• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, anh đứng im như trời trồng.

Biên Nhan: “??” Nhanh anh ưi (*)!

(*) Nguyên văn GKD: Khi mấy anh lớn tuổi gửi mấy tấm hình cho XX, người ở dưới sẽ trả lời “xin nguồn”, “làm ơn đi, “nhanh lên”. Sự lan truyền khó giải thích này đã tạo thành một trào lưu. Bất cứ khi nào ai đó đăng XX, bước tiếp theo là trả lời “Nhanh nào” (gao kuai dian), sau này phát triển thành “GKD”.

Mắt Đàm Dận lưu luyến giữa hai chân đang mở rộng của cô trong chốc lát, cuối cùng dừng lại trêи mặt cô.

Chân Biên Nhan còn bị trói thành hình chữ M không thể nào khép lại được, cho dù có làm dữ dội đến đâu nhưng bị người ta nhìn chằm chằm không e dè như vậy cô vẫn cảm thấy kì kì, cô kéo chăn qua đắp cho mình.

Đàm Dận cau mày, anh xoay mũi chân đổi hướng trở về giường, sau đó... vén tấm chăn đắp trêи chân cô ra.

Biên Nhan đang muốn phản kháng, anh đã hạ eo, cắm đỉnh đầu to lớn vào huyệt thịt ẩm ướt hồng hồng, nhẹ nhàng đâm vào, nhưng lại không hoàn toàn vào hết: “Như vậy phải không?”

Xương cụt của Biên Nhan lập tức mềm ra, làn da ửng hồng, cô nhìn chằm chằm kϊƈɦ thước kinh khủng ở chỗ kín của đàn ông kia: “A... Sâu hơn một chút...”

Côn thịt nhanh chóng lút vào hơn phân nửa: “Như vậy hả?”

“Ha a...”

Đàm Dận nhìn bàn tay nhỏ của cô đang nắm thành quả đấm ở hai bên người, anh mạnh mẽ kiềm chế ɖu͙ƈ vọng tột cùng: “Thoải mái không?”

“...Thoải mái quá...”

Đàm Dận vỗ vỗ mặt cô, đánh giá với một giọng điệu không tốt: “Không biết xấu hổ, không biết ngượng.”

Biên Nhan nghe thấy, cô mở đôi mắt đang say mê ra, có chút nghi ngờ: “Bảo bối không thoải mái sao?”

Anh nhếch môi: “Em cảm thấy sao?” Dứt lời, anh cúi đầu hung tợn cắn vào vành tai núc ních của cô: “Em quá vô dụng.”

Biên Nhan còn tưởng rằng anh rất thích thân thể của mình, nghe được phê bình thì bất chợt bối rối, cô mất mát hỏi: “Là em biểu hiện không tốt sao?”

huyệt trơn ướt, nhỏ xinh không ngừng co rút lại xoắn chặt ƈôи ȶɦịt của anh, cổ họng Đàm Dận nhấp nhô, lãnh đạm “Ừ” một tiếng.

Vì thế anh mới làm được một nửa đã chạy mất à?

Biên Nhan ôm lấy cổ anh, dè dặt hôn lên môi anh: “Vậy em phải làm sao?”

Cô nâng một bên nụ hoa trắng nõn của mình lên, do dự hỏi: “Anh có muốn hôn nó không anh?”



ƈôи ȶɦịt trong cơ thể đột nhiên to hơn, cô nghe Đàm Dận đồng ý rất miễn cưỡng.

Anh vùi đầu dùng môi gặm núm иɦũ ɦσα nhỏ hồng phấn kia, lại dùng lưỡi ɭϊếʍ bầu nhũ một vòng, mới buông ra một cách chưa thỏa mãn.

Biên Nhan thử thăm dò: “Anh có thích không?”

Đàm Dận không trả lời thẳng, chỉ nói: “Còn chưa đủ.”

“... Vậy em đưa thêm tiền cho anh được không?”

Bây giờ Đàm Dận nghe thấy từ “tiền” thì lại đau đầu, giọng nói anh lạnh như băng: “Tiền không khơi dậy nổi tình thú của anh.”

Biên Nhan vừa nhớ tới lúc anh làm với mình, thể nghiệm không thư thái, vui vẻ như cô tưởng tượng, cô chợt có suy nghĩ muốn “thu cờ ngừng trống”: “Hay là hôm nay chúng ta dừng ở đây, đợi em về mài luyện kỹ thuật đã.”

Mặt Đàm Dận tối sầm: “Em tìm ai rèn luyện kỹ thuật?”

“Em tính xem thêm vài bộ AV, rồi hỏi thăm thêm kinh nghiệm của các đàn chị lão làng.” Ngải Lê, tớ đến đây!

“Thực tế mới có thể hiểu biết chính xác.”

Biên Nhan khó chịu giật ʍôиɠ: “Nhưng anh lại không thích làm với em...”

Đàm Dận bị cô kẹp lấy như vậy suýt nữa đã bắn ra, anh vội vàng véo eo cô, nhíu mày: “Đừng có lộn xộn.”

Biên Nhan đỏ mặt thở dốc.

Mặc dù bị anh đè nhưng động huyệt đáng chết ngậm lấy hạ thể của anh vẫn còn đang mấp máy, anh đương nhiên không thể bắn vào trong, chỉ có thể mím môi rút ra ngoài từng bước khó nhọc.

Đàm Dận không kịp tìm bao đeo vào, anh bóp mở cằm cô: “Hút ra cho anh.”

“... Ưm.” Biên Nhan ngồi trêи giường với tư thế con vịt, đôi mắt đẫm lệ ɭϊếʍ dọc theo phần trụ đỏ như máu một cách mơ hồ. Từ rìa thịt rồi đến quy đầu tinh xảo, trêи ƈôи ȶɦịt còn lưu lại ɖâʍ dịch trong cơ thể cô, tỏa ra mùi tanh thoang thoảng đầy cả khoang miệng.

Cơ bụng tám múi tuyệt đẹp của Đàm Dận khẽ rung động theo hô hấp của anh, anh khép hờ mắt, dùng ngón cái lau nước bọt chảy ra từ khóe miệng Biên Nhan.

Kỹ thuật ɭϊếʍ ʍút̼ của cô không tốt mấy, thỉnh thoảng răng còn cà vào quy đầu của anh, đau đến mức anh phải rùng mình.

Thế nhưng kỹ thuật nát bét này vẫn khiến anh cầm giữ không được hai phút đành phải nộp vũ khí rồi.

Biên Nhan đau khổ nuốt tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc xuống, còn theo bản năng ɭϊếʍ môi tránh bỏ sót.

Đàm Dận đang tính lấy khăn giấy cho cô nhổ ra: “...”



Biên Nhan nâng ʍôиɠ, nước ɖâʍ chảy ra đã thấm ướt một mảng ga giường. ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong cơ thể còn chưa biến mất, cô trông mong nhìn anh, chiếc lưỡi đỏ thắm ɭϊếʍ dọc theo phần rốn, hướng thẳng lên lồng ngực của anh, bắt chước kiểu anh làm với cô, dùng răng ngậm đầu иɦũ ɦσα màu nâu của anh.

Đàm Dận đỡ eo cô, bàn tay không ngừng tăng thêm sức.

Cuối cùng Biên Nhan hôn lên cằm của anh, hài lòng nói: “Bảo bối, em về phòng tắm đây.”

Đàm Dận ôm chặt người vào lòng, dùng ƈôи ȶɦịt lại cương cứng ma sát vào bắp đùi trắng nõn của cô, tiếng nói trầm thấp khản đặc: “Lần này anh sẽ đeo bao.”

Lượt tấn công thứ ba mạnh mẽ trôi qua, đã là hơn nửa đêm về sáng rồi, Đàm Dận sử dụng tiền tiêu vặt dồi dào của cô làm lý do, sau đó tách phần ʍôиɠ mật đào của cô đâm liên tục vào chỗ đã sưng đỏ kia.

Cảm thấy người đàn ông phía sau lưng mình vẫn mạnh mẽ va chạm như thế, Biên Nhan bỗng thấy tuyệt vọng muốn chết ở trêи giường.

Không thoải mái còn có thể làm lâu và nhiều lần vậy sao? Còn nói gì mà không khơi dậy nổi tình thú, cô cảm thấy mình lại bị lừa!

...

Thấy Đàm Dận dạo bước tới đây, cúi người dường như đang muốn nhìn trang web cô mới vừa xem, Biên Nhan lập tức ngồi trở lại ghế, chỗ kín bất chợt đau nhói, cô giằng lấy con chuột: “... Em đăng nhập WeChat thôi.”

Cô mới vừa cầm điện thoại di động lên chuẩn bị quét mã đăng nhập, một cuộc điện thoại gọi đến.

Là Tiết Ngôn.

Biên Nhan do dự một giây, vẫn bắt máy trước mặt Đàm Dận.

Anh hỏi về chuyện Chu Hiểu Văn thuê biệt thự.

Biên Nhan mới nhớ ra: “A đúng rồi, cô ấy đến chỗ anh lấy chìa khóa chưa?”

Tiết Ngôn dường như không vui: “Anh chưa đưa cho cô ấy.”

Biên Nhan không ngờ anh sẽ từ chối, thấy thật bất ngờ: “Tại sao?”

Giọng điệu của Tiết Ngôn u ám: “Em lấy của cô ấy 500?”

Chẳng lẽ muốn cô tặng không sao hả?

“500 còn chê đắt hả? Em cũng phải ăn cơm nữa chứ!”

Hơn nữa cô cố ý đề cử vịnh Tượng Thụ cho Chu Hiểu Văn là có nguyên nhân, không lâu sau khi Tiết Ngôn được ba nhận nuôi thì anh được sắp xếp sống ở nơi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK