• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trêи bàn ăn, Hạ Vũ cứ luôn kể lại nhiều kỷ niệm lúc thời còn đại học, sau đó lại tán gẫu về kiến thức công việc. Anh ta nói rất hăng say, chẳng qua Biên Nhan có chút không tập trung nên cô nghe câu được câu chăng.

Ăn xong bữa tối, Biên Nhan muốn tính tiền nhưng bị anh ta ngăn lại: “Đã nói anh mời mà. Hơn nữa trước kia khi chúng ta ăn liên hoan thì em luôn đài thọ, từ lâu anh đã muốn mời em một bữa.”

Biên Nhan ngẩn ra, trước đây quả thật cô sẽ quen đảm nhiệm nghĩa vụ thanh toán, không đặc biệt để ý có trong bữa ăn hôm đó.

Nhưng nghe nói gia cảnh Hạ Vũ không tốt lắm, có lẽ anh ta khá nhạy cảm với mấy chuyện này.

Xong xuôi thì Hạ Vũ lại bày tỏ mong muốn được đưa cô về nhà. Cô nhã nhặn từ chối nhưng anh ta rất kiên trì.

Lúc từ quán ăn đi ra, cô thấy ở bãi đậu xe có một chiếc xe rất quen thuộc xe, còn chưa kịp thấy rõ bảng số xe đã bị Hạ Vũ dời sự chú ý.

Hạ Vũ giúp cô mở ghế phó lái, ý bảo cô lên xe.

Thật ra cũng rất tốt, tốt nghiệp chưa tới năm năm ngắn ngủi mà đã có thể mua nhà và mua xe ở thành phố này rồi.

Hôm sau cô lại mang kịch bản đến bữa ăn với một nhà sản xuất. Trong bữa tiệc rõ ràng họ cảm thấy hứng thú với cô hơn với nội dung câu chuyện của cô nên hỏi vấn đề riêng nhiều hơn cả về kịch bản. Hai người đàn ông này còn hăng hái đòi bàn về ba vòng của cô, hoàn toàn không để ý đến việc sắc mặt cô càng ngày càng khó coi.

Đến khi Đàm Dận lên tiếng cắt lời họ: “Em cũng ở đây à?”

Anh mặc bộ quần áo thoải mái màu xám nhạt, vai rộng chân dài cực kỳ anh tuấn, lúc nói chuyện thì mắt nhìn vào cô.

“Ôi, đây không phải là Đàm Dận sao? Chính là một ngôi sao đang nổi tiếng gần đây.” Nhà sản xuất nghiêng đầu nhìn anh.

“Ngôi sao nào, ông không biết cậu ấy...” Nhà đầu tư nhẹ nhàng khiển trách, chưa nói xong thì đứng lên tươi cười đứng trước mặt anh: “Cậu cũng tới đây ăn à, cũng đúng, món ăn ở nhà hàng này có hương vị khá đặc biệt. Chúng tôi mới vừa khai tiệc thôi, nếu không thì ngồi cùng nhau đi?”

Đàm Dận ngoài miệng khách sáo chào hỏi ông ta nhưng tay thì nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống cạnh Biên Nhan.

Không khí trêи bàn ăn sau đó khiến cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hai người đàn ông này mới nhớ tới trước đây cô từng hợp tác với Đàm Dận thì càng tán thưởng tác phẩm của cô, nói gì sắp xếp tình tiết điêu luyện sắc sảo, tài sáng tạo sâu sắc, tóm lại là khen đến mức nước bọt bay tứ tung.

Sau đó còn nói nếu Đàm Dận đồng ý diễn thì phim gì bọn họ cũng đầu tư.

Biên Nhan trợn mắt há mồm.

Đàm Dận vẫn mỉm cười, nâng ly cạn chén bị bọn họ rót không ít rượu, lúc đứng dậy thì hơi lắc lư, dựa vào vai Biên Nhan cố gắng đứng vững.



Nhà đầu tư không yên tâm: “Tôi tìm lái xe thuê đáng tin giúp hai người nhé.”

Đàm Dận nói: “Không cần, cô ấy đưa tôi về là được rồi.”

Trái lại, giọng của anh tỉnh táo hơn hẳn, không có vẻ gì là đã say.

“Vậy cũng được, Tiểu Biên chạy cẩn thận, chú ý an toàn nhé.”

Biên Nhan đồng ý, nghĩ thầm, nhưng cô hoàn toàn không biết lái xe.

Đỡ Đàm Dận đến bãi đậu xe, Biên Nhan phát hiện chiếc xe anh mở cửa là chiếc A8L mà cô đã tặng cho anh.

Đàm Dận nhắm mắt lại. Cô nghiêm trọng hoài nghi một giây sau anh sẽ ngã xuống: “Địa chỉ nhà anh?”

Anh mở miệng nói ra một địa chỉ.

Vì vậy Biên Nhan mở app ra liên lạc với tài xế lái xe thuê.

Lái xe thuê đến rất nhanh rồi hai người phối hợp đưa Đàm Dận vào xe. Biên Nhan thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị chui ra rời đi thì cánh tay đã bị anh bắt lấy.

Anh mở hé mắt, đồng tử đen nhánh: “Em đã đồng ý sẽ đưa anh về mà.”

“...”

Biên Nhan ngẫm nghĩ một chút, quả thật không yên tâm để một mình anh về nhà trong tình trạng say khướt như vậy, lỡ như té đụng vào đâu thì sao, vì vậy cô cũng theo ngồi vào ghế sau.

Đàm Dận hơi nghiêng người dựa vào cô, có lẽ lo sẽ đè cô nên lại từ từ nghiêng qua bên kia.

Biên Nhan cũng không dám chạm vào anh nhiều, lỡ anh thu phí thì phải làm sao.

Chờ khi đến khu nhà anh ở, lên tiếng hỏi biển số nhà, Biên Nhan vừa chuẩn bị nhấn thang máy thì tay chợt bị nắm lại vì Đàm Dận rất muốn đi thang bộ.

Trời đất mẹ ơi, 37 tầng, leo thang bộ á...



Biên Nhan hỏi anh vì sao? Vì sao phải vất vả thế chứ?

Vẻ mặt Đàm Dận rất nghiêm túc, anh nói: “Thang máy không an toàn.”

“...”

Biên Nhan vừa leo mà tim vừa mệt, dần dần chân bắt đầu lết không nổi, vì sao kiểu say của Đàm Dận kỳ khôi vậy chứ, uống say mà cũng không quên rèn luyện cơ thể nữa.

Trái lại Đàm Dận buồn bực im lặng leo cầu thang, nhìn thấy cô leo không nổi thì còn biết săn sóc đứng lại đợi cô.

Mệt mỏi lắm mới leo đến tầng 36, cố thêm một tầng nữa thôi...

Đàm Dận dừng ở cửa thang vài giây, đột nhiên đưa tay đặt lên eo rồi nhanh nhẹn kéo khóa quần của mình ra.

Biên Nhan thầm la oai oái, vội vàng ngăn cản: “Anh... Anh anh làm gì thế hả?”

Đàm Dận nói với vẻ mặt vô tội: “Đi vệ sinh.”

Biên Nhan vừa thầm la hét vừa run rẩy khuyên: “Không được đâu, anh là người của công chúng, như vậy sẽ đánh mất đạo đức xã hội đấy...”

“Vậy làm sao giờ?”

“Nhanh leo lên trêи, sắp đến rồi đó.”

Biên Nhan cẩn thận giúp anh kéo khóa quần lên nhưng cố không chạm vào cái chỗ kia. Biết anh đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay của cô thì mặt cô bỗng hơi nóng rần lên.

Đúng lúc này, đèn điều khiển bằng giọng nói trong hành lang tắt phụt.

Bóng người trước mắt Biên Nhan lung lay một cái, sau đó vang lên một tiếng “uỵch” nặng nề, đèn điều khiển bằng giọng nói lại sáng lên.

Cô thấy Đàm Dận đã rơi xuống bậc thang và bất tỉnh nhân sự.

Treo máy rồi.

Biên Nhan nghĩ thầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK