• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi chân ngắn tũn của Phương Đồng lạch bạch chạy nhanh về phía anh ta, nhóc con đưa tay ra ôm chầm lấy, đôi mắt tròn xoe tràn ngập ánh sáng sùng bái: “Sư phụ, cuối cùng anh cũng tới, để gặp được anh em đã mè nheo lâu lắm ba mới chịu dẫn em theo.”

Bị vả mặt với vận tốc ánh sáng, Biên Nhan xấu hổ tằng hắng một tiếng, ai mà biết thằng nhóc này có trí nhớ tốt như vậy chứ,

Tiết Ngôn vuốt đầu thằng bé, đưa ánh mắt nhìn về phía Biên Nhan, khi nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh cô thì hơi khựng lại một chút.

Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo hoodie liền mũ màu trắng, dáng người gầy guộc, mặt mày sáng sủa, tình cờ sao lại đụng hàng với Đàm Dận.

Biên Nhan đảo mắt nhìn qua lại giữa hai người, nhất thời không thể nhận định được là ai mặc đẹp hơn ai, cả hai đều là loại mặt hàng giá treo quần áo, mỗi người đẹp một vẻ.

Biểu tình của Tiết Ngôn không mấy thân thiện, cô nghĩ thầm không ổn, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Anh ta là kiểu người nhỏ mọn biết đâu sẽ để bụng chuyện Đàm Dận mặc đồ đụng hàng với anh ta cũng không chừng.

Đàm Dận đứng dậy, ung dung chìa tay ra: “Chào anh, giám đốc Tiết.”

Tiết Ngôn bắt tay, anh ta nhìn Biên Nhan bằng đôi mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Cô chẳng chịu nổi khí thế lạnh lẽo này, đành phải chậm rì rì đứng lên cười gượng để không khí bớt trầm lặng: “Chào buổi tối, giám đốc Tiết.”

Nghe thấy cô gọi mình như vậy, mí mắt Tiết Ngôn giật mấy cái, trợn mắt liếc cô một cái: “Đạo diễn Phương đâu?”

“Lên cơn thèm thuốc, chạy đi làm vài điếu rồi.”

Anh ta lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, không lâu sau đạo diễn Phương vội vàng đẩy cửa bước vào: “Chúng ta bàn nhanh lên, bà xã của tôi bảo nhanh đưa thằng nhỏ về nhà làm bài tập. Thằng nhóc hư đốn này ở nhà không chăm chỉ làm bài tập, các giáo viên trong trường đã chỉ đích danh phê bình phụ huynh là tôi đây không dạy con đàng hoàng.”

Càng nói anh ta càng giận, cốc một cái thật mạnh vào đầu của Phương Đồng.

Phương đồng ấm ức, nói nhỏ: “Con làm ở đây không được sao?”

Đạo diễn Phương nhét cặp sách vào lòng thằng bé, đẩy nó một cái: “Cũng được, làm nhanh lên.”

Phương Đồng đưa ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Biên Nhan, “Chị ơi, chị có thể ôm em làm bài tập được không? Nếu có chỗ nào không biết em sẽ hỏi chị.”

Đàm Dận mỉm cười xoay mặt thằng nhóc về phía mình: “Trình độ văn hóa của chị này không cao, mình có mấy ngón tay đếm cũng không xong, mấy vấn đề em hỏi chị ấy cũng không biết đâu, vẫn là để anh dạy em thì tốt hơn.”

Biên Nhan: “… Đề thi đầu vào của trường em khó lắm đó.”



Đạo diễn Phương vô cùng hài lòng: “Vậy làm phiền Tiểu Đàm vậy.”

Vì vậy một nhà ba người bọn họ cùng nhau làm bài tập tiểu học, Đàm Dận ôm đại ca Phương Đồng đang dùng dằng lên người, dạy thằng nhóc làm bài tập về nhà, hai cô bé bồi bàn tiến vào nhìn thấy mấy anh đẹp trai trong phòng thì cũng xoắn xuýt hết cả lên.

Biên Nhan chỉ ngồi nghe anh giảng bài thôi cũng thấy khô họng dùm anh, chỉ số thông minh của Phương Đồng đúng là làm cô khô lời, cũng chẳng biết là di truyền từ ai nữa. Cô cầm lấy ly rượu đang định nhấp một ngụm thì như cảm nhận được ánh mắt của Đàm Dận, anh rót cho cô một ly nước trái cây, lấy lại ly rượu trong tay cô để trước mặt mình.

“…” Cô không nhịn được lầm bầm trong bụng.

“Nghĩ gì đó?” Sao cô có thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Đàm Dận: “Trong lòng lại đang chửi thầm anh chứ gì?”

Biên Nhan vội vàng phủ nhận, cô thỏ thẻ: “Làm gì có, em yêu anh còn không hết nữa là.”

Tiết Ngôn thấy vậy thì đặt bình rượu xuống trước mặt cô: “Đây là rượu vang Bellini Peach của Đức, nồng độ cồn thấp, em uống một chút cũng không sao đâu.”

Biên Nhan phụ họa: “Đúng vậy, rượu này rất thích hợp cho phái nữ uống, hơn nữa tửu phẩm của em trước giờ nổi tiếng là rất tốt, không tin thì anh hỏi Tiết…”

Miệng Đàm Dận đang cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

Biên Nhan ngượng ngùng đẩy bình rượu ra: “… Em không uống nữa.”

Sau đó cô nhìn thấy sắc mặt của Tiết Ngôn chẳng dễ coi chút nào.

Trong lòng cô lúc này đang tức giận đến lật bàn, rốt cuộc là đang muốn quậy cái gì đây!

“Trong hồ sơ có ghi Tiểu Đàm là sinh viên giỏi chuyên ngành khoa học và công nghệ đại học K.” Đạo diễn Phương nhanh trí bẻ lái sang câu chuyện khác, “Trị được thằng nhóc nhà anh ngoan như vậy là vô cùng tài giỏi đó nghen. Sau này đi đóng phim cũng có thể tiện tay giúp anh dạy nó làm bài tập luôn ha ha ha.”

Biên Nhan không ngờ tới Đàm Dận lại dùng cách này để được lòng đạo diễn: “Đạo diễn Phương à, mặc dù Đàm Dận không tốt nghiệp ngành điện ảnh nhưng anh ấy rất có thiên phú về kỹ thuật diễn xuất, chỉ cần anh bỏ thời gian ra dạy dỗ nhất định anh ấy sẽ tỏa sáng.”

“Hử?” Tiết Ngôn tỏ vẻ nghi ngờ, “Cho tới bây giờ cậu ta còn chưa từng diễn qua một vai nào ra hồn, anh không biết từ đâu mà em nhìn ra cậu ta có loại thiên phú này, từ gương mặt đó hả?”

Biên Nhan đỏ mặt, sao cô dám thừa nhận những điều anh ta nói đều đúng chứ: “Không đâu, anh ấy chỉ thiếu cơ hội để chứng minh bản thân thôi. Lúc trước em có diễn tập một đoạn với anh ấy, biểu hiện của anh ấy còn tốt hơn cả mong đợi.”

Cô lấy máy quay ra khỏi bao: “Có quay lại nè.”

Tiết Ngôn nhíu mày không nói chuyện, đạo diễn Phương lại cảm thấy vô cùng hứng thú nên đưa tay nhận lấy: “Được đấy, để anh xem sao.”



Biên Nhan nhớ tới còn có một em bé ngây thơ ngồi cạnh đó, cô khó xử nói: “Cái đó… Đạo diễn Phương à anh cũng biết là kịch bản này của em có một vài nội dung không phù hợp cho trẻ em xem.”

Mấy ngày nay bộ kịch bản《 U ác tính 》 này đã bị đạo diễn Phương coi đi coi lại nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, đương nhiên cũng ngầm hiểu, vì vậy anh ta vỗ đầu con trai, bảo cậu bé đi vào nhà vệ sinh mà làm bài tập, chỗ đó cách âm tốt.

Phương đồng bực bội nói: Bên trong có mùi.”

“Có mùi cái rắm, con nhanh vào đó, phải viết chữ đẹp hơn một chút, có biết không?”

Xác định cửa nhà vệ sinh đã được khóa lại, lúc này đạo diễn Phương mới mở đoạn video kia ra, cùng xem với Tiết Ngôn.

Tiết Ngôn nhìn cảnh trong phim nhíu mày: “Quay ở nhà em hả?”

Biên Nhan pha trò: “Thì tại quay gấp mà.”

Ban đầu biểu tình của anh ta và đạo diễn Phương cũng rất bình thường, cho đến khi nhìn thấy cảnh Đàm Dận đưa tay vói vào trong áo cô thì…

“Lạch cạch” một tiếng, cái ly trong tay Tiết Ngôn rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Anh ta lạnh lùng, trong giọng nói như đang nén giận: “Em đang quậy cái gì vậy hả?”

Vì đoạn này mang tính mấu chốt, nếu cắt bỏ thì cốt truyện phía sau sẽ rời rạc nên cô vẫn giữ lại.

Cô cũng từng lo sợ Tiết Ngôn nhìn thấy sẽ tức giận, nhưng không ngờ được là phản ứng của anh ta lại kịch liệt như vậy.

Cảnh quay Đàm Dận sờ ngực cô cũng không ngắn, Tiết Ngôn càng xem thì ánh mắt càng hung dữ làm cho người khác sợ hãi: “Vì diễn thử mà em để hắn ta sờ ngực em sao?”

Việc đã đến nước này, Biên Nhan chỉ có thể thành thật: “Anh ấy là… Bạn trai của em.”

Giường cũng lên rồi, sờ ngực thì có là gì đâu.

Hơn nữa để được anh sờ ngực cô còn phải trả tiền nữa đó! T.T.

Sắc mặt Tiết Ngôn tái nhợt, nhìn cô bằng ánh mắt hung ác, một lúc lâu sau anh ta vẫn không nói không rằng.

Không khí quái dị lan tỏa khắp trong phòng, sóng ngầm mãnh liệt nổi lên, Biên Nhan cảm thấy chột dạ, bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy thì không dám ngẩng đầu lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK