ngôn chỉ là chuyện không xa!

Thấy vẫn còn sớm, vì muốn giúp Đàm Dận hiểu và hòa nhập với nhân vật hơn, Biên Nhan dẫn anh vào thư phòng, đưa kịch bản cho anh, dặn anh nghiên cứu nhân vật cho thật kỹ, nếu có thắc mắc hay ý tưởng gì thì cứ nói với cô, hai người cùng nhau tham khảo.



Đàm Dận bật đèn bàn, ánh sáng màu vàng nhạt hắt lên người, quầng sáng như bao bọc lấy anh làm nổi bật lên nét đẹp trai ngời ngời, nhìn anh lúc này cứ như không phải là người thật vậy.

Anh tốn hơn hai mươi phút đọc cho xong kịch bản, đặt quyển sổ lên đùi, giọng nói ôn hòa vang lên: “Đây chính là kịch bản mà em nói rằng nhân vật trong đó rất hợp với anh sao?”

“Anh có thích không?”

Anh gật đầu: “Cuộc sống riêng tư rất hỗn loạn, bị bạn gái đá, phát tiết hết oán khí đối với cô ta lên người vợ của mình, sau khi tự sát không thành thì bị tâm thần phân liệt, được vợ chữa khỏi cho, sau đó lại bị chính vợ của mình phá nát. Không tệ, phim đầu tay này đúng là có tính khiêu chiến.”

“Wao, anh tổng kết rất chính xác nha.”

Đàm Dận nheo mắt nhìn cô: “Nhưng bên trong có rất nhiều cảnh diễn thân mật trần trụi, em xác định muốn anh diễn sao?”

Đúng là Biên Nhan chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô nhăn mặt: “Haizz, lúc viết truyện này em xem mình như là nữ chính… Đến lúc đó chắc là sẽ có cảnh khỏa thân, mà cho dù có thì chỉ cần không lộ ‘Bé ciu’ và ʍôиɠ là được.”

“Vậy cảnh giường chiếu của anh với nữ chính thì sao hả?” Đàm dận cười lạnh, “Em viết hương diễm kịch liệt như vậy, chỉ dựa vào thế thân và góc quay giả chỉ sợ sẽ không tạo được hiệu quả chân thật.”

Trong đầu Biên Nhan xoẹt qua vài hình ảnh làm máu mũi phun trào, nhưng nếu nam chính đổi thành Đàm Dận cùng với một người phụ nữ bị che mặt[1] nào đó thì cô muốn khóc ngay lập tức.

Không được!

Cô chạy vèo lên lầu, cầm theo cái máy quay để trêи kệ sách, nhắm ống kính về phía Đàm Dận: “Chúng ta diễn thử một đoạn để anh tìm cảm giác xem sao.”

Ít nhất thì cô muốn trải nghiệm trước đã!

“Đoạn nào?”

Cô còn đang do dự thì ngón tay thon dài của Đàm dận đã lật giở mấy trang, chỉ vào một đoạn trong đó: “Đoạn này đi.”

Biên Nhan đỏ bừng mặt.

Đó là một đoạn diễn cảnh giường chiếu, vì ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của nam chính quá lớn nên đã xảy ra tranh chấp với nữ chính, lúc này một người bạn đến nhà chơi, nghe thấy động tĩnh nên gõ cửa phòng hỏi thăm, nam chính ngồi trêи bàn đọc sách mời anh ta tiến vào, phía dưới bàn lại đang dùng tay nhấn đầu nữ chính xuống, ép cô phải khẩu giao cho mình.

** Chú thích:

Hiệu ứng Mosaic: Là hiệu ứng làm mờ hình ảnh thường hay xuất hiện trêи thời sự dùng để làm mờ khuôn mặt của người hoặc dùng để làm mờ bộ phận nhạy cảm trong những phim có cảnh nóng. Đôi khi nó được dùng để che lại nhãn hiệu của sản phẩm trong một vài chương trình hàn quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK